Mục lục
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lỗ kim này rõ ràng vừa mới cắm, đã có chút nhiễm trùng sưng phồng lên, nhìn lên mu bàn tay thật tàn tạ, Bách Hợp có chút tức giận trừng mắt hỏi Hải Ninh: “Tay tôi làm sao vậy?”

“Vì để truyền cho cô, cô nên biết tuy tôi không phải học chuyên ngành y, nhưng đối với y thuật đã từng đọc qua coi như cũng biết được vài điểm quan trọng”. Hải Ninh nhìn thấy khuôn mặt cô có chút tức giận, lúc trước gò mà của cô tái nhợt bây giờ đã ửng đỏ, động lòng trước hơn rất nhiều, xinh đẹp và khả ái. Ngày trước trong suy nghĩ của anh nam hay nữ cũng chỉ là công cụ thí nghiệm, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có một cô gái có vóc người không tệ, Hải Ninh lúc này có chút hưng phấn: “Tôi có thể phối thuốc cho cô, đây là lần đầu tiên tôi cắm kim cho người khác.”

Anh dùng một loại ánh mắt ‘Cô nên cảm thấy vinh hạnh’ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, ánh mắt này nhìn đến khi bộ ngực ʘʘ của Bách Hợp phập phồng không thôi thì anh mới nghênh cằm lên: “Nhưng mà không cần lo lắng, quen tay hay việc, tôi đã biết được cách cắm kim, lần sau sẽ không phải thử đi thử lại nhiều lần như vậy nữa.”

“Thật ra tôi còn một tay nữa đấy.” Bách Hợp giơ cánh tay nguyên vẹn lên, tay trái cô bị tàn phá tay phải lại trắng nõn sạch sẽ. Hải Ninh nhìn thoáng qua mu bàn tay trái, có chút ghét bỏ ngoảnh mặt đi, một bộ dáng không muốn cùng giải thích nhiều lời với người kém thông minh, Bách Hợp thấy vậy có chút tức giận cùng bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng một tiếng: ‘Bệnh tâm thần, ẩm ương dỏ hơi.’

Xe chạy dọc theo đường cái mà đi, Bách Hợp không biết anh muốn đi đâu, cô không muốn hỏi đâu, nhưng cuối cùng không nhịn được mà nói: “Anh muốn đi đâu?”

Còn tưởng rằng lần này anh cũng không trả lời, ai ngờ lại thấy anh sảng khoái mở miệng: “Xe này bị hư hại quá nặng, cho dù tôi đã sửa chữa qua nhưng vẫn không ổn lắm, chúng ta cần một cái xe mới.”

Bách Hợp nhíu lông mày có chút nghi hoặc khó hiểu nhìn anh. Hải Ninh quay đầu hướng về phía cô nhe răng cười: “Lúc gặp cô thấy trong sân có xe, tôi lái về thay kính chắn gió, kiểm tra sửa lại một lần nữa, còn sơn mới lại, thế nào, đẹp không?”

“…” Nghe anh nói vậy Bách Hợp có chút không nhịn được mà co rút khóe miệng, thì ra xe này lúc đầu là của đoàn xe. Cô không nghĩ tới chiếc xe này lại là chiếc Minibus mà bọn người Lưu Hạo lái. Đúng như theo lời Hải Ninh nói anh đã đổi kích chắn gió, sơn lại sơn mới, nhất thời Bách Hợp không thể liên tưởng tới chiếc xe rởm lúc trước chính mình đã ngồi, vì vậy mới không nghĩ đến nó, vậy mà Hải Ninh đã lấy đi chiếc xe mà đoàn xe bình thường coi trọng như tính mạng, Bách Hợp nghĩ đến lúc đoàn xe phát hiện không thấy xe đâu nữa không khỏi có chút buồn cười.

Trong nội dung vở kịch bọn người Lưu Hạo ném Bách Hợp để chính bọn họ lái xe chạy, không nghĩ tới lần này ông trời xắp đặt đưa đẩy kiểu gì làm cho chính bọn Lưu Hạo cũng chịu cảnh như vậy. Bây giờ Hải Ninh lái xe của bon hắn đi rồi, thì nhóm người này phải đi bộ đến căn cứ. Có thể chuyện không dễ dàng như vậy, lúc trước nhóm người Lưu Hạo đã từ nghỉ chân tại địa phương hoang vu, không giống trong thành phố có thể tìm xe dễ dàng. Nghĩ đến bọn họ chỉ có thể dựa vào hai chân cho đến khi tìm được chiếc xe mới thì trong lòng Bách Hợp không kìm lại được cảm giác hả giận, dù là trong đội xe có Trầm Ngạo Trì có thực lực cao cường, Đường Ân Nhã có dị năng hệ Không gian, Lưu Hạo là người biến dị hệ lực lượng thì cũng không còn dễ dàng như trước.

