Hắn nói đến Ân Nguyên Ấp, trong đầu vang lên âm thanh hệ thống: “Đinh! Hoàng thượng đối kí chủ thiện cảm độ +5, mượn cớ nói việc thái tử cùng Hoàng thượng, mời Hoàng thượng đi cung Trường Thu, đạt được sủng hạnh của Hoàng thượng, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng mùi thơm của cơ thể khiến người say mê, thất bại thì thụ hình phạt sấm đánh!”
Hệ thống nói đến nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng mùi thơm của cơ thể, ngữ khí rõ ràng gấp mấy phần, hơn nữa nhiệm vụ lần này thất bại quả nhiên trừng phạt bất đồng, lần này sau khi thất bại gặp trừng phạt là sấm đánh, rõ ràng nặng hơn hình phạt châm đâm trước đó nhiều lắm, Bách Hợp nghe thấy thế thì mím môi nở nụ cười.
“Nói chuyện Thái tử? Hoàng thượng nói chuyện gì Thái tử? Chẳng lẽ lại muốn nói việc Thái tử học thuộc Kinh Thi?” Trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ châm chọc, cố ý hỏi ngược lại Ân Sở một câu, bởi vì nguyên nhân xuất thân của Ân Sở, bây giờ cho dù là làm Hoàng đế, nhưng hắn rất mạnh lòng tự trọng, đồng dạng hắn có lòng tự ti rất lớn, xuất thân chính là chỗ mẫn cảm của hắn, không đọc sách biết chữ thuộc Kinh Thi càng là chỗ đau của hắn. Biết rõ hắn đau, Bách Hợp vẫn cứ giẫm vào chỗ đau của hắn, tức thì sắc mặt Ân Sở đại biến, trong lòng nguyên bản cảm thấy thoạt nhìn hôm nay Bách Hợp vô cùng thuận mắt, nhưng lúc này càng nhìn cô càng cảm thấy không thích, tức thì không nói một lời, phẩy tay áo bỏ đi!
“Hoàng thượng đối với kí chủ thiện cảm độ -10, nhiệm vụ đạt được Hoàng thượng sủng ái thất bại, kí chủ gặp hình phạt sét đánh! Hi vọng sau này kí chủ sẽ cố gắng thêm!” Lúc hệ thống nói lời này, ngữ khí âm lãnh. Sau một khắc Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân như là gặp điện giật. Đầu tiên là da đầu tê rần, một cỗ đau nhức trong đầu dâng lên, ngay sau đó truyền đến các nơi thân thể, dường như cả người đều có chút cứng ngắc.
Một khắc kia dường như thân thể đã không nghe sai khiến. Đau đớn phảng phất từ xương tủy trong thân thể dâng lên. Lại từ tứ hướng tràn ra, làm cho người ta đau đến toàn thân nhịn không được co quắp, trong nháy mắt phía sau lưng Bách Hợp toát ra lượng mồ hôi lạnh lớn, sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt trắng bệch, hình phạt sét đánh đau đớn giống như muốn bổ người sống thành hai nửa, thật giống như là da đầu tróc ra, toàn bộ người như bị điện giật lửa đốt, may mà trước đây Bách Hợp thụ qua hình phạt sét đánh, cô cũng sớm nghe đến hệ thống có hình phạt sét đánh, cũng đã liệu có hậu quả như thế, bởi vậy cố ý không hoàn thành nhiệm vụ, cô cắn chặt răng, đau nhức tập kích trên người mình, cô cũng không có kêu lên tiếng, một khắc này tay cô nắm chặt, móng tay suýt nữa bấm vào trong thịt.
Cô gắng sức nhẫn nại, cứ thế mà chịu đựng từng đợt sóng đau nhức. Lần này hệ thống hẳn là có chút hổn hển, mắt thấy mình trả giá nhiều như vậy, cho Bách Hợp giọng nói tuyệt vời, cho cô hai chân thon dài, bỏ qua cái giá trị thuộc tính chân nhỏ, cùng với quầng sáng coi như trân quý vô cùng, nhưng cuối cùng đổi lấy kết quả lại là nhiệm vụ Bách Hợp thất bại một lần nữa!
Nếu như lúc này hệ thống có hình người, sợ rằng sớm đã đứng ở trước mặt Bách Hợp hổn hển mắng. Hình phạt sét đánh tổng cộng tiến hành năm lần, mỗi một lần đều càng đau hơn so với lần trước, trong mắt Bách Hợp tơ máu đỏ đều xuất hiện, bắp thịt gương mặt bắt đầu co quắp , trong con ngươi cô nhìn thấy Ân Sở chán ghét nhìn chằm chằm nàng, hổn hển nói gì đó, đáng tiếc hắn nói một chữ Bách Hợp cũng không nghe vào trong tai, lúc này toàn thân cô căng cứng cả lên, dường như trong lỗ tai có thể nghe thấy tiếng sét giật sấm gầm, cũng không biết trải qua bao lâu, cái loại đó đau đớn kịch liệt rốt cuộc cũng hoãn lại.
Đang lúc khó thở Ân Sở rời đi, trong đầu coi như trống rỗng, cái loại cảm giác đó dường như lúc nào cũng bị người giám sát, lại một lần nữa tan biến.
Nguyên bản thân thể Bách Hợp căng cứng,lúc này ở thụ xong hình phạt, rốt cuộc nhịn không được, mềm yếu ngã xuống.
“Nương nương?” Tiếng Hồng Uyển kinh hô vang lên bên tai, vừa mới thụ hình phạt sấm đánh, lúc này nghe thấy tiếng nói, Bách Hợp chỉ cảm thấy đầu giống như là nở ra phát đau.
Vì vừa nhẫn nại thống khổ, cô cắn chặt hàm răng, lúc này miệng cũng không mở, mồ hôi trên người Bách Hợp như mưa mùa hạ, quần lót cũng sớm bị thấm ướt, nhưng cô lại cố không được chỉ ra hiệu một ma ma cấp tốc tiến lên để mình nằm lên lưng bà ấy, mấy hạ nhân tâm phúc nhìn thần sắc cô có chút không lớn thích hợp, lưng cõng cô đuổi tới cung Trường Thu, Bách Hợp trở lại trong cung, đầu đau đến nỗi chuyển động thân thể rất nhỏ cũng run rẩy, tinh thần mệt mỏi đến lợi hại, nhưng căn bản lúc này nàng không dám ngủ, dặn dò Hồng Uyển bảo mình không có chuyện gì, để cho nàng đừng cho người đến ầm ĩ mình, mình cần ngủ một lúc, Bách Hợp liền nằm lên giường, quần áo cũng không thay đổi, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Trước cô đã phân phó hạ nhân, lúc này mặc dù mọi người lo lắng, nhưng nhìn cô lộ ra sắc mặt trắng bạch, lại xác thực không dám quấy rầy cô, thời gian từng giây từng phút trôi qua, khối lượng lớn tình tiết nhào vào trong đầu Bách Hợp, bởi vì vừa thụ qua phình phạt sét đánh của hệ thống, lúc này bắt đầu tiếp thu tình tiết, loại đau khổ này, quả thực làm cho Bách Hợp chết đi sống lại.
Giống như dự đoán của cô, Đào Bách Hợp xuất thân tự gia tộc cự phách Đào thị, lúc mười sáu tuổi ở Lan Lăng gặp được sơn tặc, được Ân Sở cứu.
Lúc ấy điều kiện Ân Sở không tốt, phụ thân mất sớm, trong nhà chỉ có mẫu thân Vương thị nuôi dưỡng hắn lớn lên, trong nhà khốn cùng, thế cho nên hắn vẫn không lấy nổi vợ. Trước kia hắn từng gặp giai nhân Lan Lăng Giang Mẫn Châu một lần, từ đó một lòng đặt trên người Giang Mẫn Châu, Ân gia quá nghèo nên không lấy nổi vợ, hơn nữa khi còn bé Ân Sở tập võ nên cũng không được tuấn tú cho lắm lúc ấy đã lớn tuổi mặc kệ việc cày cấy, ngược lại lôi một đám huynh đệ kết nghĩa, suốt ngày uống rượu ăn thịt, suy nghĩ sau này giành được mộng đẹp anh hùng, nhưng trong mắt người khác chỉ là kẻ côn đồ.
Trong nhà nghèo thành như vậy, Ân Sở còn không có chí tiến thủ, cũng không muốn học cái nghề gì, lại không làm việc đàng hoàng, tự nhiên cũng không có người nguyện ý làm mối cho hắn, lòng Ân Sở đã có người trong lòng nên cũng không nóng nảy, kéo dài tới khi lớn tuổi, vẫn độc thân.
Lúc hắn cứu Đào Bách Hợp, thuần túy chỉ là trước nghe chuyện quá nhiều, mộng anh hùng còn chưa tỉnh, lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ cứu được một tiểu thư quý tộc, không chỉ là thành một đoạn nhân duyên, còn có thể khiến cho kì vọng thời còn trẻ của hắn trở thành sự thật. Hắn vốn chỉ muốn nhìn thấy Đào Bách Hợp có thể ngồi lên được xe ngựa, tưởng là người có thân phận, lúc ấy hắn không có vợ, lớn tuổi cũng không có để ý, bị mẫu thân Vương thị nói, cũng bắt đầu muốn tìm cái việc sống tạm, tưởng rằng mình có thể kết thân với người quý tộc, sau này nói không chừng có thể được ngưỡng mộ, lại không nghĩ rằng cuối cùng tiểu thư quý tộc này nhìn trúng hắn, cuối cùng gả cho hắn.
Tuy nói trong lòng thích không phải là Đào Bách Hợp, nhưng nam nhân đối với nữ nhân đưa tới cửa, nhất là một cô nương xuất chúng như vậy, trước đây nằm mơ cũng không có diễm phúc, bình thường cũng sẽ không cự tuyệt, lúc ấy thậm chí Ân Sở còn có chút dương dương tự đắc, cho là mình có bản lĩnh có năng lực có thể đạt được yêu thích của tiểu thư quý tộc, cũng thường xuyên khoe khoang với huynh đệ.
Đào Bách Hợp gả cho hắn xong nhìn hắn suốt ngày không có việc gì, thê cường phu yếu, sau khi kết hôn Ân Sở không được thoải mái, vì muốn phu quân tốt, Đào Bách Hợp bắt đầu cầu cha mẹ giúp mấy lần, thay hắn lót đường từng bước một, tình tiết phía sau không khác gì suy đoán của Bách Hợp, hắn từng bước một bước lên mây, thậm chí Đại Tề rối loạn, mượn thế Đào gia, cắn hạ tảng lớn sơn hà Đại Tề, từ đó lên ngôi Hoàng đế, được nhiều người ủng hộ.
Có địa vị sau, lưng eo Ân Sở rất thẳng, lại nhìn Đào Bách Hợp không thuận mắt, hắn bắt đầu lạnh nhạt với Đào Bách Hợp, hơn nữa khắp nơi chèn ép Đào gia, Ân Mẫn- công chúa Trường Bình tỷ tỷ của hắn theo Đào Bách Hợp gả vào Ân gia, liền hâm mộ gia thế Đào Bách Hợp, nằm mơ cũng hi vọng có một ngày mình cũng có thể như Đào Bách Hợp, có thể làm nữ nhân của vua có người đi theo trái phải để ra lệnh, chính nàng ta không có bản lĩnh gì, liền đánh chủ ý trên người đệ đệ, muốn đạt được chỗ tốt trên người đệ đệ, nàng ta bắt đầu liều mạng tặng nữ nhân, thẳng đến dâng Giang Mẫn Châu lên.
Lúc Giang Mẫn Châu còn trẻ là tình nhân trong mộng của Ân Sở, nếu như lúc ấy hắn chiếm được Giang Mẫn Châu, sợ rằng kết quả cuối cùng cũng chính là một giọt máu muỗi, nhưng chính bởi vì giai nhân gả cho người khác, liền đặc biệt khắc cốt ghi tâm, trở thành nốt chu sa trong lòng Ân Sở, từ đó lại khó quên hơn nữa.
Một khắc kia đạt được Giang Mẫn Châu, Ân Sở liền phong nàng ta làm Quý nhân, đồng thời lạnh nhạt với Đào Bách Hợp, lúc này hắn ở trước mặt Giang Mẫn Châu, có thể tìm được cảm giác về sự ưu việt của nam nhân, có thể chính hắn ngày xưa trèo cao không lấy nổi nữ thần trước mặt, bày ra một mặt nam nhân của mình, ngày đó mình nằm mộng cũng không nghĩ tới có thể hái đến kiều hoa, bây giờ chỉ có thể dựa vào hắn, tự nhiên có thể nghĩ trong lòng Ân Sở thỏa mãn vô cùng.
Hắn bắt đầu sủng hạnh Giang Mẫn Châu, yêu nàng ta đến tận xương, Đào Bách Hợp không cam lòng tỏ ra yếu kém, cả đời nàng rất ít chịu khổ đầu, nửa đời người trôi chảy, được cha mẹ thương yêu, gặp được nam nhân ngưỡng mộ trong lòng cũng nguyện ý gả, sau hôn nhân dựa vào quyền thế nhà mẹ đẻ, cung cấp cho trượng phu, nhà chồng không dám khiển trách với nàng một câu, chỗ nào nhận qua lạnh nhạt như thế, lúc Ân Sở sủng ái Giang Mẫn Châu, nàng phát điên, thứ nhất nàng không cam lòng nhìn trượng phu ôm người khác, thứ hai là nàng không muốn tin tưởng mình bại bởi một nữ nhân như vậy, nàng mấy lần náo loạn với Ân Sở, cuối cùng sau khi lập quốc sau lạnh nhạt với nàng rất nhiều, đẩy Ân Sở càng xa cũng sinh ra sát ý đối với Đào gia.
Trượng phu lạnh nhạt cũng không có khiến cho Đào Bách Hợp dừng tay, lúc ấy nàng có thai, vì bức Ân Sở trong cung Giang Mẫn Châu ra, nàng lựa chọn dùng tự sát uy hiếp hắn, cuối cùng Ân Sở không có tới như trước, Đào Bách Hợp suýt nữa mất đi tính mạng của mình, đồng thời mất đi, còn có thai nhi đã thành hình trong nàng bụng mấy tháng,.