Mục lục
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao không thể?” Bách Hợp nghe được lời này của Huyền Âm Tử, cũng bất chấp đang nói chuyện với Ma Ngang Tú, cười áy náy xin lỗi hắn ta, phong độ của vị hòa thượng Tử Lôi Âm tự này vô cùng tốt chắp tay trước ngực vái một cái, cũng không lên tiếng.

“Nếu sư tổ phi thăng, vậy sau này Vô Cực tông phải làm sao đây?” Trong lòng Huyền Âm Tử nóng nảy đến phát hỏa, nếu Vô Ngã Viêm phi thăng, về sau Vô Cực tông chính là không có người phù hộ, không có danh tiếng của lão tổ tông này, chỉ sợ Vô Cực tông sẽ bị người khác gặm đến xương cũng không còn, huống chi Vô Cực tông có Vô Ngã Viêm mới xứng là một trong ba đại tông phái, cùng tồn tại xưng hùng với hai tông Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông, không có Vô Ngã Viêm, Vô Cực tông sẽ lập tức rơi xuống hàng bang phái nhị lưu, nơi nào sẽ còn có vinh quang khiến cho các đại môn phái đến đây đầu nhập như lúc này?

Huyền Âm Tử bất mãn cực kỳ, quan trọng nhất là Bách Hợp lại chẳng phân biệt được nơi chốn nói ra chuyện như vậy ở trước mặt đám người này, tuy hắn biết rõ nếu Vô Ngã Viêm quả thật phi thăng thì nhất định là không thể gạt được bất cứ ai trên đại lục này, nhưng hắn chính là không muốn để cho người của Tử Lôi Âm tự biết chuyện này sớm.

“Trước kia Vô Cực tông như thế nào, thì sau này vẫn là như vậy, sư phụ thủ hộ Vô Cực tông nhiều năm, cho dù là phải phi thăng, thì cũng là chuyện theo lý thường phải làm, chẳng lẽ chưởng giáo chân nhân hy vọng sư phụ ở lại đây hao hết thọ nguyên?” Bách Hợp không nhịn được cười lạnh, theo trí nhớ của Hạ Bách Hợp thì Vô Ngã Viêm đã thủ hộ Vô Cực tông gần năm sáu ngàn năm rồi, cho dù sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ tuổi thọ sẽ rất dài, thậm chí có khả năng Vô Ngã Viêm còn dùng bí pháp gì đó để gia tăng tuổi thọ của ông ấy, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, thì ông ấy nhất định sẽ độ kiếp phi thăng, một khi tiến vào Hợp Thể kỳ phi thăng thượng giới, đến lúc đó liền có thêm mấy vạn năm tuổi thọ, có ai sẽ tình nguyện chỉ sống mấy ngàn năm chứ? Tu luyện cả đời để làm gả y cho người khác sao? Cho dù Vô Ngã Viêm có cảm tình sâu sắc với Vô Cực tông, thì ông ấy cũng sẽ tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện ngu như vậy. Trên đời đúng là có Thánh Phụ, nhưng Vô Ngã Viêm tuyệt đối không thể nào là một người trong những Thánh Phụ đó.

Nghe được lời này của Bách Hợp, Huyền Âm Tử liền á khẩu không trả lời được, nhưng lão ta lại có chút không cam lòng, bởi vậy hừ lạnh một tiếng sau đó ôm một bụng hỏa khí đứng qua một bên, quyết định đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, lão ta muốn đích thân dẫn mấy vạn đệ tử trong Vô Cực tông quỳ gối trước Vô Ngã Phong, cầu Vô Ngã Viêm thay đổi tâm ý!

“Xin sư huynh cho tiểu muội nói vài câu, thật ra lúc này Tử Lôi Âm trúc kia đang ở trong tay tiểu muội, nhưng lúc trước tiểu muội không biết, cho nên đã luyện nó thành kiếm phôi bổn mạng rồi.” Bách Hợp thốt ra lời này, mọi người nào còn không rõ Vô Ngã Viêm là vì đồ đệ này mới có thể mạnh mẽ xông vào Tử Lôi Âm tự, chính là vì giúp đồ đệ tìm pháp bảo vừa ý thôi.

Tử Lôi Âm trúc kia mất vạn năm mới nảy mầm, vạn năm hoa nở, kết quả thì lại càng phải đợi tới mười vạn năm, thẳng đến rễ trúc héo rũ, hơn nữa phải ngắt lấy trái mà không làm thân trúc bị thương, thì mới có thể hình thành Âm Trúc. Mà bảo vật trấn phái Tử Lôi Âm trúc kia của Tử Lôi Âm tự là dưới cơ duyên xảo hợp vào mấy vạn năm trước, lúc đó đại năng trong chùa phi thăng, chín lôi kiếp trên trời đánh xuống Hợp Thể kỳ, trùng hợp bổ vào cây trúc sắp héo rũ, cây trúc vốn nên chết đi, nhưng hết lần này tới lần khác trùng hợp tại giờ khác này lại hình thành Âm Trúc, chính là dưới cơ duyên xảo hợp mới có được một bảo bối như vậy, toàn thân hiện lên màu tím nhạt, cũng có điện lưu, được người trong Tử Lôi Âm tự xem là bảo vật truyền thừa, canh giữ như tròng mắt không cho phép người khác ngấp nghé, mấy vạn năm qua không ai dám đánh chủ ý lên cây trúc này, sợ là ngay cả người bổn phái trong Tử Lôi Âm tự gặp được vật ấy cũng đã ít lại càng ít. Vậy mà lão giả lại đoạt được vật này, còn đưa nó cho Bách Hợp làm kiếm phôi.

Huyền Âm Tử vốn cho là mình đã bị chuyện Vô Ngã Viêm sắp phi thăng kích thích không nhẹ, lúc này nghe được Bách Hợp có được một bảo bối như vậy, lập tức ghen ghét đến mắt đều đỏ lên.

“Như vậy, lão tiền bối Vô Ngã Viêm lấy đi nanh vuốt máu huyết của thần thú thủ hộ bổn phái, cũng là cho sư muội dùng để luyện hóa pháp bảo sao?” Ma Ngang Tú nghe nói như thế, dường như không có chút giật mình nào, ánh mắt hắn ta hiện lên ý cười hiểu rõ: “Sư muội thân mang linh căn hệ Lôi, càng khó được chính là pháp lực trong cơ thể lại ẩn chứa Thiên Lôi lực, khó trách lão tiền bối Vô Ngã Viêm vì muội mà đi lấy vật đó.”

Nếu người ta hùng hổ bắt Bách Hợp trả lại đồ thì thôi, lúc này xem ra tính tình  tiểu hòa thượng này còn khá tốt, Bách Hợp cũng hơi ngượng ngùng, nhẹ gật đầu ngầm thừa nhận, Diệu Âm sư thái ở bên kia đang hơi nhắm mắt trong miệng niệm kinh Phật, cầm một chuỗi Bồ Đề nhẹ nhàng lần hạt, giống như đã nhập định.

“Nếu thế, vật ấy đã luyện thành pháp bảo thì thu hồi về cũng đúng là không tốt cho sư muội, vật ấy xem như là tiểu tăng chúc mừng sư muội thăng Nguyên Anh.” Ma Ngang Tú khẽ mỉm cười, hắn ta thốt ra lời này, mặc dù người Tử Lôi Âm tự có chút bất mãn, nhưng lại không có ai lên tiếng, tròng mắt của Huyền Âm Tử đều sắp rớt ra, đúng ngay lúc trong lòng đang ghen ghét buồn bực, thì Ma Ngang Tú lại nói: “Chỉ là lần này tới cũng muốn thỉnh sư muội giúp Tử Lôi Âm tự một chuyện, nếu sư muội đồng ý, tiểu tăng lại tặng thêm cho sư muội Trúc Tâm dịch vạn năm, vật này  dùng để gia tăng uy lực của Tử Lôi Âm trúc, ôn dưỡng kiếm phôi là vô cùng phù hợp.”

Dù hắn ta không nói ra lời này, hắn ta muốn nhờ chính mình hỗ trợ, Bách Hợp cũng không có tư cách từ chối, lúc này người ta lại còn lấy ra chỗ tốt, tất nhiên Bách Hợp lại càng không thể từ chối, do dự một chút, liền nhắm mắt gật đầu.

“Nửa năm trước người trong bỉ phái vô tình phát hiện một mạch khoáng sản dưới đáy biển Thâm Uyên, khoáng sản bên trong lại là linh thạch cực phẩm, trùng hợp người trong Quỷ Vương tông cũng phát hiện mỏ này. Bởi vậy vì tranh đoạt quyền sở hữu có mỏ này, Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông cùng ước định hai mươi lăm trận tỷ thí, người thắng trong các trận sẽ luân phiên tỷ thí với nhau, thẳng đến khi xuất hiện người thắng cuối cùng, sẽ quyết định quyền sở hữu mạch khoáng sản. Bỉ phái chỉ có 24 tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trùng hợp thiếu một người, hôm nay cộng thêm sư muội, xem như giúp tiểu tăng giải quyết nỗi lo trong lòng.” Chỉ sợ là Ma Ngang Tú cũng đã đoán được Vô Ngã Viêm lấy Tử Lôi Âm trúc là vì vãn bối nào rồi, thứ này là pháp bảo chiến thắng có thể khắc chế người trong tà phái, chỉ là phần lớn người trong Tử Lôi Âm tự đều dùng pháp quyết Bất Động Minh vương để tu luyện, chỉ dựa vào bản thân mà không phải là sự trợ giúp của ngoại vật, tuy Tử Lôi Âm trúc trân quý, nhưng cũng không có tác dụng bao nhiêu với người trong Tử Lôi Âm tự, cho nên mấy vạn năm nay chỉ làm vật truyền thừa.

Nếu Vô Ngã Viêm lấy vật này là vì cho vãn bối, thì nhất định trong Vô Cực tông có người có thể sử dụng vật này, chỉ cần có thêm một cách để khắc chế người của Quỷ Vương tông, thì như vậy Tử Lôi Âm tự liền có nhiều thêm một phần thắng.

Linh thạch thông dụng trên đại lục này bình thường đều là linh thạch hạ phẩm và trung phẩm, ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng đều khó gặp, vậy mà hôm nay linh thạch cực phẩm vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện ở nơi này, tác dụng của thứ này to lớn đến không có cách nào tưởng tượng được, nếu Ma Ngang Tú có thể đạt được, nói không chừng có thể nhờ vào thứ này mà một lần liền đột phá Nguyên Anh hậu kỳ thành Hóa Thần, cho nên mặc dù Tử Lôi Âm trúc trân quý, nhưng lại không có tác dụng bằng linh thạch cực phẩm, nhân cơ hội này nhờ Bách Hợp hỗ trợ, tin tưởng nàng chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó.

“Linh thạch cực phẩm?” Huyền Âm Tử lại kinh hô một lần nữa, nhưng lúc này lại không ai để ý tới lão ta. Bách Hợp nghe thấy mấy chữ Quỷ Vương tông, trong lòng theo bản năng tuôn ra hận ý, cho dù người Tử Lôi Âm tự không tìm tới tận cửa, thì cuối cùng cũng có một ngày nàng sẽ tìm tới Quỷ Vương tông, lần này về tình về lý nàng đều không từ chối yêu cầu của hòa thượng trước mắt này, bởi vậy nàng rất thống khoái nhẹ gật đầu.

Ma Ngang Tú như đã đoán trước được kết quả này, mỉm cười, ống tay áo khẽ phất, trên bàn liền xuất hiện bảy tám cái bình nhỏ: “Đây là tám lọ Trúc Tâm dịch vạn năm, thỉnh sư muội luyện hóa bảo vật trước, đại chiến nửa năm sau, lúc đó tiểu tăng liền chờ cung nghênh đại giá của sư muội.”

Bách Hợp cũng không khách khí cất mấy cái lọ này vào, thêm một trợ giúp là hơn một phần thắng, nàng bỏ qua thần sắc khát vọng muốn nói lại thôi của Huyền Âm Tử ở một bên, sau khi tiễn người của Tử Lôi Âm tự ra khỏi tông, không đợi Huyền Âm Tử mở miệng, liền trực tiếp triệu ra phi kiếm ngự không bay đi.

Thời gian năm tháng nháy mắt liền qua, có sự ôn nhuận của Trúc Tâm dịch, pháp bảo của Bách Hợp xác thực trông càng linh khí hơn trước mấy phần, lúc nàng chuẩn bị đến Tử Lôi Âm tự sớm một tháng, thì Huyền Âm Tử lại gọi nàng lại.

“Sư thúc có thể mang theo Vị Ương và mọi người ra ngoài trải nghiệm không? Vốn Vị Ương và mọi người cũng nên ra ngoài trải nghiệm, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội phù hợp, trận giao chiến giữa Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông chính là thịnh hội khó có được, nếu sư thúc đồng ý giúp đỡ, nhất định sẽ vô cùng cảm kích.” Lúc Huyền Âm Tử nói lời này, vẻ mặt Diệp Vị Ương lãnh đạm đứng sau lão ta, lúc này Diệp Vị Ương đã đạt đến trình độ Kim Đan trung kỳ Đại viên mãn, sợ rằng chỉ thiếu một bước nữa liền có thể bước vào Kim Đan hậu kỳ, có lẽ chỉ thiếu một chút cơ duyên, cho nên Huyền Âm Tử mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy. Vốn Bách Hợp muốn từ chối, nhưng không khỏi nhớ tới Vô Ngã Viêm, ông ấy đã dạy chính mình rất nhiều thứ, chính mình thiếu ân tình của ông ấy, vì Vô Cực tông, ông ấy đã trả giá rất nhiều, nếu có thể giúp Vô Cực tông làm chút chuyện, Bách Hợp rất nguyện ý, nhưng nàng không muốn giúp Diệp Vị Ương, nhất là lúc nhìn thấy đứa bé cao khoảng nửa người đang đứng bên cạnh Diệp Vị Ương, lại càng một ngụm từ chối: “Phi kiếm của ta không chở được nhiều người như vậy, nếu là đệ tử bình thường thì cũng thôi, ta với Hạ Thiên Băng chính là có cừu oán, nhìn thấy người có quan hệ với nàng ta liền không vui, cho nên chưởng giáo chân nhân hãy thỉnh cao minh khác đi.” Nói xong lời này, Bách Hợp cũng không quay đầu lại liền điều khiển phi kiếm bay đi.

Chỉ là nửa tháng sau, lúc nàng đến Tử Lôi Âm tự, thì khoảng mười ngày sau, Tử Lôi Âm tự vẫn phải nghênh đón một đám khách Vô Cực tông lấy một nhà Diệp Vị Ương dẫn đầu.

Trận tỷ thí giữa Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông được đặt tại trên bầu trời của biển Thâm Uyên, lúc này để tránh cho động tĩnh khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ đánh nhau lan đến mạch khoáng sản dưới đáy biển ở gần đó, nên đã bày trần ở bốn phía. Bách Hợp gia nhập trong đám người Tử Lôi Âm tự, chậm rãi tiến vào trận.

“Tỷ tỷ tốt của muội à, hôm nay tỷ không leo lên Vị Ương được, lại trêu chọc vị trụ trì tương lai của Tử Lôi Âm tự này rồi sao, muội muội quả thật bội phục thủ đoạn của tỷ đó.” Hạ Thiên Băng đã chạy tới sau lưng Bách Hợp chẳng biết từ lúc nào, mỉm cười nhẹ giọng nói với Bách Hợp một câu, lúc này xem ra thực lực của nàng ta đã khôi phục hơn lúc trước rất nhiều, không thấy bộ dáng không ổn định sau khi bị sét đánh vào ngày đó, lúc này đã đạt đến cảnh giới Kim Đan sơ kỳ Đại viên mãn, hẳn là sắp đạt tới Kim Đan trung kỳ rồi. Bởi vì Bách Hợp hủy vòng tay không gian của nàng ta, sau đó lại bị Bách Hợp dẫn Thiên Lôi đánh cho trọng thương suýt nữa mất mạng, nên nguyên khí của Hạ Thiên Băng đại thương, không có tình huống đã bước vào Kim Đan hậu kỳ như trong nội dung vở kịch, tất nhiên lúc này đã trải mấy trăm năm, Kim Anh với nàng ta vẫn là xa xa không hẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK