“Không nghĩ tới cô cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh.” Thiếu nữ cá chép yêu thấy tình cảnh như thế, âm điệu thoáng cái bén nhọn lên, cô ta chẳng hề để ý đến lũ âm quỷ đạo sĩ này lấy một cái, hừ lạnh một tiếng, mới vừa rồi còn đứng cách Bách Hợp vài mét, nhưng vừa nãy không thấy cô ta có động tác gì, nhưng thoáng cái đã lắc mình đến trước mặt Bách Hợp, khuôn mặt khiến người chán ghét cách Bách Hợp quá gần, mùi tanh hôi trên người cá chép yêu hun đến mức làm người khác không dám hô hấp.
“Hiện tại cô còn có cái gì để bảo vệ tánh mạng nữa?” Cá chép yêu cố hết sức cúi đầu thấp xuống, giống như động tác này khiến cô ta tiêu phí không ít sức lực, trong cặp mắt đen không có chút sáng bóng nào lộ ra vẻ hung dữ, cái miệng nhỏ nanh giống như quả anh đào thoáng cái há rộng ra, một cái tay lạnh như băng chộp vào cổ Bách Hợp, lúc này Bách Hợp đã có thể cảm thấy được pháp lực trong cơ thể mình đã tiêu hao rất nhiều vì đối phó với đám âm quỷ kia, cô cảm giác mình giống như Quan Bách Hợp trong nội dung vở kịch, cảm giác bàn tay bầy nhầy của cá chép yêu chạm vào trên mặt mình, để lại một lớp màng dịch, Bách Hợp bắt đầu thấy cô không khống chế được chính mình tự giác mỉm cười.
Mùi hôi thối gay mũi từ lỗ mũi, khóe miệng bị cô hút vào trong cơ thể. Cái loại khó chịu này cùng buồn nôn thật sự không phải là lúc tiếp nhận nội dung vở kịch có thể cảm giác được, đau đớn và sợ hãi mà Quan Bách Hợp từng chịu đựng lúc này hiện lên trong lòng cô, mặc dù Bách Hợp cố gắng muốn tỉnh táo lại, nhưng trước khi chết cảm xúc của nguyên chủ quá mức mãnh liệt, lúc này thế nhưng ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô, tay tạo ra nhiều thủ thế nhưng căn bản không thể sử dụng được pháp lực bên trong cơ thể.
“Tôi vốn là một con cá chép trong hồ......” Tình cảnh trước khi quan Bách Hợp chết từng phát sinh trong nội dung vở kinh lúc này lại một lần nữa xảy ra, bi kịch chính là Bách Hợp phát hiện mình thế nhưng thật giống như có chút không khống chế được thân thể nguyên chủ. Sợ hãi khôn cùng cơ hồ muốn bao phủ cả người cô, chính Bách Hợp cũng không sợ hãi, nhưng bởi vì nguyên chủ quá mức sợ hãi, thế nên khiến cô căn bản không thể phản ứng được chút nào, giống như ở trong nội dung vở kịch trước khi ăn hết quan Bách Hợp thiếu nữ cá chép yêu từng nói qua với nguyên chủ về cuộc đời của mình, lúc này cá chép yêu cũng chuẩn bị nói rồi, cô ta bắt đầu nói đến lai lịch của mình, nói đến mình là một con cá chép trong hồ, bởi vì được Vân Mộ Nam cứu giúp, yêu thương Vân Mộ Nam mà đến thế giới con người để giặt quần áo, nấu cơm cho anh ta.
Nói tới đây, một cái tay Bách Hợp bị cá chép yêu túm lấy. Lúc này cả người Bách Hợp cứng ngắc đén lợi hại, chính mình muốn nắm thành thủ ấn, nhưng tay căn bản không nghe mình điều khiển, dù vô luận Bách Hợp làm như thế nào thì bàn tay cũng không tạo thành được pháp ấn, lúc này bàn tay ấy bị cá chép yêu bắt được, dễ dàng bị tách ra, Bách Hợp biết sau một khắc nữa cá chép yêu sẽ một ngụm cắn vào bàn tay của mình.
“...... Tôi biết giữa người và yêu không nên có tình yêu, nhưng đối với anh thì em không khống chế được mình.” Cá chép yêu đột nhiên há to miệng, lộ ra hàm răng mất trật tự, trong lòng Bách Hợp đột nhiên có chút bất đắc dĩ, nhiệm vụ lần này thời gian quá ngắn, cô căn bản không kịp tu luyện đạo thuật để thu phục con cá chép yêu này, nếu như có thể cho cô nhiều thời gian hơn một chút, nếu như có thể đến đây trước mấy năm, đến lúc đó thu thập con cá chép yêu này cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng hết lần này đến lần khác bởi vì thời gian quá cấp bách, cho dù cô nỗ lực rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn thua vào lúc này.
Chẳng lẽ mình cũng cùng nguyên chủ một loại trốn không thoát khỏi miệng quỷ hồn cá chép yêu? Nếu như là như vậy, lần này nhiệm vụ mình kết thúc không thành không nói, có thể có cả đời linh hồn còn phải vây ở trong nhiệm vụ, chẳng lẽ cô chỉ còn cách cầu cứu Lý Duyên Tỷ? Trong lòng Bách Hợp không cam lòng, cô giật giật đầu ngón tay, con ngươi vốn bị lớp màng che kín cũng không tự chủ được chuyển động theo, cô không cam lòng chết ở chỗ này, có một trăm bước cô đã sắp qua chín mươi chín bước, tuyệt không thể chết ở chỗ này.
Mặc dù giữa mình và Lý Duyên Tỷ có mối quan hệ không rõ ràng, nhưng cô cũng không muốn sau này mỗi lần có khó khăn thì đều phải dựa vào anh, vẻ mặt Bách Hợp càng ngày càng kiên nghị, thậm chí cô cảm thấy được mặt mình vốn tê liệt lúc này cũng bắt đầu co giật rồi, cô vốn bởi vì thân thể Quan Bách Hợp cực độ sợ hãi nên không thể nhúc nhích ngón tay, lúc này cũng bắt đầu từ từ có thể cử động đầu ngón tay, lúc này đôi môi cá chép yêu đã đụng vào mu bàn tay của cô, hàm răng bén nhọn lạnh như băng dị thường, giống như sau một khắc có thể dễ dàng đâm rách da của cô.
“Thiên, địa, Vô......” Bách Hợp có chút phí sức giật giật đôi môi, vừa mới hô lên mấy khẩu quyết, đột nhiên vốn đang nắm lấy cô, cá chép yêu thoáng cái có chút nổi điên hét lên: “A......”
Tay cô ta đang nắm Bách Hợp lúc này đã bị một cái tay khác túm lấy, Vân Mộ Nam nặng nề cắn một ngụm trên đầu ngón tay cô ta, bề ngoài ngón tay kia thoạt nhìn trắng nõn bị cắn khẽ như vậy, truyền đến tiếng vang ‘răng rắc’, lập tức liền đứt gãy ra, nơi gãy lìa không có máu trào ra, giống như chỉ còn xương cốt thôi, trên khuôn mặt cá chép yêu vốn luôn tươi cười quỷ dị lúc này lộ ra vẻ kinh hoàng thất thố, trong miệng Vân Mộ Nam tựa như đang nhai xương, nắm tay cá chép yêu không buông, lúc này anh đang ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cá chép yêu, đôi lông mày rậm thanh tú lúc này bởi vì mí mắt cử động hướng lên trên giống như đặt ở trên đôi mắt, khiến cho gương mặt vốn nho nhã của anh hiện lên mấy phần hung dữ.
“Tôi có thể ăn cô một lần thì cũng có thể ăn cô lần thứ hai!” Lúc này Vân Mộ Nam giống như một con ác lang bị chọc giận, vừa nói vừa hung ác cắn vào lòng bàn tay của cá chép yêu, cá chép yêu mới vừa rồi còn vô cùng hung ác lúc này hét lên giống như nổi điên, cô ta đưa tay như muốn hất Vân Mộ Nam ra, nhưng không biết tại sao, căn bản không thể đẩy Vân Mộ Nam ra được, lúc này thân thể cô ta run rẩy đến lợi hại, trong miệng phát ra tiếng kêu bi thảm, đang bị Vân Mộ Nam cắn vào trên cổ tay.
Lúc này trên mặt Vân Mộ Nam hiện lên vẻ độc ác, lộ ra vẻ tàn bạo, thoạt nhìn còn muốn hung hãn hơn lệ quỷ, cá chép yêu ở trong tay anh giống như hoàn toàn không có sức phản kháng, cô ta dốc sức liều mạng giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng căn bản không thể hất Vân Mộ Nam ra được. Ác nhân tự có ác nhân trị, cá chép yêu này sau khi chết bộc phát oán khí, vô cùng hung hãn, hại nhiều người như vậy, ăn hết nhiều người như vậy, không nghĩ tới vật hung ác như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có nhược điểm.
Vân Mộ Nam đột nhiên phản ứng khiến cho Bách Hợp nhất thời thả lỏng được một hơi, trong miệng cô khó khăn đọc ra chú ngữ, khóe mắt liếc qua thấy trọn cả cánh tay cá chép yêu bị Vân Mộ Nam lôi xuống, lúc cánh tay kia bị giật xuống, biến thành một phần xương vây cá khổng lồ, phía trên không có chút thịt nào, trụi lủi, cá chép yêu giống như một người bị hại đụng phải đối đãi bạo lực, lúc này theo bản năng xoay người muốn chạy.
Chẳng qua là một đầu tóc dài do oán khí hóa thành bị Vân Mộ Nam túm trong lòng bàn tay, một cái tay khác dùng sức kéo cô ta tới trước mặt mình, cá chép yêu kêu thảm thiết bị kéo trở lại, Vân Mộ Nam dùng chân giẫm ở ngang hông, khom lưng nhấc chân của cô ta lên, lúc này Bách Hợp mới thấy dưới làn váy, chân của cá chép yêu cũng không phải là hai chân như mình tưởng tượng mà là một mảnh đuôi cá đã bị ăn hết sạch thịt, Vân Mộ Nam quăng đuôi cá xuống dưới đất, cá chép yêu liền phát ra tiếng kêu bén nhọn thảm thiết.
Thừa dịp trong thời gian này, Bách Hợp cũng không ngừng niệm, lúc bắt đầu cô niệm chú ngữ hết sức khó khăn, nhưng về sau lúc thân thể cảm giác được sợ hãi bị đè xuống mấy phần, từ từ lại bị mình khống chế, tiếng cô đọc chú ngữ càng lúc càng nhanh, mặc dù khuôn mặt vẫn có cảm giác chết lặng, nhưng cũng không giống vừa rồi hoàn toàn không có cảm giác gì, khi cô đọc đến chữ cuối cùng, mới vừa rồi tay hoàn toàn không có phản ứng lúc này đã có thể tạo ra một thủ ấn, sau một tiếng ‘phá’ Bách Hợp duỗi tay giật vạt áo của mình để lau màng dính tanh hôi ở trên mặt.
Giờ đây cá chép yêu trên mặt đất đã bị kéo xuống nửa người, lúc cô ta thấy Bách Hợp thế nhưng ngẩng đầu nhìn Bách Hợp kêu: “Cứu tôi, cứu tôi......”
Người vốn muốn tìm mình trả thù, thế nhưng hiện tại lại biến thành tìm mình cầu cứu, lúc này hai cánh tay đã bị gãy, hẳn là bởi vì sợ hãi hiện tại cá chép yêu không khống chế được oán khí trên thân, sau khi cởi tầng xiêm y màu đỏ bên ngoài, dưới bộ quần áo tinh xảo lộ ra bộ xương bên trong, chẳng qua lúc này bộ xương kia đã không còn nguyên vẹn nữa, ở giữa bị chặt đứt vài cái vây cá, đuôi cá cũng bị bẻ gãy, cá chép yêu thấy Bách Hợp giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, đột nhiên lớn tiếng khóc lên:
“Không nên ăn tôi, không nên ăn tôi, cứu tôi.”
Ác nhân tự có ác nhân trị, cá chép yêu hung hãn lúc này so với Vân Mộ Nam hung hãn hơn thì căn bản không có cách nào phản kháng, Bách Hợp đột nhiên nhớ tới cảm giác sợ hãi khi không thể khống chế thân thể, không nhịn được nở nụ cười, lúc này cá chép yêu căn bản không dám có ý nghĩ muốn trả thù Vân Mộ Nam, ngược lại cô ta chỉ muốn chạy trốn, nhưng hết lần này tới lần khác bộ xương lại bị Vân Mộ Nam dẫm lên, căn bản không thể trốn thoát, dưới tình huống này cá chép chỉ có thể chịu bị Vân Mộ Nam tàn phá, thậm chí tầng oán khí dày trên người cô ta có thể gây tổn thương cho người khác lúc này ở trước mặt Vân Mộ Nam thật giống như không có tác dụng, Vân Mộ Nam vừa đụng vào đã tản mát ra.
Bách Hợp không hề để ý đến lời cầu khẩn của cá chép yêu, ngược lại cắn nát ngón giữa lần nữa, bắt đầu vẽ huyết phù lên trán của cô ta, thừa cơ hội này muốn đánh ta oán khí của cá chép yêu, các chuyện về sau sẽ dễ làm hơn.