Cho dù Đường Ân Nhã có dị năng, nhưng không phải trong tình huống nào cũng phát huy mười phần tác dụng, Bách Hợp muốn xem cô ta đã không có xe thì làm đến nào để không phải đi bộ, làm thế nào chiếm được cảm tình của mọi người trong đội ngũ.

Thấy vậy Bách Hợp không khỏi nở nụ cười, cô vốn sợ hãi Hải Ninh, trong lòng cũng chán ghét anh, nhưng lúc này không biết có phải do anh coi như gián tiếp làm việc tốt nên Bách Hợp nhìn anh cũng có chút thuận mắt, khó có được gạt bỏ tầng gánh nặng trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm vui sướng.

Hải Ninh quay đầu thấy Bách Hợp cười tươi cũng cong miệng cười, tuy nhiên lúc này anh không biết tại sao Bách Hợp lại cười, nhưng theo bản năng anh cảm giác được Bách Hợp lúc này giống như đã buông xuống không ít thành kiến với hắn, cái này cũng đủ để anh vui vẻ. Anh có cảm giác khác thường với Bách Hợp, muốn chiều chuộng cô, đáng tiếc cô gái này giống như rất không thích hắn, điều này lại làm cho lòng hắn có chút không vui, muốn chiều cô nhưng lại không biết cách, hết lần này đến lần khác cô còn muốn chạy trốn, lúc này khó có được cô lại vui vẻ. Hải Ninh nhớ lại câu nói mình vừa mới nói ra, theo chỉ số thông minh của anh thì anh biết Bách Hợp vừa rồi không phải vì anh sửa chữa được cái xe này mà vui vẻ, chắc chắn là nguyên nhân khác.

Anh nhớ lại lúc lái xe từ trong tiểu viện thì có lẽ còn những người khác sống trong đó, chẳng qua là khi anh tìm được Bách Hợp lại khiến anh có hứng thú, anh chẳng có hứng thú những kẻ còn lại trong tiểu viện gì cả. Vì vậy anh mới không làm những chuyện dư thừa, trực tiếp lái xe đi. Bách Hợp lúc này thoạt nhìn giống như rất không thích những người trong tiểu viện kia, sớm biết như vậy thì lúc trước mình đã thuận tay dạy dỗ mấy người đó nói không chừng lại làm Bách Hợp vui vẻ.

Trong lòng thở dài hai tiếng,Hải Ninh lái xe rồi dừng lại trước một trạm xăng dầu.

Trạm xăng dầu này mới trôi qua thời gian mấy ngày vậy mà đã trở thành hoang phế, cỏ dại mọc bốn phía. Từ khi bắt đầu tận thế thực vật cũng trở nên nguy hiểm, trước kia những cây cỏ này không có chút nguy hiểm nào giờ đây những cỏ dại này như những cây kim, lúc Hải Ninh đi xe hơi vào những cây cỏ này đã đâm chọc lốp xe.

May là trong trạm xăng dầu có đậu mấy chiếc xe, chắc là khi bắt đầu tận thế rất nhiều người đã phát hiện ra nhiều biến cố, không kịp lái xe nên bỏ lại đó. Bên ngoài có hai chiếc xe con, bên trong còn có một chiếc xe Jeep, chỉ có điều là không thấy chiều khóa ở đây. Hơn nữa trên mặt xe còn có vết máu khô loang lổ, hiển nhiên là chưa kịp chạy trốn đã trở thành bữa ăn của Zombie. Hải Ninh có chút xoi mói nhíu lông mày, ngồi ở trong xe tìm kiếm mọi phía, ánh mắt dừng trên một chiếc xe con thoạt nhìn khá sạch sẽ, tuy tính năng không bằng xe Jeep nhưng lại có thể mở khóa xe trong thời gian ngắn hơn, chờ đến khi tìm thấy xe tốt hơn đổi lại cũng được. Hắn lái tới lái lui đè nát mấy cây cỏ dại sắc nhọn cho đến khi lốp xe bị phá hoàn toàn hắn mời lái xe vứt bỏ sang một bên, đi đến gần chỗ xe con.

Bách Hợp đứng ở một bên nhìn Hải Ninh cầm hộp dụng cụ đi ra, hắn xắn ống tay áo lên, lộ ra da thịt hai cổ tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ giống như nhìn không thấy lỗ chân lông, nhưng cánh tay không phải là loại gầy gò vô lực. Nhìn hắn dễ dàng cầm đồ đạc gạy mở cửa xe, Bách Hợp rủ mí mắt xuống. Trong nội dung vở kịch Dương Bách Hợp coi như gián tiếp chết trên tay Hải Ninh, ngay trước lúc cô đoạt trái cây thần bí kia chưa từng được gặp Hải Ninh, đối với hắn cũng chỉ là được nghe kể lại. Theo miêu tả thì Hải Ninh là một thư sinh văn nhược, lại không có dị năng, không có năng lực chiến đấu phi thường, cũng không phải là người biến dị. Hắn có được may mắn duy nhất là trí não thông minh hơn người, cùng với đám thủ hạ trung thành và tận tâm.

Lúc này xem ra Dương Bách Hợp chưa đủ hiểu rõ về Hải Ninh, đúng hơn là mọi thông tin về Hải Ninh trong nội dung vở kịch đều bị giấu đi.

Anh cạy cửa xe mở ra, một tiếng rống của Zombie truyền đến lỗ tai hai người, trong xe có một cánh tay gầy gò màu xanh thò ra ngoài, hướng trước mặt Hải Ninh cào đến khoảng cách rất gần. Lại đột ngột xuất hiện làm cho Bách Hợp nghĩ rằng anh không có đủ thời gian để tránh kịp. Hải Ninh lại rất tỉnh táo giơ công cụ vừa cạy cửa xe lên rất nhanh nện xuống đầu tên Zombie trẻ này rồi cánh tay phải cũng giơ lên nhanh chóng lùi về sau hai bước.

Cái tên Zombie nhỏ kia thoáng cái bị ném lên rất nhanh rơi xuống mặt đất, đầu cùng thân nhanh chóng đứt rời, đã không còn chút cử động nào nữa. Lúc tận thế bộc phát đoán chừng là đứa nhỏ này đã bị nhốt trên xe rồi, người lớn xuống xe làm việc, đứa nhỏ này ở phía sau xe chuyển hóa thành Zombie, vừa mới mở cửa ra ngửi thấy được mùi thịt người lúc này mới nhảy dựng lên. Bách Hợp vốn ôm hi vọng Hải Ninh bị móng vuốt của con Zombie này làm tổn thương, lúc đó chính mình thừa cơ hội đó liền chạy trốn. Lúc này thấy Zombie đã bị giết chết rồi liền cảm thấy chút thất vọng.

“Đến đây.” Hải Ninh không để ý con Zombie vừa rồi ở trong lòng, đá con Zombie nhỏ về phía sau, kiểm tra một chút tình hình bình xăng, lại đem toàn bộ dầu ở xe cũ chuyển qua. Chơi đùa cả buổi mới làm cho xe nổ máy, lúc này mới hướng về phía Bách Hợp vẫy vẫy tay. Bách Hợp mới chỉ nghĩ một chút thoáng qua ở nơi hoang vu này, chỉ một mình mình không có đồng đội hiện tại cô cũng không có dị năng phòng thân. Tuy có thể nói bây giờ cô đã được truyền nhiều nên không đói bụng nhưng chỉ dựa vào thể lực thì khẳng định không phải là đối thủ của Hải Ninh, nếu cô chạy trốn mà bị anh bắt lại được thì chỉ có một kết quả là thảm không chịu nổi.

Trong lòng do dự một lúc lâu mới thấy Bách Hợp không tình nguyện mà lê bước tới. Hải Ninh giống như cũng không để ý, sau vài ngày sống cùng anh lúc đầu Bách Hợp nghĩ rằng sẽ trở về căn cứ của anh, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện người này căn bản còn chưa tính sẽ đi đâu, hành trình hoàn toàn không có mục đích. Sắc trời đêm đen dần dần đến, Hải Ninh dừng lại trước một chung cư hoang vu, trước tận thế nơi này còn là một hạng mục đang xây dựng, rất nhiều phòng ốc mới xây được một nửa, bốn phía đều là những trụ thép, trong chung cư cũng không phát hiện xanh hóa, bởi vậy lại là nơi cỏ dại sinh trưởng  làm cho nơi đây an tĩnh rất nhiều.

“Xuống xe!” Hải Ninh tự mình mở cửa xe ra, lúc xuống xe nơi phụ cận có vài tên Zombie du đãng, một tên Zombie đội nón bảo hộ  vừa kêu ‘NGAO NGAO’ vừa đánh tới chỗ Hải Ninh mới xuống xe. Mặt anh không biến sắc đạp tới một đạp trúng trên ngực con Zombie, làm cho con Zombie kia kêu ra một tiếng ‘Rống’ thật to, Bách Hợp chỉ nghe được vài tiếng âm thanh xương cốt gãy truyền tới,  Zombie bị đạp thân hình lùi hẳn về sau cho đến khi đụng phải thanh sắt bên trên.

