Nguyên chủ khi chết quá mức thống khổ, thời gian trong lồng sắt thật ngắn, nhưng thân thể cùng tâm lý đều gặp phải tra tấn thực lớn, cô bé muốn trốn khỏi đảo nhỏ này!
Bách Hợp mở to mắt, lông mày tựa nhíu. Cái này thuần túy là trò chơi sát nhân, hơn nữa mục đích chủ yếu là giết người, trước mắt cô muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, trốn khỏi đảo này, nhưng vấn đề hiển nhiên không dễ dàng.
Sau khi nguyên chủ bị nhốt cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng tính từ lúc Diêu Bách Hợp bị nhốt, đã từng chết hai người rồi, hơn nữa lần giết người đầu tiên đã qua một khoảng thời gian, cũng chính là nói, sau khi nguyên chủ bị giam, cách thời gian lần giết người thứ 3 đã không còn xa nữa. Diêu Bách Hợp là bị giết trong lần thứ năm, tính toán ngày tháng, thời gian của Bách Hợp không còn nhiều nữa.
Từ lần trước phát hiện phàm là người càng la hét nhiều khả năng bị bắt đi giết càng cao, đến bây giờ mọi người đều có kinh nghiệm, mọi người ôm đầu gối chờ tử vong đến, Diêu Bách Hợp cũng là trong không khí tuyệt vọng chờ đợi cái chết như vậy. Sau khi Bách Hợp tiếp thu nội dung kịch tình phát hiện thời gian vô cùng cấp bách, cũng không dám trì hoãn, cô liền đứng lên.
Ở chỗ này vài ngày trước còn cãi nhau ì xèo, nhưng hai ngày nay lai yên tĩnh dị thường, khi cô đứng dậy một ít động tĩnh cũng làm không ít người thân thể bắt đầu run rẩy, âm thanh hai hàm răng va chạm ‘Khanh khách’ như một tín hiệu liên tiếp vang lên. Mọi người như chim sợ cành cong, một chút tiếng động cũng bị dọa xanh mặt, rất nhiều người thậm chí ẩn nhịn không được phát ra tiếng thở gấp ồ ồ, rất nhiều người đầu cũng không dám ngẩng lên, mãi đến lúc sau phát hiện không có ánh sáng, không giống như có người sốc tấm màn che bằng vải đen ra, không ít người dần dần bình tỉnh trở lại.
Có người động đậy, đối với người khác lại là chuyện tốt. Sát nhân nơi này yêu nhất là giết ‘Con mồi’ tươi sống, người bình thường đều trầm lặng không quá giãy dụa, cũng không thể mang đến cho bọn hắn niền vui thú. Cho nên vài ngày trước đều chọn những cô gái kêu thét giãy dụa không ngừng đem ra xử trước, sát nhân còn thích thú tươi cười.
Những người còn lại cảm giác được động tác của Bách Hợp, căn bản không dám mở to mắt lên xem, ngược lại trong lòng thầm ước gì động tác của cô càng hăng hơn. Tuy mọi người đều biết rõ người trong lồng sắt trước sau gì cũng chết, nhưng chết sớm chết muộn cũng có khác biệt đấy, nếu có thể sống càng lâu, thế nào cũng có một ngày người lớn trong nhà phát hiện ra bọn họ đang mất tích.
Bọn họ dã ngoại mãi không trở về, người lớn phát hiện không thấy, thế nào cũng tìm đến tiệm cơm trong trấn nhỏ này, nói không chừng sau khi báo cảnh sát sẽ điều tra ra người tên Hoa Đống Minh kia, cuối cùng sẽ tìm được bọn họ.
Mỗi người đều ôm suy nghĩ giống nhau, trong nội tâm hy vọng mình là người sống sót đến phút chót kia.
Bách Hợp làm mấy động tác giản gân giản cốt, liền cảm thấy cái lồng sắt lay động, một đám người đang treo giữa không trung, người chung quanh đều không lên tiếng, cũng không nhìn cô. Cho dù có người mở mắt nhìn, nhưng tại không gian nhỏ hẹp đen tối này, chỉ sợ cũng không ai nhìn thấy gì, Bách Hợp cũng không lo lắng lúc mình luyện tập Luyện thể thuật sẽ bị người nhìn thấy.
Ở một nơi huy hiểm như vầy, đầu tiên muốn chạy trốn cô phải đảm bảo thân thể mình có đủ sức, sau khi bị nhốt vào lồng sắt, trên thực tế bọn sát nhân không bạc đãi ăn uống cho những con mồi trong lồng này, một ngày ba bữa đều có người mang cơm đến, nhưng vì người trong lồng thường xuyên bị thừa nhận áp lực tâm lý khó có thể tin này, cho nên đại đa số thời gian mọi người đều ăn không vô bất luận thứ gì, chỉ để đồ ăn ở đó đến mốc meo hư thối.
Nguyên chủ sau khi bị nhốt vào cũng như vậy, khi Bách Hợp cảm thấy choáng đầu hoa mắt, lại bất động thanh sắc, trong bụng đói réo ‘ột ột’, chắc chừng không bao lâu nữa, sẽ có người từ trên đỉnh lồng mở ra cái lỗ, từ lỗ trống đó sẽ có người đưa thức ăn nhuyễn nát dễ tiêu hóa vào. Bách Hợp luyện xong Luyện thể thuật, cảm giác không ít linh lực tiến vào trong thân thể, vốn tứ chi vô lực mỏi nhừ bây giờ mới có hơi có sức lực.
Bách Hợp vừa luyện Luyện thể thuật vừa dùng Đạo Đức Kinh dẫn dắt những tia linh lực chạy trong thân thể, mãi đến luyện xong hai đợt Luyện thể thuật thì đỉnh lồng mới phát ra tiếng vang, cô nhanh chóng ngồi trở lại trong đám người, không lâu sau tấm màn đen trên đỉnh lồng bị vén lên, một chút ánh sáng chói mắt chiếu vào, là có người dùng đen pin chiếu vào lồng, Bách Hợp bị ánh sáng chiếu vào hai mắt khó chịu, đợi khi nháy mắt vài lần mới nhìn thấy đỉnh lồng sắt bị mở ra, mấy phần thức ăn lần lượt bị ném vào. Cô ngồi trong góc, người ném thức ăn không nhìn thấy cô, nương theo ánh sáng mờ nhạt có thể nhìn thấy trong lồng không khí trầm lặng thân thể mỗi người đều run rẩy.
‘Keng keng’ một tiếng, phía trên đỉnh lồng rất nhanh liền đóng lại, ánh sáng lần nữa bị tấm vải đen ngăn trở, trong lồng lại chìm vào bóng tối, thức ăn bị ném vào, vốn không có người động, Bách Hợp đứng dậy đi nhặt một hộp.
Trước kia nguyên chủ do quá mức sợ hãi, cái loại cảm giác sợ hãi này áp chế cơn đói của cơ thể, khiến cho không thấy cảm giác đói. Sau khi Bách Hợp tiến vào thân thể này, một khi tỉnh táo, tự nhiên một hộp thức ăn rất nhanh liền ăn hết.
Dù sao sẽ không có ai ăn thức ăn này, trong lồng còn ném vào không ít hộp, qua vài ngày vài bữa sẽ phát ra một mùi vị cổ quái, ở đây khoảng mười ngày sẽ có người tới quét dọn. Nhưng lúc đó người nhốt trong lồng căn bản không dám chạy trốn, bởi vì chỉ cần biểu hiện kích động sẽ bị áp đưa ra ngoài. Trong này mọi người đều sợ vỡ mật, ngoan ngoãn không dám phản khán.
Bách Hợp ném hộp trống quăng ra, lại đi lấy một hộp cơm mới, mãi đến khi ăn hết ba bốn phần, trong bụng truyền đến cảm giác căng cứng thì cô mới nhẹ nhàng thở ra rồi ném hộp trống đi, lại đứng dậy bắt đầu luyện Luyện thể thuật.
Khi luyện xong hai đợt Luyện thể thuật, ước chừng đến giờ cơm tối, mà ban đêm ngoại trừ luyện võ công ra, có khi Bách Hợp sẽ nhổ một sợi tóc của mình xuống, buột lên lồng sắt để ghi nhớ thời gian, cô bắt đầu nhớ kỹ thời gian ba lần phát thức ăn, theo phân chia ban ngày và ban đêm, cô phát hiện những người ban ngày cứ cách 4 tiếng lại đưa cơm một lần, vô cùng có quy luật, như vậy có thể ghi nhớ rõ ràng số lần.
Mãi đến bảy ngày sau, gian phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện, Bách Hợp nhanh chóng trở lại trong đám người, người trong lồng toàn thân bắt đầu căn cứng.
Cách quần áo ẩm ướt, Bách Hợp đều có thể cảm giác thấy thân thể người đang dựa vào cạnh mình bỗng nhiên lạnh run, phảng phất tuôn ra mồ hôi.
“Ngài Hoa Khắc, ngài có thể từ từ lựa chọn, ở đây chúng tôi cam đoan sẽ khiến ngài tận hứng, bất kỳ cách nào ngài muốn đều có thể thực hiện.”
Một giọng nữ khoa trương vang lên, ‘Con mồi’ trong lồng liều mạng cắn răn nhịn xuống tiếng khóc sợ hãi và tiếng kinh hô trong cổ họng, đỉnh đầu ‘két két’ chuyển động, lồng sắt cũng bắt đầu hạ thấp xuống, tiếp theo đó tấm màn đen được vén lên, thoáng cái ánh sáng tràn vào trong phòng, những cái lồng hiện ra bọn họ giống như những con thú nhỏ đáng thương bị giam cầm trong đó.
Bách Hợp cố nén xúc động muốn quan sát chung quanh, cũng bắt chước bộ dáng người chung quanh, đầu tựa vào giữa đầu gối.
“Lần trước chúng tôi vừa đến một đám thiếu niên thiếu nữ, không biết ngài Hoa Khắc thích nam hay là nữ đây?”
Một người bụng bia mập mạp được xưng là ‘Hoa Khắc’ hắn ta ngửa đầu nhìn thoáng lên trên, hai tiếng ‘Hoa Khắc’ chắc hẳn là danh hiệu chứ không phải tên thật, hắn ta ngửa đầu nhìn hồi lâu đột nhiên nhêch khóe miệng: “Muốn thiếu niên.” Giọng nói của hắn ta có chút vút cao, hiển nhiên có thể hành hạ người cho đến chết mà hiện ra hung phấn: “Bà vợ ta gần đây say mê một thiếu niên trẻ tuổi, tôi muốn nhìn xem thiếu niên trẻ tuổi có gì có thể hấp dẫn bà ấy đây!”
Vừa nghe thấy hắn muốn là thanh niên nên các cô gái trong lồng thở phào nhẹ nhỏm, ngược lại với họ nhóm bạn học nam của Diêu Bách Hợp như gặp phải tận thế bắt đầu run rẩy. Dưới tình huống như vầy, mấy người như cũ không dám phản kháng, người phản kháng sẽ bị bắt đi đầu tiên.
Vào lúc này mặt mềm yếu của con người bị bày ra được phát huy vô cùng tinh tế, lồng sắt chậm rãi hạ xuống, lung la lung lay, hết thảy im lặng vô cùng quỷ dị, cửa lồng sắt bị mở ra, hai người dắt hai con chó dữ đi về phía này, người trong lồng toàn thân nhũn ra, một gã to con vươn tay ra, ánh mắt quét qua lồng, những người này bị nhốt một thời gian, nhìn từ biểu tình căn bản không phân biệt được nam nữ, gã kia túm một người tóc dài bên cạnh nhấc lên, người nọ bị ép ngẩn đầu lên, nhưng căn bản không dám mở mắt, gã kia tại trên ngực người nọ xoa nắn vài cái, dường như đang kiểm tra động vật là đực hay cái vậy, phát hiện người nọ có ngực chắc hẳn là nữ liền ném lại vào lồng. Gã ta tiếp tục bắt một người khác, sau khi xác nhận là nam, người đó liền bị lôi đi!
Lồng sắt một lần nữa bị đóng khóa lại, một lần nữa bị lắc lư kéo lên cao, nhưng tấm vải đen cũng không che lại. Phía dưới cách đó không xa, thiếu niên bị chọn trúng kia bị người ép đẩy vào trong hồ nước, tắm rửa sạch sẽ. Bách Hợp có chút nghiêng đầu, tựu muốn xõa tóc xuống che lại, cô chứng kiến thiếu niên bị tắm rửa sạch sẽ, cũng không mặc bất kỳ quần áo gì cứ như vậy bị kéo đến trước mặt người đàn ông ục ịch kia.
“Bắt đầu từ đâu đây?”
Hắn ta trừng mắt hai mắt màu đỏ tươi do hưng phấn, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trần truồng kia, ánh mắt của hắn giống như phát hiện đồ vật thú vị gì đó, hướng mắt nhìn chung quanh, đột nhiên câu khóe miệng cười to lên.