Bách Hợp như một xác chết nằm giữa đống kim loại nát vụn – phần tàn của một gundam ở nơi hoang vu, không có ai thèm liếc nhìn lấy một cái. Trên người Bách Hợp là vết máu khô cạn, bản thân cô nhúc nhích một chút liền cảm thấy đau, không chỉ vết thương bên ngoài đã kết vảy, vết thương bên trong còn nặng hơn. Hàng trăm con ruồi bay xung quanh vo ve, bởi vì gundam không đủ năng lượng nên rơi sấp xuống mặt đất, nếu không phải có đội ăn trộm linh kiện gundam ghé qua bới móc từng bộ phận của gundam để moi linh kiện, e rằng cô đã không dấu vết mà chết đi. Nghĩ đến đây Bách Hợp liền lạnh người.
Cô trải qua nhiều nhiệm vụ như thế, cuối cùng suýt nữa chết thế nào cũng không biết ở trong nhiệm vụ. Hông của Bách Hợp bị chim máy ngậm trong miệng, mà lúc rơi xuống là theo quán tính, nên hông của Bách Hợp bị gãy ngang, xương cốt gãy đứt rất nhiều, từ eo trở xuống không còn cảm giác nữa. Sau khi Bách Hợp tỉnh táo lại liền thử cử động chân, nhưng mà không chỉ có cử động chân, dựa vào tình trạng bây giờ của cô thì cử động đầu ngón tay đã vô cùng khó khăn rồi.
Chẳng lẽ phải chết ở đây ư?
Trước mặt Bách Hợp là một mảnh trời xanh ngắt, một đàn kền kền lượn vòng trên trời, trong miệng phát ra tiếng kêu chói tai. Hẳn là chúng nó đang theo dõi, xem người phía dưới còn sức phản kháng không, để còn lao xuống tận hưởng bữa tiệc ngon lành. Sao Bách Hợp có thể cam lòng chờ chết? Kể cả là khi cô đang không thể cử động được. Hít sâu một hơi, Bách Hợp biết đây không phải lúc tiếp thu tình tiết cùng ký ức nguyên chủ. Dù sao đã không còn có thể thảm hơn được nữa và bây giờ cũng không phải lúc thực hiện nhiệm vụ, việc cấp bách hàng đầu là phải sống sót đã.
Bách Hợp nhắm mắt lại, cô muốn biết tình trạng thể lực cụ thể và chi tiết của cỗ thân thể này. Cánh tay phải lúc rơi xuống đất đã gãy xương, Bách Hợp cố gắng cử động mí mắt nặng trịch, nhìn nhìn một lát. Qua lớp vải rách nát, Bách Hợp thấy khuỷu tay mình đã lòi cả xương trắng, thậm chí chọc rách cả da lộ ra cả đoạn xương dài. Bách Hợp nén đau đớn, sử dụng nghị lực phi thường của bản thân muốn lết ra khỏi miệng của con chim máy.
Vừa rồi mấy người đi đào bới linh kiện đã di chuyển vị trí của con gundam này, một vài mảnh vỏ gundam bị vỡ đã đâm chọc vào cơ thể cô. Nếu như lại gặp nhóm người khác tới đây đào bới thì chỉ cần một chút vết thương thôi cũng đủ lấy mạng Bách Hợp. Bách Hợp di chuyển vô cùng chậm rãi. Vì chỉ cần động một ngón tay thôi giống như là rút dây động rừng, một cảm giác đau đớn thấu tim xộc thẳng vào đầu Bách Hợp. Mồ hôi lạnh của Bách Hợp thấm ra từng đợt.
Đối với người ngoài thì chỉ là việc cử động cánh tay, nhưng đối với Bách Hợp đang đổ mồ hôi lạnh thành dòng tẩy sạch máu đen đã kết dính trên người, trông sạch sẽ hơn bao nhiêu. Cơn đau nhức này khiến cho đầu óc Bách Hợp tỉnh táo hơn hẳn. Cô ngửi thấy mùi máu trong không khí làm người ta muốn nôn. Con ruồi vo ve đôi cánh liều mạng muốn đậu lên vết thương của Bách Hợp. Nửa người dưới ban đầu tê dại không cảm giác, đầu tiên là đau như kim đâm một cái, sau đó là cơn đau nhức liên tiếp như thủy triều ùn ùn bao phủ lấy Bách Hợp.
Rất tốt! Nửa người dưới cảm thấy đau có nghĩa là vẫn còn cảm giác. Bách Hợp sợ hãi nếu như bị liệt nửa người dưới, vậy thì nhiệm vụ cũng hay khó khăn hơn. Vì một khi bị liệt, giá trị vũ lực của Bách Hợp giảm rất nhiều, không thể luyện Tinh thần luyện thể thuật chính là chuyện vô cùng bất lợi với Bách Hợp. Mất nửa ngày, Bách Hợp mới có thể nới được miệng con chim máy ra một chút, mỏ con chim máy bị Bách Hợp làm xê dịch liền lỏng khớp, khiến cho Bách Hợp ngã nhào ra khỏi miệng con chim mà té lăn trên mặt đất.
Thân thể đã bị tổn thương nặng nề, giờ lại bị va chạm khiến Bách Hợp cảm thấy tối tăm mặt mũi, cơn đau ập tới suýt nữa làm cô ngất ngay tại chỗ.
Đây là một phòng ở cũ nát, nơi gundam va chạm mặt đất biến thành một cái hố lớn, đổ nát thê lương bụi bay lả tả cũng không nhìn thấy một bóng người nào.
Giờ đã là giữa trưa, đầu đường vắng vẻ tới phát sợ, nhà này giống như bỏ hoang không có người ở, nên chắc chắn không có ai cứu được cô cả. Nếu như Bách Hợp không tự cứu lấy mình thì sợ rằng mấy ngày nữa cô sẽ trở thành mồi ngon cho bọn kền kền.
Bách Hợp hít sâu một hơi, thầm đếm “một, hai, ba” sau đó cắn răng, ánh mắt thể hiện sự ngoan tuyệt, nặng nề đem xương khuỷu tay lòi ra ngoài nắn về vị trí cũ. Bách Hợp có thể nín nhịn nhưng hình ảnh đó sẽ khiến cho người nào nhìn thấy có cảm giác đau đớn vô cùng, thân thể Bách Hợp chảy mồ hôi lạnh. Bụng đói cồn cào ruột gan, Bách Hợp liếm chút máu trên môi vì việc nắn xương mà bị cắn nát, bắt đầu trầm mặc dò xét toàn bộ cơ thể, nếu có chỗ gãy xương mà có thể chỉnh thì đều cố gắng nắn về chỗ cũ, nếu có chỗ xương gãy mà tự nắn được, Bách Hợp liền cắn răng chỉnh xương về vị trí cũ; nếu không thể tự nắn chỉnh xương, Bách Hợp liền tạm thời buông tha.
Xương lồng ngực gãy lìa vài cái, có một mảnh xương gẫy đã đâm rách lồng ngực. Nếu không phải thuộc tính thể lực của Bách Hợp bây giờ lớn hơn chín mươi, thì Bách Hợp đã không thể chống đỡ nổi tới giờ. Xương cốt khi nắn chỉnh về vị trí cũ liền đau, mỗi một lần thử là một lần đau tới hụt hơi. Nhưng đồng thời khi nắn chỉnh xương, máu của Bách Hợp lại chảy ra càng nhiều làm cho Bách Hợp có cảm giác choáng váng. Bách Hợp cố gắng điều chỉnh cơ thể để tập động tác trong Tinh thần luyện thể thuật, và lúc này cô cảm thấy bốn phía có nguồn linh lực tụ lại tràn vào cơ thể. Lúc này Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí điều tức lượng linh lực này đi một vòng trong cơ thể.
Bởi vì tư thế không hoàn toàn chính xác nên linh lực tiến vào cơ thể cũng không nhiều, nhưng mà cấp độ tu luyện của Bách Hợp đã gần thuần thục, mà thế giới này, địa điểm này là trong vũ trụ nên năng lượng tinh tú rất nhiều vượt xa những gì mà Bách Hợp có thể thấy trước đó. Cho nên một tia linh lực kia tiến vào trong cơ thể của Bách Hợp, theo sự điều khiển của Bách Hợp bắt đầu chậm rãi chữa trị vết thương cho cô. Thiếu máu cùng quá đói đã khiến cho Bách Hợp điều tiết khí tức gian nan vô cùng, Tinh thần luyện thể thuật mặc dù vẫn được sử dụng nhưng do vết thương nặng, tư thế tu luyện không chuẩn xác nên quá trình hồi phục rất chậm chạp.
Mười ngày sau, Bách Hợp mới có thể miễn cưỡng đứng dậy được. Cũng may mắn vì có năng lượng tinh thần thể thuật điều tiết trong cơ thể, nên mười ngày nay Bách Hợp mới có thể miễn cưỡng bảo vệ cái mạng này. Trên cơ thể bị nhiều vết thương ngoài dù cho có linh lực nên không tạo mủ, nhưng rất nhiều vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng. Mấy con kền kền trên trời cũng không muốn rời đi, bay lảng vảng vòng quanh trước mặt Bách Hợp, dễ chừng muốn nuốt món ngon trước mặt chúng nó. Bách Hợp lồm cồm bò dậy trên mặt đất, động tác này dường như đã làm Bách Hợp mất rất nhiều sức lực. Bách Hợp dựa vào bức tường đổ nát hoang phế lần mò bước đi, bốn phía im phăng phắc, cả con đường này một bóng người cũng không thấy. Đây giống như một thế giới bị vứt bỏ, trừ bọn kền kền trên đầu Bách Hợp vẫn bay theo sát thì ngoài ra Bách Hợp cũng không nghe được âm thanh của sự sống nào.
Ở đây không có người sống, đồng nghĩa với việc không có thức ăn. Bách Hợp đi được hai bước lại bị ngã vào tường dưới, ánh mắt nhìn bầu trời quang đãng trước mặt. Một chủ ý to gan nảy lên trong lòng Bách Hợp.
Bọn kền kền kia muốn ăn thịt cô, nhưng ở tình huống không có thức ăn này thì nếu Bách Hợp muốn giữ mạng, có lẽ cũng phải ăn thịt chim này. Bách Hợp nhắm mắt giả chết, linh lực yếu ớt trong thân thể đang di chuyển theo kinh mạch toàn thân nhằm chữa trị những vết thương mềm trong cơ thể. Những con kền kền này không bị lừa ngay từ đầu, ngược lại giống những tay thợ săn lão luyện rình mò từ xa cho tới tận khi trời tối mịt mà Bách Hợp cũng không nhúc nhích, bọn kền kền cho rằng con mồi của chúng đã thực sự chết hẳn. Hai con kền kền thăm dò tình hình hạ cánh thấp dần, tới gần Bách Hợp, dùng lực mổ một miếng trên người cô. Đùi Bách Hợp bị cái mỏ cứng của con chim mổ một miếng to như đầu ngón cái, máu chảy dầm dề. Bách Hợp cố nén cơn đau nhức không dám nhúc nhích. Con kền kền kia nếm được món ngon liền bay lên, không lâu sau trên bầu trời rất nhiều kền kền đậu xuống quanh Bách Hợp, bắt đầu yên tâm mổ cắn rỉa thịt. Bách Hợp nhịn cơn đau, cho tới khi có một con kền kền muốn mổ đến con ngươi của cô thì Bách Hợp liều mạng tóm được chân của con kền kền này. Bị dọa sợ, con kền kền kia giương cánh liều mạng giãy giụa, những con kền kền khác đang chuẩn bị rỉa no nê kẻ xâm lược là Bách Hợp bị cảnh này dọa sợ hãi liền giương cánh bay mất. Bách Hợp nhịn đau, một tay giữ chặt chân con kền kền, tay kia bắt được đầu nó dùng sức vặn cổ. Thân thể Bách Hợp có linh lực nhưng vì xương cánh tay đã từng bị gãy, lần này không có linh lực hỗ trợ nên không thể bẻ gãy cổ con kền kền kia, ngược lại còn bị móng vuốt sắc bén của nó cào cho vài phát. Bách Hợp hít một hơi, dùng sức giữ cổ nó ngay trước mặt, há miệng cắn một miếng thật sâu ở cổ con kền kền. Máu loãng cùng với lông của con kền kền ở trong miệng tỏa ra thứ mùi rất ghê tởm, khiến cho Bách Hợp muốn nôn ra, nhưng ở thời khắc mấu chốt quan trọng này, Bách Hợp đành nhịn cảm giác muốn nôn lại, nuốt máu xuống. Đôi môi khô nẻ bị máu thấm ướt liền trở nên mềm mại rất nhiều, con kền kền ngay từ đầu còn đang liều mạng giãy giụa dần dần không còn cử động nữa. Con kền kền này là nguồn cấp thịt cho Bách Hợp trong ba ngày liền, cho tới khi chất thịt bắt đầu thối rữa thì Bách Hợp không ăn nữa. Trong ba ngày này bởi vì có đồ ăn, thể lực Bách Hợp đã khôi phục rất nhiều.Vết thương dần hồi phục khiến cho Bách Hợp có thể thẳng lưng tu luyện Tinh thần luyện thể thuật. Lúc tu luyện sau này so với trước hiệu quả hơn rất nhiều. Mấy ngày trước lũ kền kền vẫn canh giữ xung quanh bắt đầu bay đi dần.
Nơi này là một mảnh đất chết, triệt để không còn đồ ăn.
Lời edit:Lần đầu tiên bạn tiếp nhận edit bộ truyện liên quan đến cơ giáp (cái mà bạn đã hỏi ý kiến của chị Sakura và thống nhất đặt tên là Gundam í mà). Sau đó bạn phát hiện ra h bạn phải về cày lại các bộ phim kiểu Star Trek, Star War, Guardian of the Galaxy…đủ các thể loại về vũ trụ =))) cũng như các bộ Pacific Rim, Real Steel, Giả kim thuật, đọc lại các bộ manga viễn tưởng nữa.