Bị một kích va chạm này thanh sắt không chịu nổi lung lay bụi đất cùng gỉ sắt từ trên đỉnh đầu ‘Vù vù’ rơi xuống, giống như là mưa. Bách Hợp vừa từ trên xe bước xuống đã bị một đống bẩn ở trên đầu, mà Hải Ninh sau khi đạp xong Zombie lại cơ trí ngồi lại ở trong xe.

Bách Hợp đi đến không kịp tránh né, lúc này bụi đất đã bị dính một chút ở trong mắt, nước mắt không nhịn được liền chảy ra, cô vô ý thức thò tay dụi mắt, lại lau đi bụi đất, mái tóc dài đen nhánh lúc đầu đã bị bụi đất rơi đầy, liền trở nên có chút khó chịu. Bách Hợp lắc đầu thở dài một hơi, trong lòng đem Hải Ninh ra mắng mấy trăm lần.

Ở chung vài ngày đến nay cô đã không còn sợ anh như trước nữa rồi, nguyên nhân cô cảm thấy sợ Hải Ninh là do oán niệm ở trong cùng sợ hãi ở bên trong cơ thể này. Nhưng tinh thần lực của Bách Hợp ngày càng cao, tuy nói vừa mới gia nhập vào nhiệm vụ mấy ngày cô dễ bị nguyên chủ ảnh hưởng nhưng đã hoàn toàn khống chế được nguyên chủ. Nhưng tình cảm của nguyên chủ đã không giống như trước kia có thể ảnh hưởng đến cô, trừ khi có chút tình huống đặc biệt thì hầu như cô đã kiểm soát được cơ thể nguyên chủ. Giống như bây giờ cô nhìn thấy Hải Ninh vẫn còn một chút cảm giác kiêng kị nhưng Bách Hợp lại có thể khống chế cảm giác này.

“Hải Ninh, anh không xuống xe?” Mấy ngày trước hai người đã chào hỏi trao đổi tên với nhau, Hải Ninh dùng thái độ nghiêm túc bảo Bách Hợp có thể gọi thẳng tên của anh, lúc này Bách Hợp có đã tức giận giơ tay phủi bụi bẩn trên đầu mình, miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười.

Con Zombie còn ngã trên mặt đất trong miệng phát ra vài tiếng rống cổ quoái, làm cho người ta chú ý là mũ bảo hiểm đội ngăn ngắn ngay trên đầu nó, lúc này lại trở thành thứ bảo vệ mặt. Biến thành Zombie thì không còn cảm thấy đau nữa nhưng mấy khúc xương gãy sẽ làm ảnh hưởng đến hành động của nó. Bách Hợp thấy cảnh này lại cố gắng ngồi xuống dưới đất cố gắng đi đến chỗ Zombie, trong lòng Bách Hợp có một ý niệm từ trong đầu truyền đến.

Hiện giờ cô tay trói gà không chặt, ở cùng một chỗ với Hải Ninh khiến cô không có thời gian ở một mình để luyện võ công của mình, lúc trước tưởng rằng dựa vào thực lực của mình có tại nơi này có thể một mình đi ra ngoài tìm Đường Ân Nhã vì nguyên chủ mà báo thù, nhưng lại không thể thực hiện được. Hơn nữa Hải Ninh người này quá nguy hiểm, người như vậy hỉ nộ vô thường, hai ngày nay thoạt nhìn anh tao nhã, ngoại trừ khi miệng độc chanh chua bên ngoài, thì làm việc còn có lễ độ, giống như là một thân sĩ trẻ tuổi. Thế nhưng Bách Hợp biết được bên trong con người này không phân biệt thiện ác rõ ràng. Lúc anh vui vẻ thì có thể tùy tiện thế nào cũng được, nếu không vui thì chính mình rơi vào kết cục như thế nào còn khó có thể nói trước được.

Cùng một người như vậy ở chung thì Bách Hợp vẫn phải cảnh giác, thậm chí trên đường đi cô luôn nghĩ biện pháp muốn chạy trốn. Nhưng không tìm được cơ hội, lúc này chứng kiến một con Zombie trước mặt mình, trong lòng Bách Hợp không khỏi nhớ tới ý định, tâm tình bắt đầu dao động.

Nếu như cô bị Zombie đả thương thật sự có thể mở ra được dị năng, dù chưa chắc giống như dị năng của nguyên chủ, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Làm như vậy sẽ có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất là khi Hải Ninh thấy cô đã bị Zombie đả thương sẽ không còn để ý tới mình nữa rất có khả năng sẽ ném cô đi, như vậy chính mình có thể tự rời đi, như Bách Hợp có thể thuận lợi chuyển hóa dị năng, thì từ nay về sau thoát khỏi tên có tâm tư biến thái khóa đoán này, là một điều đáng để ăn mừng. Thứ hai, kết quả đương nhiên là cô không có được dị năng bản thân mình sẽ bị nhiễm vi rút Zombie. Nhưng nếu như luôn luôn cùng một chỗ dây dưa với Hải Ninh thì Bách Hợp không biết đến nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Huống chi cô dưới mí mắt Hải Ninh không có thời gian luyện võ, hơn nữa Bách Hợp cho rằng đối với anh bây giờ cô chỉ là một loại đồ chơi, sợ nhất là một ngày nào đó hắn chơi chán trò ‘Người đồng hành’ này thì có khả năng sẽ giết chết cô.

Ở cùng hắn đợi đến khi nhiệm vụ thất bại, chẳng bằng thừa dịp lúc này đánh cuộc một lần. Nghĩ như vậy, bước chân Bách Hợp vừa mới khẽ động chẳng biết lúc nào cửa xe đã bị người mở ra, một cánh tay dài túm lấy Bách Hợp, lực đạo rất lớn kéo Bách Hợp trở về nhanh chóng đẩy tới thân xe. Bách Hợp va chạm vào thân xe làm cho xương khớp toàn thân giống như bị rời ra, phát ra tiếng vang rất lớn, tại địa phương trống trải này tiếng vang truyền đi rất xa. Xa xa giống như mấy con Zombie du đãng đã nghe được tiếng động bên này liên tiếp phát ra tiếng rống, đi tới phía này.

“Cô muốn làm gì?” Hải Ninh cúi thấp đầu hỏi nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, thân hình anh cao lớn, thân thể Bách Hợp nhỏ nhắn chỉ vừa đứng đến ngực hắn. Lúc này anh vây Bách Hợp giữa thân thể mình, đôi chân thon dài chặn người Bách Hợp, giọng điệu nhu hòa nói: “Muốn chết?”

Lúc này sắc trời ngày đã tối, ánh trăng không thể thoát khỏi tầng mây, làm cho cao ốc chưa xây xong để lại một chiếc bóng thật lớn. Không thể thấy rõ biểu hiện trên mặt Hải Ninh, bốn phía phảng phất giống như khắp nơi nổi lên sương mù, lại cảm giác một cỗ khí lạnh vây Bách Hợp lại, làm cho tiếng Zombie cách đó không xa phảng phất như dần dần nghe không rõ nữa rồi.

Hải Ninh duỗi ngón trỏ lạnh buốt ra vuốt ve khuôn mặt Bách Hợp, khi đầu ngón tay anh chạm tới Bách Hợp theo bản năng đã nổi da gà, Bách Hợp lần đầu tiên thấy Hải Ninh đáng sợ như vậy.

“Trên thế giới này có vô vàn cách chết, cô có biết không?” Anh âm trầm mở miệng, đã đột nhiên cúi đầu xuống cách rất gần khuôn mặt Bách Hợp, hô hấp đều phả lên mặt Bách Hợp: “Tôi có thể giúp cô hưởng thụ mỗi kiểu một lần.”

Lúc anh nói chuyện giọng nói như rất vui vẻ, thế nhưng vừa nói xong bàn tay vừa ở trên cằm Bách Hợp đã di chuyển xuống dưới cổ. Bàn tay kia giống như đã bắt được cổ Bách Hợp, lực đạo từ nhẹ dần trở nên mạnh. Lúc đầu Bách Hợp còn có thể thở, càng về sau càng thấy khó thở. Nếu như anh bóp mạnh ngay từ đầu thì không nói, đằng này lực đạo từ nhẹ đến mạnh. Giống như cướp dần mạng sống, Bách Hợp cũng không sợ chết, mặc kệ chết trong nhiệm vụ này đối với cô mà nói thì chỉ là bắt đầu một nhiệm vụ khác thôi. Đã trải qua nhiều lần Bách Hợp đã quen với cảm giác hít thở không thông này, nhưng Hải Ninh đã từ từ thu tay lại, làm cho cô cảm giác được tính mạng của mình bị người này nắm giữ trong tay, vô thức giơ tay lên chộp lấy mu bàn tay của anh rồi vùng vẫy.

“Muốn chết đúng không?” Lúc Bách Hợp đánh lên mu bàn tay của Hải Ninh thì chỉ cần dùng một tay là có thể giữ hai tay cô lại rồi, anh lại hỏi một câu. Bách Hợp cảm giác con mắt mình đã nổi tơ máu, hô hấp thống khổ lại làm cho cô cảm giác phổi của mình có chút đau. Hết lần này tới lần khác khi Hải Ninh cảm giác cô sẽ không chịu được nữa liền thả lỏng tay một chút để cho cô thở một lúc lại bóp cổ cô thật chặt.

Loại tra tấn này là đáng sợ nhất, chết không được mà sống không xong, cảm giác lúc trước Dương Bách Hợp muốn chết không được mà muốn sống không xong xông lên đầu giống như cỗ thân thể này nhớ lại ký ức đáng sợ với Hải Ninh. Thân thể bắt đầu run rẩy.

Cảm giác được sự biến hóa của thân thể cô, Hải Ninh dần mở tay ra. Lại giống như xem Bách Hợp là bảo bối kéo vào trong ngực nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ngoan, chỗ nào khó chịu, nói cho tôi xem.’ Hắn vừa mới suýt nữa thì bóp chết người, lúc này lại là bộ dạng thương tiếc giơ tay vuốt ve trên cổ Bách Hợp, thay cô vỗ lưng thông khí, một mặt rút khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô.

Trong lòng Bách Hợp lạnh cả người, chính mình không còn cơ hội thu thập Đường Ân Nhã, lại đụng phải một tên biến thái như Hải Ninh, muốn hoàn thành nhiệm vụ trở lại không gian không biết là phải đợi tới khi nào.

Hai người một lần nữa lên xe, đèn trong xe đã sáng lên, Bách Hợp không thèm nhìn Hải Ninh nữa, rồi nghĩ lại cô đã trải qua tuổi bốc đồng, đối mặt với Hải Ninh lúc này rất lý trí, không thích sợ hãi hắn, không biết làm thế nào cho mình có lợi nhất. Sắc mặt cô rất bình tĩnh, không e ngại Hải Ninh chút nào như trước khi bị bóp cổ suýt chết. Loại thái độ này có lẽ Hải Ninh sẽ thích đấy. Thế nhưng mà khi Hải Ninh ân cần giúp cô kéo dây an toàn thấy cô nhìn mình mỉm cười rồi nói cảm ơn, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.

Khởi động xe rồi rời khỏi chỗ này, Bách Hợp đối với vẻ mặt vui vẻ của Hải Ninh quay đầu đáy mắt tràn đầy lo lắng, khóe miệng người bên cạnh vui vẻ càng cao. Nhìn thoáng qua gương chiếu hậu thấy con Zombie nằm trên mặt đất trong sương mù dày đặc vừa giăng ra không có nhúc nhích, bờ môi khẽ mở, trong im lặng anh nói ra ‘Nổ’, cùng lúc đó con Zombie kia nổ tung ra.

Tìm đến khu nhà mẫu của chung cư, Hải Ninh dừng xe lại, anh xuống xe trước, khóa xe lại kĩ rồi mới đi vào gian phòng mẫu này kiểm tra một lúc lâu. Ngôi nhà lúc đầu tối ôm bỗng nhiên thấy ngọn đèn phát sáng, trên đường đi đã thấy nhiều thủ đoạn của anh nên Bách Hợp thấy anh có thể làm cho ngọn đèn lâu ngày có thể sáng lên cũng không có giật mình chút nào. Hải Ninh là một  thiên tài phi phàm trên phương diện hóa học, sở trường cũng là vật lý, như vậy khẳng định khu nhà chung cư này có máy phát điện.

Trong gian phòng bản mẫu cái gì cũng đều có đủ, phòng ngoài cùng thậm chí còn có vài cái máy lọc nước, không biết có phải do người mải chạy loạn nên cũng không phát hiện ra bên trong phòng kiểm mẫu này có đồ ăn hay không. Bởi vậy thùng nước khoáng vẫn còn, có mấy thùng còn chưa mở vẫn ở đó. Hải Ninh lấy nước lạnh để hai người tắm rửa một chút, còn chưa kịp ra ngoài tìm đồ ăn, đã có vài tiếng bước chân vang lên từ trong sương mù chậm rãi đi tới.

Tiến vào tận thế lâu rồi Bách Hợp cũng có thể phân biệt được tiếng bước chân của con người và Zombie. Tiếng bước chân của Zombie giống như là thân thể lê đi trên mặt đất, mà con người thì cho dù nặng hơn nhưng dứt khoát, không giống như Zombie cứng nhắc. Hải Ninh thở dài giơ tay đầy gọng kính trên sống mũi, một giọng nói vui mừng vang lên: “Anh, anh, ở đây còn có điện!”

Giọng nam này rất khàn nhưng nghe thấy có chút quen tai, hình như đã nghe được ở đâu rồi. Khóe miệng Hải Ninh nhếch lên, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi, đang muốn kéo cửa đi ra ngoài, lại ngoài ý muốn thấy thần sắc Bách Hợp giống như có điều gì cần suy nghĩ, không biết  như thế nào liền dừng bước chân lại.

“Ở tận thế như vậy lại có điện, có lẽ ở đây có người ở.” Một giọng nam có chút thô nhỏ vang lên, Bách Hợp sửng sốt một chút, chợt nghe thấy tiếng đứa trẻ nhỏ hoan hô: “Ma ma, có điện rồi.”

Thật sự là oan ra ngõ hẹp, Bách Hợp trước đó vẫn có cảm giác chuyến đi nhiệm vụ này của mình ngày càng xa mục tiêu là Đường Ân Nhã, không nghĩ tới dưới tình huống này vậy mà lại gặp lại.

Hải Ninh híp mắt lại, lông mày Bách Hợp hơi nhíu lại cũng không qua nổi ánh mắt của hắn. Bỗng nhiên ngay tại lúc này anh có chút hưng phấn, cho tới nay Bách Hợp rất tỉnh táo và lý trí phảng phất không giống như biểu hiện của người ở cùng độ tuổi, cô có thể khống chế nỗi sợ hãi cùng cảm xúc của mình, có khi biểu hiện của cô còn qua được ánh mắt của anh. Nếu như không phải cơ thể cô trung thực bán rẻ cô thì chỉ sợ anh nhất định sẽ không nhìn ra được. Tại lần gặp đầu tiên tim cô lập tức đập nhanh hơn, lúc ấy anh mới nhìn ra cô sợ  anh.

Cho tới nay Hải Ninh thích nhìn biểu hiện hoàn toàn bất đồng trên mặt cô. Chỉ tiếc cô tỉnh táo lại rất nhanh, như vậy lại là một cô gái rất thú vị, lúc này nghe được tiếng ngoài cửa khiến cho Bách Hợp phản ứng lại, Hải Ninh mang nụ cười hôn hòa trên mặt nhưng trong lòng lại mở ra sát ý.

“Nhã nhi…” Lúc Lưu Hạo qua đầu định nói chuyện cùng Đường Ân Nhã, cửa gian phòng bản mẫu bất ngờ bị người từ bên trong mở ra, khuôn mặt vui vẻ cùng cánh tay giơ lên tại không trung chuẩn bị gõ cửa vẫn duy trì bất động. Khuôn mặt cười ôn hòa của Hải Ninh xuất hiện trước mặt mọi người: “Chào buổi tối, mọi người có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt hắn lễ độ nho nhã, giống như lúc này không phải là tận thế, mà là đang ở thời kỳ thái bình ở trong nhà gặp được người khách muốn ở trọ. Nhìn thấy biểu hiện của anh như vậy làm cho tất cả mọi người ở ngoài của ngẩn ngơ, nhất thời hoảng hốt có chút không phải ứng kịp.

Bách Hợp suýt chút nữa thì phun ra một búng máu, lúc nghe được tiếngcủa bọn người Lưu Hạo thì cô đang có chút hưng phấn đấy, ở trong lòng mình bắt đầu nghĩ cách đặt bẫy, thừa dịp đám người này chưa để ý tiêu diệt bọn họ, cuối cùng thu thập Đường Ân Nhã. Thật không nghĩ đến ý niệm trong đầu cô còn chưa thực hiện, thì Hải Ninh liền trực tiếp mở cửa ra, cô nhìn thần sắc cứng đờ của bọn người Lưu Hạo, cùng với Đường Ân Nhã ôm Đường Phi Phi sau lưng Trầm Ngạo Trì.

“Tôi, chúng tôi…”  Trong đám người Lưu Hạo,  em gái Lưu Tuyết lúc nhìn thấy Hải Ninh thì mắt sáng lên. Đã nhiều ngày không nhìn thấy, đoàn xe nhiều người lúc trước bây giờ đã thiếu rất nhiều người, ngoại trừ chỉ còn mấy nhân vật chủ yếu. Cặp vợ chồng già lúc trước cùng với mấy người trẻ tuổi lúc này không còn ở trong đội ngũ. Cõ lẽ với tính cách làm người tốt của Lưu Hạo hẵn sẽ không có khả năng chủ động vứt bỏ đám người này, chỉ sợ những người kia đã không còn tồn tại đã chết rồi.

