Bỏ ra ba mươi lượng bạc gọi một người trong đó dáng người đầy đặn khá quyến rũ, cái cằm có một cái nốt ruồi dễ làm người khác chú ý, tên là Xuân Quyên cô nương bao xuống dưới hai tháng, Bách Hợp giao cho nàng vài câu, lại giao tiền đặt cọc cho tú bà sau đó mới ly khai.
Cùng ngày đó khi Đậu Hải Ca trở về thì cửa phòng Bách Hợp vẫn đóng chặt lại, trong phòng sáng ngọn đèn, Đậu Hải Ca gọi một câu, trong phòng lên tiếng, hắn đói bụng lắm nhưng Bách Hợp không có định ăn cơm nên hắn đoàn phải oán nhịn trở về phòng của mình.
Đang lúc tức giận thì vang lên tiếng gõ cửa, Đậu Hải Ca không vui vẻ ra mở cửa nhìn thì thấy được một cô nương mặc một thân váy dài trắng thuần, chải kiểu tóc đã kết hôn, cô nương vũ mị tận xương không nghĩ tới mở cửa lại là nam nhân, cô nương lại càng hoảng sợ, có chút há to miệng, nốt ruồi mỹ nhân bên khóe miệng trông rất sống động, kiều mỵ vô cùng.
Xuân Quyên tư sắc cũng không phải rất xuất chúng nhưng lại có dáng vẻ thướt tha mềm mại, Đậu Hải Ca đang tuổi trẻ xúc động, hơn nữa sống ở đáy cốc chưa từng thấy qua cô nương, hơn mười năm đi ra thấy heo mẹ cho rằng là Điêu Thuyền, lúc này ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào cô nương này trên người, không hề di chuyển.
Thiếu nữ có vẻ đi nhầm địa phương. Giọng nói mềm mại đáng yêu cùng Đậu Hải Ca nói xin lỗi chính phải ly khai, trong lòng Đậu Hải Ca khẽ động, mở miệng gọi lại.
Hắn hoa ngôn xảo ngữ thỉnh cô nương vào phòng, rất nhanh đã biết tên cô nương này, nàng tên là Xuân Quyên, sớm mấy năm trước từng gả cho người, đáng tiếc phu quân nửa tháng trước mất, lúc này đang giữ tang, nàng đi theo phu gia (nhà chồng) vào thành thăm viếng. Đáng tiếc lại đi lầm đường, Đậu Hải Ca vừa nghe nữ nhân gọi Xuân Quyên là quả phụ thì trong lòng càng thêm lửa nóng, một cái vốn cố tình, cái khác phảng phất lại cố ý, dưới đèn xem mỹ nhân càng xem càng mỹ. Đến cuối cùng không biết rốt cuộc là ai câu ai, ngược lại Đậu Hải Ca đã quên chuyện ăn cơm chiều này, cùng Xuân Quyên lăn lên giường.
Lần đầu tiên trong đời đụng phải nữ nhân, Đậu Hải Ca bắt đầu còn cảm thấy có chút kích động, liên tiếp vài ngày thời gian đều cùng Xuân Quyên thân nhau, mỗi ngày buổi chiều quả phụ đều tới trời chưa sáng liền ly khai, trong nửa tháng này Đậu Hải Ca mới sa vào ôn nhu hương. Mỗi ngày cũng không nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nữa, cứ thế một tháng sau, Xuân Quyên đột nhiên nói với Đậu Hải Ca là nàng đang mang thai.
Lúc nghe được tin tức này thì Đậu Hải Ca sợ ngây người, hắn năm nay mới chỉ 17 tuổi, tuy nói tham hoa háo sắc nhưng hắn chưa muốn làm cha.
Huống chi trong lòng hắn có chút xem thường Xuân Quyên, cũng không phải là người hoàn bích hơn nữa lại là quả phụ, muốn làm vợ của hắn cũng không xứng, Đậu Hải Ca do dự trong chốc lát, liền mỉm cười đuổi Xuân Quyên đi. Giằng co mấy lần thì Xuân Quyên cũng không làm thế nữa lúc bắt đầu, nàng không ngừng ra vào khách sạn, giờ cũng không dám dây dưa Đậu Hải Ca hung ác rồi, dù sao lúc trước Bách Hợp đưa bạc cho nàng đã từng nói qua, Đậu Hải Ca hung ác, nếu làm quá lúc đó sẽ bị hắn giết diệt khẩu, cái kia liền không đáng rồi, cầm bạc thay người làm việc, Xuân Quyên chỉ cần lôi kéo Đậu Hải Ca vài ngày để cho hắn không tâm tư dây dưa Bách Hợp, khiến cô có thể xử lý công việc của mình thì nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành rồi, bởi vậy Xuân Quyên mỗi ngày tới khóc sướt mướt lại để cho Đậu Hải Ca tâm phiền, nhưng mỗi lần cực có ánh mắt ở lúc hắn không nhịn được nữa thì rời đi luôn.
