Sau khi cái lực lượng biến mất thì cảm giác thân thể như bị xé thành hai nửa cũng mất, nhưng di chứng tinh thần thoát lực lại dâng lên, Bách Hợp cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu, đầu cũng rất choáng váng, hận không thể lập tức ngã đầu liền ngủ, thế nhưng mà cô không dám, sợ hãi một khi ngủ thì cái hồn thể kia lại xuất hiện, bởi vậy Bách Hợp cố nén cảm giác khó chịu, từ trên giường bò lên, không biết là do nguyên chủ cảm mạo, hay do vừa mới đã trải qua một hồi tinh thần lực giết chóc, cho nên lúc này Bách Hợp mệt rã rời, do vì cỗ thân thể này bị nghiện nên lúc Bách Hợp rời giường luôn luôn ngáp dài, cho đến khi cô bắt đầu luyện Luyện Thể Thuật, qua một đoạn thời gian dần có linh khí truyền vào trong thân thể, kịch liệt đau đầu mới hóa giải rất nhiều.
Đến hừng đông, thân thể này của Bách Hợp nóng lên, lỗ chân lông trong thấm ra không ít mồ hôi, những giọt mồ hôi này mang theo một mùi tanh hôi, chắc là độc tố trong cơ thể bị linh khí đào thải ra. Lúc này trời cũng đã sáng, thời gian linh hồn phụ thể đã qua, Bách Hợp mới một lần nữa tắm rửa rồi ngã xuống trên giường.
Trong kịch tình hai ngày tiếp theo Diệp Như Vân sẽ không trở về. Gần đây cô ta xem thường Chương Bách Hạ, cũng vô cùng chán ghét cậu, nếu nhà họ Diệp không có chuyện thì cô ta hận không thể suốt ngày đều ở nhà mẹ đẻ. Lúc trước tuy do Diệp Như Vân chủ động nói muốn gả cho Chương Bách Hạ, nguyên nhân vì ba cô, nhưng mà Diệp Như Vân vẫn cho rằng gả Chương Bách Hạ là một sự hổ thẹn nhục mạ, thậm chí nhiều lần đề cập điểm này trong lúc cãi nhau với Chương Bách Hạ.
Hôm qua Chương Bách Hạ ý đồ chiếm đoạt thân thể Diệp Như Vân, nhất định cô ta đã hận chết Chương Bách Hạ, hận sao cậu không chết đi cho rồi, cho nên trong khoảng thời gian này, cô ta sẽ không trở về. Cho đến nửa tháng sau, công việc làm ăn của ba cô ta có vấn đề thì mới trở lại cái nhà này, tình huống như vậy trước kia cũng phát sinh qua mấy lần, Chương Bách Hạ cũng không thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Diệp Như Vân, mỗi khi trở lại hai người lại cãi nhau, Diệp Như Vân chán ghét Chương Bách Hạ lại chạy về nhà mẹ đẻ, cho đến khi Chương Bách Hạ đi cầu xin mới trở về, hoặc nhà mẹ đẻ cần giúp đỡ, mới về muốn Chương Bách Hạ tìm cha mẹ hỗ trợ.
Mỗi lần nguyên chủ cũng đều ngốc nghếch nghe lời cô ta…, Bách Hợp nghĩ như vậy, trong lòng càng xem thường Diệp Như Vân, cho dù Chương Bách Hạ là đồ vô dụng, nếu như Diệp Như Vân thật sự thấy mình gả cho cậu ta là lỗ vốn thì đừng gả, đã nhận được chỗ tốt lại cảm thấy bán đi thân thể không đáng. Mua bán chỉ chịu chiếm tiện nghi lại không chịu có thiệt hại. Thân là vợ Chương Bách Hạ nhưng một chút trách nhiệm người làm vợ đều không có, đã vậy còn cảm thấy mình bị ủy khuất, tuy nguyên chủ muốn áp bức cô ta làm chuyện vợ chồng có chút quá đáng nhưng mà bất kể như thế nào thì cô ta cũng không nên nện người bất tỉnh rồi bỏ đi, cũng không đưa người ta được lên giường. Nếu kịch tình không có kẻ xuyên việt thì đoán chừng nguyên chủ cứ như vậy mà chết
Diệp Như Vân không có một chút ý nghĩ đến xem cậu, từ trước đến nay có thể nói Chương Bách Hạ đối xử với cô ta không tệ, thậm chí vô cùng nịnh nọt, đừng nói hai người là vợ chồng, cho dù là người xa lạ thì cô ta cũng quá nhẫn tâm rồi, cũng khó trách cuối cùng nguyên chủ hận cô ta, hy vọng có thể khiến cô ta trả giá thật nhiều.
Sắp xếp lại trí nhớ, Bách Hợp chuẩn bị thừa dịp nửa tháng Diệp Như Vân không trở về thì điều dưỡng tốt thân thể…, ít nhất phải cai nghiện, độc nghiện phát tác cô từng cảm thụ qua, vô cùng khó chịu, dù sao nguyên chủ không cần đi làm kiếm tiền, cậu vừa tốt nghiệp đại học, lại không muốn đi làm, mẹ Bách Lan yêu thương con trai, đâu nỡ cho cậu ta chịu khổ, bởi vậy làm cho cậu một cái chức nghiệp rảnh rỗi ở công ti, mỗi tháng rất chuyển nhiều tiền tiêu vặt vào thẻ của cậu, không để cho cậu phải lo lắng về tiền tài, nhưng trước kia Chương Bách Hạ vì biểu đạt tình yêu dành cho Diệp Như Vân mà giao thẻ cho Diệp Như Vân, mà Diệp Như Vân không thèm dùng đồ của Chương Bách Hạ, tiện tay ném thẻcho em trai, em gái của cô ta.
Bách Hợp lúc này không có tiền trong tay, trước đây nguyên chủ ra ngoài tiêu tiền, hầu hết là ký sổ, mỗi tháng giấy tờ trực tiếp gửi đến Bách Lan, bản thân cậu ta lại không cần tiêu tiền nhiều lắm, bởi vậy có hay tấm thẻ đều không quan trọng, nhưng mà tình huống hiện tại không giống với lúc trước, Bách Hợp nghĩ nghĩ, cầm điện thoại đầu giường, bấm số điện thoại di động của Diệp Như Vân.
Nguyên chủ thuộc làu làu số điện thoại Diệp Như Vân, thế nhưng khi cô gọi điện thoại thì Diệp Như Vân không có nhận, ngược lại là rất nhanh dập máy, khi Bách Hợp căm tức gọi cho Diệp Như Vân một lần nữa, bên kia ban đầu còn tắt máy, sau đó lại thành máy bận, hiển nhiên cô ta đã đứa số của Bách vào sổ đen, Bách Hợp nhịn không được mắng một câu, xoay người ngồi dậy, ban đầu cô nghĩ sẽ nói chuyện đàng hoàng với Diệp Như Vân bảo cô ta trả lại thẻ cho mình, không ngờ Diệp Như Vân không tiếp điện thoại, hiển nhiên việc nguyên chủ cưỡng bách Diệp Như Vân đã làm cô ta tức giận, Bách Hợp tìm quần áo mặc vào, trực tiếp cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, do nguyên chủ để tóc quá dài, tóc rủ xuống trước trán che hết mắt, nguyên chủ rất ưa thích cảm giác thiếu niên xinh đẹp này, hơn nữa cậu trưởng thành loại hình âm nhu tuấn mỹ, trước kia đi ra ngoài cũng hấp dẫn không ít thiếu nữ, hơn nữa cậu lại có cha mẹ giàu có nhiều tiền, bởi vậy càng được con gái săn đón. Nhưng Bách Hợp lại không thích cảm giác này, nhưng nếu lúc này đi cắt tóc thì trên người cô không có tiền, nên không có khả năng đi cắt tóc, hơn nữa làm con gái lâu rồi, không có tóc thì Bách Hợp cảm giác không quen, bởi vậy cô dứt khoát lấy dụng cụ nạy cửa phòng Diệp Như Vân, tìm trong phòng một sợi dây thun buộc lại tóc, sau đó mới bước ra cửa.
Cô trực tiếp lái xe đi công ty của ba Diệp, lúc vừa khóa xe dưới lầu công ty, còn chưa kịp tiến vào, cửa thang máy cách đó không xa liền mở ra, ba Diệp đưa một đám người đi ra, còn cười nói cùng những người đó, lúc ba Diệp liếc mắt thấy Bách Hợp đứng bên xe, gương mặt vui vẻ của ông ta lập tức trầm xuống, sắc mặt có chút khó coi:
“Mày tới làm gì?”
Hôm qua nửa đêm con gái khóc về nhà, cả người ướt đẫm, bộ dáng khiến người xem đau lòng, hỏi con xảy ra chuyện gì nó cũng không đề cập tới, chỉ không ngừng lắc đầu, ba Diệp là người thành thật, cả đời vốn cũng là vì gia đình, nhưng hai năm qua chuyện làm ăn không tốt, hơn nữa ông làm người cổ hủ không nhanh nhạy, bởi vậy nợ nần chồng chất, vì trả nợ cho ông mà con gái bị buộc gả cho phế vật Chương Bách Hạ làm cho ba Diệp khó chịu, không nghĩ đến đồ phế vật đó không những ăn hiếp con gái của mình, hôm nay còn dám xuất hiện ở trước mặt ông, ba Diệp lúc này liền nổi giận, chỉ vào mũi Bách Hợp mà chửi “Mày cút cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mày!”
“Ông Diệp, tôi cũng không muốn gặp ông.” So với vẻ mặt hung ác kích động của ba Diệp thì Bách Hợp chỉ lãnh đạm nhíu mày, cô cũng không có giống nguyên chủ, trước kia nhìn thấy ba Diệp bình thường liền nặn ra một cái gương mặt cúc hoa, tiến lên đi hô ‘Ba’, mặt nóng dán mông lạnh, ba Diệp sẽ không cảm kích, ngược lại càng chán ghét cậu, dù sao hiện tại nguyên chủ đối với Diệp Như Vân không có yêu chỉ còn lại có hận, chính mình cần phải làm là thay cậu ta trả thù Diệp Như Vân, bởi vậy cũng không cần nịnh bợ ba Diệp, Bách Hợp lạnh lùng lui về phía sau mấy bước, tựa ở bên cạnh xe lắc lắc cái chìa khóa:
“Diệp Như Vân đâu?”
Cô – một là không giống như trước kia nghiêm mặt thân mật gọi mình là ba, hai là cũng không hề nịnh nọt mình rồi. Nếu là lúc trước Chương Bách Hạ chọc Diệp Như Vân không vui, muốn nhà họ Diệp khuyên nhủ cô ta trở về thì cậu ta phải quỳ trước mặt người nhà họ Diệp và cam đoan sau này không bao giờ … làm cô ta không vui, ba Diệp xem thường Chương Bách Hạ là cái đồ vô lại, lại thấy cậu ta không có cốt khí nên càng chướng mắt hơn, đều cho rằng cậu ta hại đời con gái mình, cho nên nhìn thấy Chương Bách Hạ liền không vui, thêm nữa lúc này Bách Hợp thật lãnh đạm, ba Diệp lại bị sửng sốt một chút, nghe cô hỏi đến con gái của mình, cho rằng Chương Bách Hạ lại giả bộ, bởi vậy nộ khí đằng đằng mà nói:
“Mày đừng có mơ Như Vân sẽ về với mày, ngày hôm qua mày đã làm gì nó?”
“Tôi không cần cô ta cùng tôi trở về, cô ta trộm hai tấm thẻ ngân hàng của tôi, bây giờ phải lập tức trả lại.” Bách Hợp trầm mặt, ba Diệp nghe xong, đương nhiên không tin.
Con gái của ông như thế nào ông rõ nhất, từ nhỏ lớn lên xinh đẹp, luôn luôn không thiếu người theo đuổi, nó sẽ không coi trọng tiền tài, nếu không lúc trước sẽ không cự tuyệt Chương Bách Hạ vô số lần, nếu không phải là mình cuối cùng làm phiền hà nó, Chương Bách Hạ đến chết đều không nhất định có thể lấy được con gái mình!
“Mày cút cho tao! Còn nói bậy tao đánh chết mày!”
“Tôi nói lại lần nữa xem, nói Diệp Như Vân trả thẻ, nếu không nửa giờ sau tôi sẽ báo cảnh sát xử lý!” Bách Hợp không kiên nhẫn cau mày, ba Diệp nghe cô nói như vậy, nổi trận lôi đình, tính tình ông vốn nóng nảy, hơn nữa lại xem Chương Bách Hạ không vừa mắt, hôm nay thấy Bách Hợp kiêu ngạo như vậy, ba Diệp cho rằng tất cả đều là vì bức con gái của mình trở về, bởi vậy chửi ầm lên: “Mày cút cho tao! Cái đồ không nên thân, đồ bùn nhão, tao muốn cho con gái của tao ly hôn, mày cút cho tao, cút!”