Bách Hợp vô thức đứng phía sau lưng Hải Ninh, đáng tiếc lúc này trên người cô không có đao nếu không cô có thể giết chết Đường Ân Nhã, như vậy thì kết quả về sau cô có bị giết chết trên tay Hải Ninh thì lần nhiệm vụ này coi như hoàn thành.

“Chúng tôi muốn ở đây một đêm.”  Giọng nói lạnh lùng của Trầm Ngạo Trì vang lên, hắn cũng không phải thương lượng cùng Hải Ninh, ngược lại là thông báo cho anh biết. Trong tận thế thực lực là tất cả, nếu như không có gì ngoài ý muốn Trầm Ngạo Trì lúc này chắc đã thức tỉnh được dị năng hệ Băng. Bản thân hắn đã rất mạnh, giờ lại có thêm dị năng lại càng như hổ thêm cánh, hắn nói lời này là có ý định muốn chiếm phòng này rồi, đầu Hải Ninh hơi cúi xuống, chặn tâm tư trong mắt lại, giấu kỹ ánh mắt hưng phấn mà có vài phần tàn nhẫn “Có thể.”

“Đi đi!” Một người đàn ông gầy gầy liếc trừng Hải Ninh, giống như muốn giơ tay lên đẩy anh thì Hải Ninh đã nhanh chóng bảo vệ Bách Hợp phía sau lưng, đứng sang một bên để cho đám người này đi vào. Bọn người nối nhau đi vào theo sau Lưu Hạo, Đường Ân Nhã cảnh giác liếc nhìn bốn phía. Đây là gian phòng mẫu hai phòng khách, mấy người sau khi đi vào cũng đã xem bố cục phòng này xem xong rồi. Kế bên phòng này có lẽ còn có vài gian phòng mẫu, nhưng không biết tại sao gian phòng này lại có điện, bởi vậy mọi người tự nhiên chuẩn bị ở lại gian này, về phần những gian phòng khác, lúc này để người khác tự đi thôi.

Hai gian phòng đều thông với nhau, bên trong có người hay không vừa nhìn là thấy ngay, phát hiện không có gì nguy hiểm mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đường Phi Phi trong ngực Đường Ân Nhã đá đá chân nói: “Ma ma, con muốn đi nhà nhỏ WC.”

Giọng nói của đứa bé phá vỡ một phòng im lặng, vẻ mặt Trầm Ngạo Trì cũng lột ra vài phần nhẹ nhõm vui vẻ, Đường Ân Nhã xác định không có nguy hiểm mới buông đứa bé ra, cô ta tựa như cảnh giác nhìn thoáng qua người Hải Ninh. Cũng không giống như Lưu Hạo bình thường giản dị, Hải Ninh có bề ngoài tuấn tú dụ người, nhất thời cô ta dừng lại ánh mắt ở người phía sau lưng Hải Ninh là Bách Hợp, ánh mắt lộ ra vài phần ngưng trọng: “Đèn ở đây là anh thắp sáng hay sao?”

Đường Ân Nhã không để ý hỏi một câu, một ánh mắt to mềm mại đáng yêu nhìn chăm chú trên người Bách Hợp, thấy Bách Hợp cặp mày lá liễu mảnh dần dần nhíu lại, cặp môi cùng lúc nhếch lên, con mắt liền di chuyển nói: “Để cho người phía sau anh đi ra đi, Dương…” Đường Ân Nhã trời sinh đối với Dương Bách Hợp có một loại cảm giác kỳ dị, lúc này cô ta muốn gọi ra thân phận của Bách Hợp, bỗng nhiên ngay lúc đó Đường Phi Phi trong nhà vệ sinh lại vui vẻ nói: “Ma ma, nơi này có nước, có thể tắm rửa.”

Vốn đã nắm chặt nắm đấm Đường Ân Nhã nghe được tiếng gọi của con trai thì vô thức quay đầu lại, Hải Ninh đã kéo Bách Hợp vào trong ngực, thân hình rất nhanh đã vọt đến bên ngoài cửa phòng, tay kia hắn còn lôi cửa chống trộm. Tất cả đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, đợi đến lúc Đường Ân Nhã định thần lại đã thấy Hải Ninh hướng phía cô nhẹ gật đầu phía sau cửa chống trộm nói: “Ngủ ngon, những người bạn thân yêu. Gặp lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK