Nghĩ thấy như vậy Bách Hợp có chút đứng ngồi không yên, nếu như Đường Ân Nhã cố ý nhắm vào nguyên chủ, như vậy thì theo nội dung vở kịch lúc trước cô ta có thể đuổi Dương Bách Hợp ra đoàn xe, lúc này cô ta cũng sẽ làm như vậy. Mấu chốt của câu chuyện là hiện tại chính mình lại đang bị cảm, tại thời đại thiếu y dược như vậy muốn hoàn toàn khôi phục thì chỉ có thể dựa vào chính mình cứng cỏi vượt qua. Dương Bách Hợp thoạt nhìn là một người mềm mại yếu ớt, không phải là người cường tráng, chờ đến lúc mình hoàn toàn khỏi bệnh không kéo dài đến mười ngày thì cũng phải nửa tháng, nhưng mà đợi đến lúc đó thì mình đã bị đoàn xe vứt bỏ rồi. Mọi chuyện lại sẽ giống như trong nội dung vở kịch cũng sẽ gặp lại đám người cặn bã kia, mà khi gặp được nói không chừng cảnh ngộ của Dương Bách Hợp lại rơi vào người mình rồi.
Tuy Bách Hợp dám khẳng định khi bản thân mình gặp phải trường hợp XXOO này thì lúc nào Lý Duyên Tỷ nhất định sẽ đem linh hồn cô rút ra ngoài, có thể là linh hồn mình rời đi nhưng nghĩ đến chính cơ thể tạm thời của mình trở thành đối tượng bị người đùa giỡn thì Bách Hợp hơi khó chịu. Nếu muốn thoát khỏi tình huống như vậy thì chỉ có thể tuyệt đối dựa vào thực lực, thực lực của chính bản thân mình vô luận đi đến chỗ nào thì cũng có thể tồn tại được. Theo tình huống trước mắt của Bách Hợp thì để có thực lực chỉ có một con đường duy nhất là dốc hết sức tu luyện. Ít nhất đến thời điểm bị vứt bỏ trong câu truyện là còn nửa năm nữa, đáng tiếc mình tiến vào nhiệm vụ hơi muộn một chút, lúc này tận thế đã bắt đầu rồi. Đường Ân Nhã rõ ràng lại không thể bao dung cho cô hơn một chút, không thể ngồi im đợi hai ngày nữa bị cô ta tính toán mình thà rằng chính mình tìm biện pháp đối ứng sớm một chút.
Nhưng nếu Đường Ân Nhã như trong nội dung vở kịch là vô tình vô ý thì coi như bỏ qua. Nếu là cố ý thì Bách Hợp muốn trốn cũng không trốn được. Mà để tránh cho nguyên chủ rơi vào kết cục như trong vở kịch, Bách Hợp nhất định phải tìm ra biện pháp để tránh một kiếp này. Cô lau cái trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, dựa theo tình huống bây giờ thì luyện võ đã không còn kịp nữa rồi. Nhưng Bách Hợp lại nghĩ đến trong nội dung vở kịch Dương Bách Hợp bị coi là tấm lá chắn đẩy xuống xe, bị đám Zombie bắt được cho nên mới thức tỉnh được dị năng.
Nghĩ đến chuyện này hai mắt Bách Hợp lập tức sáng lên. Khách quan mà nói thì luyện võ làm cho nền tảng tuy rằng vững chắc, tác dụng cũng lớn nhưng bây giờ rõ ràng đã không đủ thời gian. Nếu muốn trong thời gian ngắn có được thực lực cường đại thì chỉ có biện pháp là có được dị năng. Dị năng xuất hiện cũng nhanh hơn nữa uy lực coi như cũng lớn, tuy nói cấp một thì phát ra được hai lần công kích là tối đa. Có thể có được một cái dị năng phòng thân thì chính mình từ nay về sau cho dù là ở trong đoàn xe hay vẫn bị đoàn xe vứt bỏ, cho dù có gặp đám người cặn bã kia thì cũng không có khả năng dễ dàng xảy ra như trong nội dung vở kịch nữa rồi.
Qua một thời gian trái tim Bách Hợp bắt đầu đập mạnh lên, trước mắt cô chỉ cần thức tỉnh được dị năng thì sẽ phá bỏ tình hình hiện tại rất dễ dàng, chỉ có một điểm khó khăn duy nhất là làm thế nào để kích thích được dị năng thức tỉnh. Đường Ân Nhã làm thế nào có được dị năng không gian thì Bách Hợp không rõ ràng lắm, nhưng Dương Bách Hợp có được dị năng như thế nào thì cô lại biết.Cô bây giờ đã không còn sưu tầm “Tình yêu của Thi vương” thì Zombie bên ngoài có làm cô bị thương hay không thì bây giờ cô cũng không suy nghĩ nhiều, điều quang trọng nhất là cô sợ cho dù mình bị Zombie làm bị thương nhưng kkhông biết kết quả cuối cùng là có thể cũng như nguyên chủ thức tỉnh dị năng luôn không. Dù sao thì trong thế giới này có rất nhiều người bình thường bị Zombie làm bị thương trực tiếp trở thành cái xác không hồn, không cảm xúc rồi. Tuy nói nguyên chủ từng thành công thức tỉnh dị năng nhưng nếu cô bị Zombie làm bị thương có khả năng sở hữu dị năng ngoài 80% thì vẫn có vài phần nguy hiểm.
Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm mà, nếu muốn phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt, muốn ngăn Đường Ân Nhã nhằm vào mình thì trừ thực lực ra Bách Hợp không thể suy nghĩ ra biện pháp khác. Hiện tại không mạo hiểm thì về sau sẽ trở thành công cụ cho người ta chơi đùa, huống chi trong lòng Bách Hợp tin tưởng Lý Duyên Tỷ đấy. Lúc trước trong một lần làm nhiệm vụ ở hậu viện, cô dùng dược của cây húng quế bị làm cho bất tỉnh rồi bất tri bất giác chết đi, may có Lý Duyên Tỷ kịp thời cứu mình, anh đã từng nói với mình không cần sợ hãi. Bách Hợp quyết định đánh cuộc một lần, cô muốn đánh cược chính mình bị Zombie cào bị thương nếu không sinh ra dị năng thì sẽ trở thành Zombie lúc đó Lý Duyên Tỷ cứu ra.
Quyết định này nghe có chút mạo hiểm điên cuồng, nhưng hiện tại tình hình đã đến nước này, ngay từ lúc đầu Đường Ân Nhã đã có dị năng không gian khởi đầu thực sự rất cao, cô ta lại dường như đặc biệt không thích loại người như Dương Bách Hợp. hai người phảng phất trời sinh đã nhất định trở thành đối thủ của nhau. Bách Hợp muốn thay đổi cục diện như vậy, muốn nhanh chóng có được lực lượng từ bên ngoài thì ngoài phương pháp này ra cô không tìm ra biện pháp nào khác.
Muốn cho Zombie làm tổn thương thì Bách Hợp cũng không định ngu ngốc chạy qua chạy lại trước mặt để cho Zombie bắt được, dù sao lúc này Dương Bách Hợp vẫn còn đang mang bệnh, thân thể vốn đã yếu ớt, mà người ở thế giới này sau khi bị biến thành Zombie thì năng lực phản ứng chập chạp hơn nhưng sức lực lại mạnh hơn người lớn khỏe mạnh bình thường bốn năm lần. Bách Hợp muốn liều mạng lúc này không phải là đối thủ của Zombie, cô sợ hãi nếu như mình tới gần Zombie kết quả khi đó không phải là bị cào tổn thương mà sẽ thành thức ăn trong miệng Zombie. Bởi vậy cô chuẩn bị đánh một con Zombie hoặc tìm phương pháp gì giết một con Zombie sau đó dùng móng tay của nó cào lên người mình.
Bách Hợp chống vách tường đứng lên, cô chuẩn bị đi tìm một cái vũ khí một ít dao phay, dao bầu các loại. Đáng tiếc trong tiểu viện nhà nông này có thứ gì sắc bén bị mọi người sớm cầm hết đi rồi. Bách Hợp chịu đựng cơn choáng váng trong đầu tìm qua một vòng nhưng không thấy, đến một cái gậy cứng rắn để làm vũ khí cũng không có. Mà trong đội xe mọi người mang vũ khí riêng của chính mình, chỉ sợ xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn thì có vũ khí bên người để kịp phản ứng. Trong tận thế này một vũ khí vừa tay có thể nói là tính mạng thứ hai của mình, Bách Hợp không lấy được, cô có chút nhụt trí. Khóe mắt liếc qua một bức tường bao bên ngoài thấy một cái liềm, tuy đã cũ cũng có chút gỉ nhưng Bách Hợp do dự một chút rồi cũng lê bước chân chầm chậm tiến lên lấy cái liềm xuống.
Cái liềm này đã có một thời gian dài không dùng rồi, Bách Hợp dùng nó gõ trên vách tường hai cái phát ra tiếng “Bang bang”, cô không khỏi cười khổ hai tiếng, trong tiểu viện nhà nông này thì đây là vũ khí duy nhất rồi. Lúc trước dùng để cắt cỏ thì không có vẫn đề gì, nhưng bây giờ thanh liềm này đến giết gà cũng có chút khó khăn, chỗ nào có khả năng giết được Zombie? Chỉ là ngoại trừ vật này trong tiểu viện không còn vũ khí gì khác, tuy đồ vật này không hợp ý nhưng cũng là mộ thanh đao. Bách Hợp do dự một chút nhưng vẫn cầm cái liềm này trong tay, thấy vách tường rơi xuống chồng chất đất bụi, cô vội vàng đem dây thừng dưới máy hiên dùng liềm cắt một đoạn xuống, buộc cái liềm trên hông mình. Một mặt từ bức tường nạy ra một khối gạch không lớn không nhỏ cầm ở trong tay ước lượng, mới nhìn vào bên trong viện lúc này thừa dịp mọi người còn chưa thức dậy, cô cắn răng một cái đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này Bách Hợp tuy không biết thời gian nhưng đại khái cô cảm giác được lúc này hẳn là qua giữa trưa không lâu, bên ngoài lại phủ một tầng sương mù mờ mịt. Sáng sớm sương mù đã giăng đầy đến bây giờ còn chưa tan, cửa sân mở ra cách đó không xa truyền đến tiếng Zombie rống phảng phất tựa như ở ngay bên tai. Bách Hợp run rẩy cẩn thận từng ly từng tí dọc theo bức tường tiểu viện đi, nắm thậtchặt cục gạch trong tay, xa xa hết thảy chìm trong sương mù không nhìn thấy rõ ràng. Sau khi tận thế đến thực vật cũng có một chút đột biến có thể tấn công trở nên thập phần đáng sợ, đang núp trong sương mù không biết là hình ảnh phế xe bị người vứt bỏ hoặc là Zombie núp trong bóng tối.
Bách Hợp cẩn thận từng li từng tí đi đến góc tường, cảnh giác hướng phía xa quan sát, cách đó không xa phát hiện ra thân ảnh của Zombie, thế nhưng thanh âm Zombie gầm rú liên tiếp truyền đến, cô còn chưa kịp buông lỏng một hơi chóp mũi ngửi được một cỗ mùi tanh tưởi. Xoay người liền phát hiện ở chỗ khúc cua lúc trước nguyên bản có một con Zombie ngồi chồm hỗm trên mặt đất lúc này đã đứng lên. Cô chỉ lo nhìn xa xa, con Zombie trốn ở sau chỗ rẽ của bức tường có khối đá lớn không biết đang gặm cái gì đó. Lúc này có khả năng ngửi được mùi hương chậm rì rì xoay người qua, đôi mắt đỏ huyết trừng lên hướng về phía cô, trên tay nó vẫn còn đang cầm một đồ vật lúc này đang cầm đưa vào trong miệng.
“…” Chứng kiến tình cảnh như vậy, Bách Hợp chút nữa kêu ra tiếng, cô kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, tay cầm viên gạch nhắm thẳng đầu của Zombie nện tới, cô cách Zombie cũng không xa một cái đạp này trúng ngay trên mặt Zombie. Nguyên bản mặt Zombie xanh đậm hư thối bị nện xuống lập tức phảng phất thấy được tất cả ngũ quan giống như bị rơi ra, da mặt sưng vù lộ ra chỗ lõm mấp mô. Nó như bị chọc giận, trong miệng liền phát ra tiếng “Rống” như một tiếng kêu, liếc nhìn Bách Hợp. Rút lui hai bước, cúi đầu một tay đem ruột trong tay hướng Bách Hợp ném tới thân thể run rẩy cố hết sức ngồi xổm xuống, nằm rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Zombie thấy máu thịt huyết nhục tươi mới không phải là vẻ mặt như thế, Bách Hợp khẩn trương, theo bản năng sợ hãi vội vương tay muốn cởi thanh liềm ở bên hông. Nhưng không biết có phải hay không do càng khẩn trương càng không cởi được, Bách Hợp cuối cùng dùng sức dựt dây thừng cùng thanh liềm cùng lúc, con Zombie nằm rạp trên mặt đất lúc này cũng không nhúc nhích, giống như là đã chết. Bách Hợp cầm liềm thở một hơi thật sâu ném cái liềm vào trên người nó. Nguyên nhân có thể bởi vì khẩn trương lại không có khí lực, mũi liềm của Bách Hợp là nhắm vào ngay đầu nó lại chệch đi cắm vào trên vai, bi kịch nhất là mũi liềm đã cắm sau vào đến xương, Bách Hợp muốn kéo cũng không ra rồi.
“…” Bách Hợp nhất thời trong lúc này không nói ra được lời nào, cô cố gắng muốn lôi cái liềm ra, đây là vũ khí duy nhất của cô, thế nhưng cô dùng tất cả khí lực của cô cái đao kia lại cắm vào đầu khớp xương nên không nhúc nhích chút nào, mặc kệ Bách Hợp có cố lăn qua lăn lại đem nó trên người cắt ra cũng không có phản kháng.
“ Ngu xuẩn.” Trong sương mù có một đạo âm thanh tiếng nói vang lên, lúc này Bách Hợp càng khẩn trương có thể nghe được â nhịp đập của tim mình. Âm thanh này là một giọng nam vang lên, lại để cho Bách Hợp sợ hãi kêu ra tiếng một cái, cô theo bản năng dán thân thể chặt vào vách tường, phát hiện mình tay không tấc sắt, vũ khí duy nhất hiện tại còn kẹt tại trên lưng của Zombie. Lúc này Bách Hợp có cảm giác họa vô đơn chí (tai họa đến dồn dập) xông lên trong lòng.