Người làm nghề này rất biết xem sắc mặt người khác, cho dù Đậu Hải Ca lại có tâm kế nhưng dù sao tuổi còn nhỏ lịch duyệt còn kém, mà dù sao trước kia luôn luôn sinh hoạt tại đáy cốc nhiều năm chưa thấy qua các mặt của xã hội, đối với Xuân Quyên mặc dù có chút không kiên nhẫn nhưng nàng ấy là nữ nhân đầu tiên của mình, hơn nữa nữ nhân này biết tạo niềm vui cho hắn, tuy hắn tàn nhẫn nhưng muốn nhẫn tâm đem nàng giết chết diệt khẩu cũng cần có một quá trình.
Lúc Đậu Hải Ca bị Xuân Quyên cuốn lấy tâm phiền ý loạn, Bách Hợp thừa dịp trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều đi đến sơn cốc một chuyến, buổi tối trở về, nên Đậu Hải Ca không có phát hiện điểm này, ngược lại Bách Hợp chú ý tới thần sắc hắn ngày càng không kiên nhẫn cùng vẻ lo lắng, với tính cách hắn nếu như Xuân Quyên cứ tiếp tục dây dưa nữa thì sẽ chết đó, nhưng cũng may Bách Hợp và Xuân Quyên định thời hạn hai tháng cũng sắp đến rồi.
Đậu Hải Ca đã sinh ra sát ý với bào thai trong bụng Xuân Quyên, đoán chừng Xuân Quyên cũng cảm thấy thế nên mới hù dọa hắn nói mình là con gái một đường chủ Cửu Đao môn, phụ thân trên giang hồ rất có địa vị hơn nữa võ công cao cường, chuyện nàng cùng Đậu Hải Ca lui tới đã bị nha hoàn thiếp thân biết rõ, Đậu Hải Ca nào biết rõ trên giang hồ có Cửu Đao môn hay không, nghe Xuân Quyên nói thế thì cũng hơi chột dạ, bởi vậy cảm thấy sợ ném chuột vỡ bình, trong lúc nhất thời không có dám động thủ, ai ngờ từ ngày đó về sau Xuân Quyên biến mất, không còn tới nữa.
Nghĩ đến cái kia khối thịt trong bụng của nàng, lại sợ Cửu Đao môn gì đó tìm tới cửa, vài đêm Đậu Hải Ca đều không ngủ được, do dự hồi lâu, ngày hôm sau vẫn kiên trì tìm Bách Hợp, ấp úng nói:
“Tỷ tỷ…”
Hắn sợ đầu sợ đuôi thấy chân mày Bách Hợp cau lại, không có lên tiếng, lúc này Bách Hợp đang ngồi ở ban công khách sạn, cúi đầu chính ra xem bên ngoài, bên ngoài người đến người đi nối liền không dứt, khiến cho phía Bách Hợp quá yên tĩnh.
“Tỷ tỷ, ta có lời muốn muốn nói với tỷ.” Đậu Hải Ca thấy Bách Hợp không để ý tới hắn, không khỏi lại nói to lên, hắn tạo ra một cái tai họa nếu như không dựa vào Bách Hợp thì không có biện pháp giải quyết, nếu như phụ thân Xuân Quyên thật sự lợi hại như vậy, đến lúc đó giết người thì chết, Đậu Hải Ca hiểu rõ mình có nặng mấy cân mấy lượng, bởi vậy hắn ngồi vào bên cạnh Bách Hợp, cẩn thận từng li từng tí kể lại chuyện mấy hôm trước, nhưng hắn nói rằng mình bị Xuân Quyên thông đồng.
“Chiếu nói như vậy, tiểu nương tử kia có bầu?”
Cái này vốn chính là Bách Hợp gài bẫy hắn, miễn cho hắn suốt ngày nhìn mình chằm chằm, thấy bộ dáng Đậu Hải Ca thấp thỏm không yên, Bách Hợp lạnh giọng phản hỏi một câu, hắn lung tung nhẹ gật đầu: “Là đã có.”
“Hồ đồ!” Bách Hợp thò tay vỗ mạnh một cái lên bàn, Đậu Hải Ca rụt rụt bả vai, dĩ vãng Bách Hợp tại dưới sơn cốc đánh chửi hắn vậy thì thôi, chung quanh không có người chứng kiến, hiện tại khách sạn bốn phía tất cả đều là người, Bách Hợp nói như vậy mắng liền mắng khiến cho lòng tự trọng Đậu Hải Ca có chút tổn thương, hắn nhỏ giọng giải thích:
“Ta cũng không muốn con hoang này, nàng nữ nhân như vậy, ai biết trong bụng có phải là của ta hay không? Cầu tỷ tỷ xem tại chúng ta huyết mạch tương thông, giúp đệ đệ một lần, sao Đậu gia có thể nhận thức con hoang?”
Bách Hợp nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn ta giúp như thế nào?”
Cô hỏi như vậy, Đậu Hải Ca nghe tới phảng phất tựu là Bách Hợp đã đáp ứng giúp hắn, hắn tinh thần phấn chấn, trên mặt lộ ra vài phần vẻ âm tàn, thò tay dựng lên cái tư thế cắt cổ: “Tỷ tỷ có võ công cao cường, không bằng…”
“Hiện giờ quan trọng nhất là thay Đậu gia báo thù, lúc này sao còn chọc ra chuyện? Ngươi đã có thể dụ được Xuân Quyên cắn câu, sao không dỗ nàng bỏ đứa bé? Múa mép khua môi không là sở trường trò hay của ngươi à? Nếu như đến lúc đó nàng ta không chịu thì nói sau.” Bách Hợp mỉa mai hắn một câu, đứa bé trong bụng Xuân Quyên chắc là có, có điều Xuân Quyên cố ý dọa hắn mà thôi, Bách Hợp nói vài câu, Đậu Hải Ca bất mãn nhưng không dám làm gì Bách Hợp, cũng may Bách Hợp có nói nếu như Xuân Quyên náo thì cô cũng sẽ không đứng ngoài quan sát, Đậu Hải Ca vụng trộm đem Bách Hợp mắng máu chó phun đầy đầu, biểu hiện ra do dự mà đồng ý.
đêm đó quả nhiên Xuân Quyên lại tới nữa, Đậu Hải Ca đem hết tất cả vốn liếng dụ dỗ nàng bỏ cái thai trong bụng đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Từ đó về sau hắn khuyên Bách Hợp đổi gian khách điếm, lại hướng người tìm hiểu Cửu Đao môn đườnhưng lại phát hiện rất nhiều người chưa từng nghe tới, lòng hắn chỉ nghĩ Cửu Đao môn là môn phái nhỏ trên giang hồ, trước kia mình suýt nữa bị Xuân Quyên lừa, may mắn không có đáp ứng lấy nàng. Sau đó Đậu Hải Ca phát hiện chơi nữ nhân cũng không phải là việc khó nên hắn lại đắc ý lên.
Dù là con mồ côi Đậu Thị thì như thế nào, chỉ cần dựa vào cái miệng thì hắn có thể đùa bỡn nữ nhân dễ dàng,, ý nghĩ như vậy một khi sinh ra thì muốn áp chế xuống rất khó, đợi lúc Bách Hợp phát hiện thì Đậu Hải Ca đã có mối quan hệ không rõ với các cô nương chung quanh khách điếm.
Sáng sớm Bách Hợp từ dưới đáy cốc trở về đã ngồi ở ăn điểm tâm rồi, Đậu Hải Ca mới lười biếng ngáp từ trên lầu đi xuống, lúc thấy Bách Hợp thì trong mắt của hắn hiện lên vài phần vẻ chột dạ, nhanh chóng hướng Bách Hợp ngồi tới.
Gian phòng khách điếm này đắt hơn phòng cũ, vị trí cũng tốt hơn nhiều, ở giữa trung tâm đế đô Đại Khánh, lúc này Đậu Hải Ca còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì bên ngoài một đám hung thần ác sát binh sĩ nhưng lại lao đến, xuôi theo hai bên nói: ” Người Cao vương phủ đi qua, người rảnh rỗi né tránh!”
Bách Hợp đang ngồi ở hàng rào gỗ bên cạnh khách điếm, cô thấy rất rõ đám binh sĩ kia trên mặt thần sắc lạnh lùng cùng ánh mắt hung ác, lại nghe được ba chữ ‘Cao vương phủ’ thì ánh mắt của cô híp lại.
Người chung quanh liên tục không ngừng né tránh, cách đó không xa một cỗ kiệu bị người giơ lấy đi qua, chung quanh một đám binh sĩ một mực vây tại bên người, Đậu Hải Ca nhìn thoáng qua thì ánh mắt lộ ra vài phần vẻ hâm mộ, tiểu nhị khách điếm đúng lúc đưa đồ ăn sáng tới, nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nở nụ cười: ” Tiểu quận chúa Cao vương phủ lại đi Hộ Quốc tự thắp nhang rồi.”