Mặc dù đã đồng ý với yêu cầu của Chu gia, nhưng Giang thị vẫn cho rằng mình là bị ép buộc, cực kỳ buồn bực oán giận, cho nên khi nhìn thấy Bách Hợp, khó tránh khỏi trên mặt sẽ lộ ra mấy phần hận ý.
Bách Hợp biết trong lòng nàng ta khó chịu, cũng không để ý nàng ta. Giang thải nữ tâm cao ngất, đáng tiếc mệnh còn bạc hơn giấy, vận mệnh như vậy chẳng trách được ai, chỉ có thể trách nàng ta xuất thân kém, nhưng hết lần này đến lần khác lại có mỹ mạo như vậy, chính là họa nguyên.
Thi Tình vẫn còn hơi bất mãn, nhưng nhìn Bách Hợp đều không để ý, thì thở dài không nói gì.
Đầu này, bụng Giang thải nữ đã ‘Mang thai’ ổn, đầu kia Lục gia xảy ra chuyện đã kéo quá lâu.
Mặc dù Vĩnh Minh đế vẫn chặt chẽ trấn áp, không cho phép Kinh triệu phủ doãn động vào Lục gia, nhưng gần đây trong kinh đã bắt đầu có lời đồn đại truyền ra, chuyện Lục Bình tham ô nhân chứng vật chứng đều đủ, ba trăm vạn lượng bạc là đào ra từ phần mộ tổ tiên của Lục gia, Lục Bình có trăm cái miệng cũng không nói rõ được, hắn ta luôn mồm kêu oan, người kiện hắn ta lúc trước đã bị đánh mất hết nửa cái mạng, nhưng vẫn một ngụm cắn chết là Lục Bình tham ô. Sau khi Chu Thành Thịnh bị đánh, danh vọng của Vĩnh Minh đế giảm nhiều, thậm chí ngôn quan đều ghi lại hết mỗi tiếng nói cử động của Vĩnh Minh đế trong ngày đó vào sử sách, gần đây không có một việc thuận lợi.
Với tình huống như vậy, Lục thái hậu nghĩ ra biện pháp muốn giải quyết chuyện triều đình, có lúc còn cần phải dựa vào hậu cung.
Mà bây giờ chuyện Lục gia đã huyên náo quá lớn, chỉ đành phải dùng một chuyện lớn hơn để dời đi lực chú ý của mọi người. Lục gia hiện tại đã tự thân khó bảo toàn, không giúp được nàng ta, Vĩnh Minh đế chính là có thể giúp nàng ta, nhưng gần đây Vĩnh Minh đế đã sứt đầu mẻ trán, chuyện triều đình, nàng ta không nhúng tay vào được, đành phải đặt ánh mắt ở hậu cung.
Trong cung, cha ruột của Liễu uyển nghi chỉ là Sử bộ lang trung, cũng không phải chức quan cao, liền tính Liễu uyển nghi xảy ra chuyện, nếu trong cung không giấu được, người khác chỉ sẽ chỉ trích Lục uyển nghi vô năng, như vậy mục tiêu của nàng ta cũng chỉ phải rơi xuống những người khác. Trong những nữ nhân có phân vị hơi cao một chút, trừ Liễu uyển nghi ra, Vân quý nhân có thân phận thấp, trừ làm quân cờ, thì không được việc gì.
Như vậy trong số những người khác cũng chỉ còn lại ba phi có địa vị cao nhất, Quý phi Chu thị thì nàng ta đã có an bài, hiện tại tạm thời không động vào. Mà Hiền phi thì tính tình lại tùy hứng, nhược điểm cũng dễ nắm. Còn lại một Cao thị có tính tình dễ xúc động, tuy nói lần trước sau khi gặp chuyện không may thu liễm rất nhiều, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ánh mắt Lục thái hậu dừng lại trên hai người này, Hiền phi đã sớm đề phòng nàng ta, nàng ta nhất thời không tìm được cơ hội xuống tay, vậy liền chỉ đành xuống tay với Đức phi.
