Beta: Sakura
Lúc này Bách Hợp đang cùng với người Lãnh sứ quán nói chuyện phiếm, bỗng điện thoại của cô vang lên, người gọi điện thoại đến chính là một trong những người của đoàn xiếc lưu lại, đợi Bách Hợp vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền vội vàng lên tiếng:
“Trưởng đoàn, có rất nhiều cảnh sát kéo đến nói chúng ta tụ tập phi pháp, muốn bắt chúng ta về đồn, yêu cầu chúng ta xuất trình giấy tờ hoạt động…”
Đoàn xiếc Triệu gia trước giờ vào nam ra bắc có khi nào gặp phải tình huống như vậy đâu, lúc này bị một đám cảnh sát quân phục chỉnh tề làm giật mình, lúc nói chuyện cũng lấp bắp nghe âm thanh cũng có chút nức nở, không cần nhìn bộ dáng Bách Hợp cũng đoán được bây giờ bên đó loạn thành một đoàn, Bách Hợp biết rõ đây là thủ đoạn của ai, bởi vậy gương mặt vốn đang vui vẻ cười thoáng cái trầm xuống, cô nhanh chóng trấn an người đầu dây bên kia vài câu liền cúp điện thoại, hướng tới người của Lãnh sự quán nói:
“Xin lỗi ngài, hôm nay gặp mặt ngài tôi vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ đoàn xiếc xảy ra một việc nhỏ ngoài ý muốn tôi phải quay trở về lập tức.”
Người của Lãnh sự quán đang chuẩn bị gọi đồng nghiệp nhanh qua xem võ thuật Trung Hoa cùng xiếc truyền thống, không ngời rằng bây giờ Bách Hợp muốn rời khỏi, người ngoại quốc kia có chút tiếc nuối làm động tác giơ hai tay, không biết có phải rất có thiện cảm với Bách Hợp hay không, đáng lẽ không nên dò hỏi việc riêng của Bách Hợp, đột nhiên người ngoại quốc này lên tiếng nói với Bách Hợp: “Được rồi, Triệu tiểu thư xin cứ tự nhiên, nếu là có việc gì cần tôi giúp đỡ thì không nên khách sáo.”
Nói chuyện cả buổi Bách Hợp chính là chờ những lời này của ông ta, nghe ông ta vừa nói như vậy Bách Hợp xác thực cũng không khách khí, đem tình huống hiện tại của mình nói hết ra, Triệu Tấn Anh sớm không chia muộn không chia, đúng hôm nay lại kéo một đám đòi chia ra, chính là vì muốn đem giấy đăng ký hoạt động Bách Hợp làm trước kia biến thành người đứng tên hợp pháp là Triệu Tấn Anh, mà Bách Hợp vốn là người sáng lập ngược lại trở thành tụ tập phi pháp, cái này vốn chỉ là chuyện nhỏ, nếu như phía trên có người giúp đỡ, chỉ cần ngày mai bổ sung thủ tục là được, mà Bách Hợp lại không có người phía trên giúp đỡ, đoán chừng thiệt thòi này Bách Hợp phải chịu, dù là chưa có biểu diễn đến cuối cùng vẫn gánh tội phạm pháp, nếu Cam Lộ muốn mượn cơ hội này chỉnh cô, cho dù là đem cô tống vào tù 10 năm đi nữa tội danh này cũng sẽ thành lập.
Người Lãnh sứ quán nghe nói như thế lông mày nhíu lại, sau đó mỉm cười nhìn Bách Hợp nói ‘xin phép vắng mặt một chút’ liền đi qua một bên gọi điện thoại, không bao lâu liền quay trở lại, vẻ mặt tươi cười: “Có thể bên trong chuyện này có chút hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm giải trừ rồi, tôi cho người đưa Triệu tiểu thư trở về.”
Đối với người Triệu gia mà nói đây làm một chuyện vô cùng phiền phức nhưng đối với một số người căn bản không tính là vấn đề, đoàn xiếc Triệu gia không phải là đại nhân vật gì, huống chi đoàn xiếc cũng không phạm tội gì, lúc này điều động Cục Cảnh Sát cùng Cục Công Thương chẳng qua là do Cam Lộ muốn hại Bách Hợp mà thôi, chuyện này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, nếu Bách Hợp không có người nói giúp, chuyện này liền trở thành cô tụ tập phi pháp mưu cầu lợi nhuận, không chừng còn bị tịch thu còn mang thêm tội danh tụ tập gây rối. Mà lần này người của Lãnh sự quán ra mặt cầu tình, người Hoa quốc đối với người ngoại quốc độ khoan dung rất cao, bất kể là vì hình tượng đất nước hay vì cái khác, đoàn xiếc phạm lỗi cũng không tính là phạm pháp, chỉ vì Cam Lộ lấy công trả thù tư, đem chuyện này nhẹ nhàng bỏ qua cũng được.
Bách Hợp cũng không cự tuyệt lời đề nghị của ông ta, sau khi cô cảm ơn xong liền ngồi xe Lãnh sự quán rời đi.
Buổi tối người của đoàn xiếc nhìn thấy Bách Hợp trở về đều bảy mồm tám miệng kể với cô chuyện phát sinh buổi sáng, những người này trước giờ chưa từng nhìn thấy tình cảnh Cục Cảnh Sát điều động người, mỗi người đều bị dọa không nhẹ, sáng nay nào là giấy chứng nhận tạm trú, giấy chứng nhận chưa kết hôn các loại…. một đống lớn từ ngữ làm cho mọi người không kịp phản ứng, nếu như lúc ấy người của Lãnh sự quán gọi điện trễ một chút, chỉ sợ Bách Hợp muốn bảo lãnh mọi người ra cũng phí không ít tâm sức.
Trấn an đoàn người kêu mọi người trở về phòng nghĩ ngơi. Ngày thứ hai Bách Hợp lại một lần nữa chạy tới Cục Công Thương đem tên mình đăng ký từ đoàn xiếc Triệu gia chính thức sửa thành đoàn xiếc Bách Hợp, vốn đoàn xiếc Triệu gia đăng ký dưới tên cô sửa thành Triệu Tấn Anh, nhìn thấy người của Cục Công Thương mang vẻ mặt xấu hổ tiếp đãi cô, trong lòng Bách Hợp cười lạnh một tiếng, đem tất cả thủ tục xử lý xong xui sau này Cam Lộ nghĩ muốn gây phiền phức cho cô cũng không được.
Tin tức đoàn xiếc muốn xuất ngoại biểu diễn đăng đầy trên báo chí, lần này xem như đoàn xiếc nổi tiếng ra tới nước ngoài, phải biết rằng đoàn xiếc chính thức được người ngoại quốc mời đi biểu diễn cơ hồ không có, ngược lại môn ảo thuật nước ngoài lại nổi danh trong nước, chuyện này của Bách Hợp náo động rất lớn, làm cho rất nhiều người Hoa Quốc đều cảm thấy vinh quang, bởi vậy danh tiếng đoàn xiếc lại ‘nóng’ lên, nhìn lại đoạn thời gian trước vô cùng chật vật, rất nhiều thương gia lúc trước ngại đụng chạm với Cam Lộ không dám đến đây mời đoàn xiếc biểu diễn, bây giờ muốn thừa cơ hội này muốn Bách Hợp dẫn đường chỉ lối, nhưng Bách Hợp đều lấy cớ đoàn xiếc bây giờ cần luyện tập, từng cái cự tuyệt.
Bởi vì gần đây Bách Hợp cự tuyệt biểu diễn, lại bỏ ra thời gian vài ngày ra giá cao thuê mảnh đất ngoại thành làm sân luyện tập cho mọi người, do đó liên tiếp vài ngày không có lộ diện, nhưng tin tức báo chí đối với việc đoàn xiếc mới đổi tên Bách Hợp xuất ngoại biểu diễn người trong thành phố hầu như đều biết đến, liên tiếp vài ngày Bách Hợp gắt gao theo dõi mọi người luyện tập, buổi chiều chuẩn bị trở về lại đụng phải một đám phóng viên đứng dưới lầu chặn lại:
“Triệu tiểu thư, nghe nói bây giờ cô muốn xuất ngoại biểu diễn là vì làm vẻ vang đất nước, đối với việc này cô có cảm tưởng như thế nào?”
“Triệu tiểu thư, cô đem đoàn xiếc Triệu gia cũ đổi thành đoàn xiếc Bách Hợp, trong đó nguyên nhân vì sao?”
Một đám phóng viên khó khăn lắm mới hỏi được chổ ở của Bách Hợp, lúc này nhìn thấy Bách Hợp, camera nhắm ngay vào người cô, các loạt câu hỏi liên tiếp đặt ra, một trong những phóng viên có chút sắt bén hỏi:
“Nghe nói Triệu tiểu thư cùng ngài Smith Lãnh sự quán đã bí mật gặp mặt, xin hỏi hai vị là quan hệ như thế nào?”
Lúc hỏi câu hỏi này, cái microphone trên tay phóng viên suýt chút nữa đụng vào mặt Bách Hợp, Bách Hợp duỗi tay ra đem microphone kẹp lấy, đem đám người đang chen lấn đẩy ra một tí, trên tay cô ẩn chứa nội lực, lúc này vừa đẩy các phóng viên bên dưới không tự chủ được lùi vài bước, sau khi đứng vững Bách Hợp nở nụ cười: “Có thể vì đất nước đem lại vinh quang tôi rất vui mừng, còn việc đổi tên đoàn xiếc Triệu gia là vì quan điểm bất đồng mọi người đã phân ra, về phần tôi cùng Ngài Smith gặp mặt…” Bách Hợp nói đến chỗ này đem âm thanh kéo dài một chút, tư thái của cô đủ hấp dẫn khẩu vị của đám phóng viên, mọi người đang có chút sốt ruột, Bách Hợp cảm giác tất cả các camera đều nhắm thẳng hướng mình, mới lớn tiếng nói:
“Tôi trước kia có nghe nói trong thành phố có vị Cam tiểu thư xem tôi rất không vừa mắt, cũng mua chuộc một người đồng nghiệp cũ của tôi muốn hại tôi, tôi mới đến thành phố không biết khi nào thì đắc tội với vị Cam tiểu thư này, nếu như có chổ nào đắc tội tôi ở nơi này gửi lời xin lỗi đến Cam tiểu thư, xin cô đại nhân đại lượng, buông tha cho cô gái nông thôn này một lần!” Bách Hợp nói đến đây hướng về màn ảnh camera cuối người thật sâu, các phóng viên cũng không nghĩ tới chính mình muốn hỏi quan hệ giữa cô và người trong Lãnh sự quán là như thế nào, cuối cùng cô lại không ngại nói ra bí mật động trời như vậy, rất nhiều người ngu ngơ một hồi lâu, liếc mắt nhìn thoáng qua nhau, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Trong thành phố này tiểu thư họ Cam là có đấy, mà vị Cam tiểu thư này chỉ có một người chính là đương kim nghĩa nữ của thị trưởng thủ đô Cam Lộ rồi, trong thành phố ai mà không biết vị công chúa này? Nhưng muốn nói một cô gái trong đoàn xiếc sẽ đắc tội vị công chúa này tất cả nọi người có chút không tin, rất nhiều người do dự một chút cũng không có đóng ống kính máy quay lại như hữu ý vô ý đưa lên quay cận cảnh gương mặt Bách Hợp. Nếu việc này cô nói là sự thật, mọi người tự nhiên đem tin tức này công bố ra ngoài, nếu như là cô nói hưu nói vượn thị họ đem đoạn này xóa đi là xong.
“Không biết lời của Triệu tiểu thư là có ý gì? Tiểu thư họ Cam? Hẳn là Triệu tiểu thư muốn nói chính là Cam tiểu thư của công ty Bất động sản?”
Lúc này, dưới tình huống không xác định một đám người cũng không dám đắc tội Cam thị trưởng, cô sớm đoán biết kết quả như vậy bởi vậy cũng không có bất ngờ, sau khi nghe được câu hỏi của phóng viên chỉ cười cười: “Có phải vị Cam tiểu thư kia hay không tôi cũng không biết, chỉ là nghe vị đồng nghiệp kia nói lại đã thu mấy vạn đồng của vị Cam tiểu thư kia chuẩn bị làm cho tôi hủy dung tàn phế, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu có chỗ nào lỡ đắc tội với Cam tiểu thư tại nơi này tôi xin hướng đến Cam tiểu thư nhận lỗi, đương nhiên tôi tin tưởng pháp là công chính, nhưng tôi người nhỏ lời nhẹ, tôi với Ngài Smith quen biết là do đoàn xiếc muốn xuất ngoại biểu diễn mới quen biết, cho nên bất đắc dĩ mới nhờ Ngài Smith thay tôi ra mặt cầu tình với Cam tiểu thư, xin cô ấy rộng lượng tha thứ cho tôi mà thôi.”
Lời Bách Hợp nói rất êm tai nhưng khi đám người nghe được Cam Lộ mua chuộc người muốn đem Bách Hợp hủy dung tàn phế lại không tự chút hít một hơi khí lạnh, huống chi ý tứ trong lời nói của Bách Hợp là cô bị Cam Lộ ép tới đường cùng, chỉ có thể hướng đến xin sự giúp đỡ của người ngoại quốc, đám phóng viên thu được tin tức lớn như vậy vốn còn muốn ngăn cản Bách Hợp hỏi thêm vài câu, nhưng Bách Hợp từ chối không trả lời nữa.
Có đôi khi lời nói chỉ cần nói một chút liền ngừng lại là được, nói nhiều ngược lại là vô ích, cô một mặt đẩy đám phóng viên đang ngăn cản ra một mặt lên lầu trở lại phòng, hồi lâu sau phóng viên dưới lầu chậm rãi rời đi. Ngày thứ hai Bách Hợp rời giường xuống lầu mua một phần báo mới, nhìn thấy tiêu đề trang đầu là: “Triệu tiểu thư bởi vì tư oán cầu giúp đỡ ngoại quốc? Mặt mũi bị ném ra ngoài! Cam tiểu thư tư oán báo thù là do đâu?”