Đức phi ở trong số nữ nhân ban đầu của Vĩnh Minh đế, là lớn tuổi nhất, nàng ta năm nay đã hai mươi, nhưng vẫn không có con nối dõi, Vĩnh Minh đế gần đây vắng vẻ nàng ta rất nhiều, không còn sủng hạnh nàng ta như trước nữa, nàng ta cũng bắt đầu suy nghĩ đường lui cho mình. Lục thái hậu ám chỉ Đức phi, có thể nhận nuôi đứa con của Vân quý nhân, trong lòng Đức phi hận Vân quý nhân tận xương, nơi nào chịu nuôi nấng con trai của Vân quý nhân? Trong lòng nàng ta không chịu, Lục thái hậu lại ám chỉ nàng ta, chỉ cần đi mẫu lưu tử giết Vân quý nhân, kể từ đó, Đức phi liền có chút động tâm.
Nếu Vân quý nhân chết, con trai nàng ta để lại không có mẹ ruột, tất nhiên chỉ nhận một mình mình, hơn nữa hiện tại Lương Mộ Lâm còn nhỏ, không có ký ức, sau này chính mình nuôi dưỡng thằng bé ở bên người, nuôi chừng mười năm nhất định sẽ nuôi thân. Từ sau khi Lương Mộ Bắc chết, bây giờ trong cung Vĩnh Minh đế chỉ có mỗi một đứa con trai là Lương Mộ Lâm, Lương Mộ Lâm bị nàng nhận nuôi, có công tích Cao gia từng lưu lại, khả năng Hoàng thượng muốn cho Lương Mộ Lâm đăng vị sẽ cực cao.
Lợi ích động lòng người, Đức phi liền dễ dàng cắn câu, bắt đầu thường xuyên phái người đến cung thăm Tiểu Hoàng tử, thậm chí thỉnh thoảng còn phái người tặng cho thằng bé mấy bộ quần áo. Chỉ mấy ngày sau, trong quần áo trên người Tiểu Hoàng tử liền bị phát hiện có mấy cây kim cực kỳ nhuyễn được may dính vào, làn da trẻ sơ sinh cực kỳ non nớt, nếu nhũ mẫu không đúng lúc phát hiện, chỉ sợ ngực của thằng bé đều bị kim đâm xuyên rồi. Cây kim kia dài chừng hai ba tấc, vừa nhuyễn lại nhọn, rất nhiều đều đâm vào da Tiểu Hoàng tử, y nữ thúc thủ vô sách, lúc thái y đến, Tiểu Hoàng tử đã khóc khàn cả giọng, lúc cởi áo ra nhìn, trong áo không chỉ có kim, mà còn có một miếng vải dính máu đã khô, sai khi thái y kiểm tra liền sắc mặt đại biến, nói là trên này rất có khả năng có dịch bệnh.
Cái từ dịch bệnh này vừa truyền ra, mọi người đều sợ hãi đến sắc mặt đại biến. Chuyện trong cung vô cùng có khả năng xuất hiện dịch bệnh này giống như lửa cháy lan đồng cỏ, tin tức truyền đi cấp tốc, ngay lập tức áp qua tin tức Lục gia gặp chuyện không may mà lúc trước còn có cung nhân nhỏ giọng thảo luận. Vĩnh Minh đế tiền đình không yên, hậu triều cũng gặp chuyện không may nhi, trong cơn giận dữ sai người tra rõ hậu cung, Thái hậu lần đầu tiên khó được phượng nhan giận dữ, lệnh mọi người lục soát cung, cái này vừa lục soát liền xảy ra chuyện, dưới giường Đức phi chẳng biết lúc nào bị người nhét vào một hình nhân nhỏ bị đâm đầy kim, bên trên viết, vừa khéo chính là ngày sinh tháng đẻ của Lương Mộ Lâm, trùng hợp là mấy cây kim kia vừa khéo đâm vào ngực hình nhân, mà ngực Lương Mộ Lâm cũng chính là bị kim đâm.
Kim xuất hiện trong quần áo, trên quần áo còn phát hiện vết máu, nếu Đức phi đã thi hành vu cổ, vậy tất nhiên dịch bệnh này cũng vô cùng có khả năng có liên quan tới nàng ta.
Vô luận trong triều đại nào, Thuật vu cổ đều là một cấm kỵ, trong Tiền triều còn có ví dụ Hoàng hậu vì bị cuốn vào án vu cổ mà bị phế, mặc dù Đức phi không ngừng kêu oan, nhưng vẫn bị tước phong hiệu Đức phi, phế thành tiện tịch, cưỡng chế giam cầm trong cung, chờ xử lý. Tuy nói trong cung người người đều biết lần này Đức phi đã không xong, sợ rằng khó có thể xoay người, nhưng bởi vì một Cao gia lập chiến công hiển hách vẫn còn, Cao thị cũng liền chưa chắc hoàn toàn không thể xoay người.
Trong cung người người cảm thấy bất an, tháng mười một trong cung, đã là gió thu xào xạc, đêm xuống, ngoài cung ngoại trừ cung nhân đang trực ra, hầu như không có ai dám ra ngoài đi lại, bốn phía có vẻ cực kỳ vắng lạnh, còn chưa có vào đêm, nhưng lúc nói chuyện, tiếng vọng lại đều thật giống như có thể nghe rõ ràng.
Trong cung Hàm Phúc còn chưa tắt đèn, trước khi ngủ bình thường Bách Hợp muốn uống một chén súp loãng, Thi Tình bưng đồ lên, thay Bách Hợp mở nắp ra, nhỏ giọng nói: “Cao tướng quân đã tiến cung quỳ ba ngày, Hoàng thượng vẫn không gặp ngài ấy.” Từ sau khi án vu cổ của Cao thị bộc phát, Cao gia liền tiến cung cầu kiến Hoàng đế. Chuyện vu cổ có thể lớn có thể nhỏ, cổ nhân mê tín, yểm bù khiến người ta ghét nhất, người nhẹ tội thì bỏ mạng, nặng thì tru di cửu tộc, bản thân Cao thị bị tước phong hiệu Đức phi không nói, vô cùng có khả năng còn có thể họa cập trong nhà.
Nhất là bây giờ Cao thị không chỉ quấn vào án vu cổ, mà hơn nữa còn vô cùng có khả năng truyền bá dịch bệnh, chỉ cần một tội trong đó thôi, đã đủ khiến Cao thị vĩnh viễn không được siêu sinh, chớ đừng nói chi là hai tội cùng phạt. Cao thị chết chắc rồi, chỉ là bởi vì hiện tại trong hậu cung của Vĩnh Minh đế xuất hiện dịch bệnh, Hoàng tử Lương Mộ Lâm vừa sinh ra không lâu giờ lại đang nguy tại sớm tối, vô cùng có khả năng khó giữ được tính mạng, ngoài sáng hắn ta chỉ có một đứa con trai này thôi, như lại xảy ra chuyện, sợ rằng triều đình đều sẽ hoảng loạn, nhất là chuyện Lục Bình tham ô mấy ngày trước còn chưa giải quyết, hắn ta còn chưa rảnh tới thu thập Cao thị mà thôi.
“Hoàng thượng sẽ không gặp hắn ta.” Bách Hợp nghe được lời này của Thi Tình, cầm thìa múc một thìa súp, chậm rãi nuốt xuống, mới lại cười lạnh nói: “Thật đúng là sắc lệnh trí hôn (sắc đẹp khiến cho không tỉnh táo).” Chỉ là một nữ nhân, Vĩnh Minh đế đã nổi điên như thế này, bây giờ văn võ đại thần trong triều đình Bắc Tề, quan văn, hắn ta đắc tội Chu gia, cũng trượng trách Chu Thành Thịnh, rơi vào xú danh ngu ngốc quả đức; trong võ tướng, hắn ta vậy mà còn chuẩn bị xuống tay với Cao gia, tùy ý Lục thị làm càn, muốn lấy binh quyền của Cao gia.
Bắt đầu từ thời Lương Ích, Cao gia liền chưởng binh quyền, trong bốn vạn Cấm vệ quân trong kinh thành này có không ít Đô Thống Quân từng ở trong quân của Cao thị, có quan hệ mật thiết với Cao gia. Vĩnh Minh đế mới đăng cơ chưa đến hai năm, cánh chưa cứng, cánh chim chưa đầy, liền sốt ruột cầu thành, đáng tiếc sự dạy dỗ mà Tiên đế đã dành cho hắn ta lúc trước, bây giờ xem ra tất cả đều là uổng phí.
Thi Tình nghe được liền líu lưỡi, không dám tin: “Cao gia ba đời trung lương, lại lập chiến công, Cao lão tướng quân hài cốt chưa lạnh, cạnh cửa Cao gia thịnh vượng như vậy, Hoàng thượng không thể nào…” Liền tính tức giận Cao thị, thì tối đa cũng chính là phế Cao thị lấy mạng nàng ta thôi, Cao gia lập nhiều công lao hãn mã như vậy, lúc trước còn có công Tòng Long, liền tính Hoàng thượng có thu hồi binh quyền, thì cũng không đến mức gây bất lợi cho Cao tướng quân.
Dù sao chuyện này mặc dù bộc phát đột nhiên, bên ngoài nhìn như chứng cứ bất lợi với Cao thị, nhưng sự việc rốt cuộc có phải Cao thị gây nên hay không, vẫn chưa biết được. Mấy ngày nay Hoàng thượng còn chưa rảnh để kiểm tra, bằng vào một vu cổ, là đã có thể định tội Cao thị, nhưng cũng không thể chứng minh việc này là Cao gia sai sử.
“Có gì mà không thể?” Vĩnh Minh đế này ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất cũng không hiểu, hai năm qua chuyện buồn nôn đã làm tội lỗi chồng chất, Bách Hợp cũng không muốn nhớ lại. Thi Tình vừa nghe nàng nói như vậy, liền không lên tiếng nữa.
Cao tướng quân quỳ ở ngoài cửa cung suốt mười ngày, Vĩnh Minh đế vẫn không gặp hắn ta, cuối cùng còn khiển trách hắn ta cần phải quản giáo con cái trong nhà, để tránh dưỡng ra một đứa con gái như Cao thị. Lúc Vĩnh Minh đế phái Tam Phúc công công ra ngoài truyền khẩu dụ của mình, cũng không cố kỵ đến thể diện của vị tướng quân tay nắm quyền hành này, Tam Phúc công công khiển trách xong liền cao ngạo hất mặt rời đi, theo những cung nhân và nội thị đang trực ở trước điện Thái Cực ngày đó nói, lúc đó sắc mặt Cao tướng quân xanh mét, nắm tay đều siết chặt.
Ngay tại lúc bầu không khí trong cung đang hết sức khẩn trương căng thẳng, Cao thị được ban cưu độc (độc của chim tu hú).
Vào lúc người người trong cung cảm thấy bất an, đêm xuống trên đường đã rất ít nhìn thấy bóng dáng cung nhân thái giám, cột đèn bên đường thắp sáng, dưới ánh đèn lờ mờ, lửa trong chụp đèn không ngừng đong đưa, làm hoa cỏ cây cối xung quanh trông hệt như ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Trong cung của Đức phi vô cùng rạng rỡ trước đây, lúc này cung nhân cũng đã sớm chạy hết, Cao thị trong ngạo khí mang theo vài phần oai hùng trước đây lúc này ăn mặc thật mỹ lệ, nàng ta tram điểm thật xinh đẹp, ngồi đoan trang ở trong cung. Hai nội thị nâng khay, trên đó đặt một cái bình xinh đẹp, cung kính đưa tới trước mặt nàng ta, nàng ta cười lạnh hai tiếng: “Bản cung bị oan, Bản cung bị hãm hại, Bản cung muốn gặp Hoàng thượng, Bản cung muốn gặp Hoàng thượng!” Người đưa thuốc tới chính là lão thái giám Thượng Hỉ, nghe lời này của Đức phi, mí mắt hắn ta liền rũ xuống: “Thỉnh nương nương đừng làm khó chúng ta, bây giờ Hoàng thượng không rảnh gặp ngài.” Cao thị đã bị tước phân vị Đức phi, bây giờ vẫn còn kêu oan.