Chỉ có Bách Hợp vẫn luôn núp trong áo choàng của Artturi, được nhiệt độ cơ thể của anh vây quanh, thậm chí trên đường đi còn ngủ được một giấc, lúc cô xuống khỏi địa long ngoại trừ tóc có chút rối ra, sắc mặt vẫn xem như hồng hào.
Mọi người nhảy xuống nơi này, chọn chỗ yên tĩnh không người, rồi lấy vài thứ ra để dựng trại tạm thời, bây giờ đã quá muộn, mặc dù quanh năm vùng núi này đều có tuyết đọng, vẫn có ánh sáng xuyên thấu qua, nhưng trong cánh rừng rậm này có quá nhiều nguy hiểm, hơn nữa cách đây không xa là đại bản doanh của thần điện Hắc Ám, không thích hợp mạo hiểm, bởi vậy một đám người quyết định bố trí ổn thoả trước rồi nói tiếp.
Vài kỵ sĩ lấy vật tùy thân ra để đóng quân, đến lúc này quan hệ cạnh tranh giữa mọi người đã cởi mở hơn, không chỉ giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người còn làm không ít việc, ba thánh nữ lấy sợi vải mang theo trong người ra, nghiêm túc che che phủ phủ, mọi người không ai lên tiếng, chỉ có Artturi sau khi dựng lều xong, thì kéo Bách Hợp vào, Brian âm trầm ném mọi việc rồi xoay người đi.
Chuyến này mọi người cũng không mang bao nhiêu thứ, khí trời ác liệt của vùng núi đóng băng hình như không ảnh hưởng nhiều đến Artturi. Lều vải của mọi người cách rất xa, lần này thần điện Quang Minh lấy được tin tức là quyền trượng Quang Minh được đặt ở khu núi đóng băng trong tế đàn của thần điện Hắc Ám.
Nói cách khác, lần này nếu thần điện Quang Minh muốn cướp quyền trượng thì phải xông vào đại bản doanh của thần điện Hắc Ám, đồng nghĩa với việc vào cấm địa của người ta, lấy quyền trượng từ chỗ tế đàn.
Bách Hợp mơ hồ cảm thấy thực lực Artturi rất mạnh, còn chưa nhìn thấy anh tự mình xuất thủ, người bảo vệ đại bản doanh của thần điện Hắc Ám chắc chắn sẽ không thiếu, chỉ bằng vào vài người này, muốn lấy quyền trượng đi, chẳng khác gì người si nói mộng. Cô núp trong một góc lều vải, còn Artturi nằm ngang, vì trong bóng tối nên không thấy rõ sắc mặt anh. Nhưng trên người anh ấm áp dường như có thể xua tan hàn băng trong lều mang theo sự ấm áp hấp dẫn.
Hai người đều không nói lời nào, trong lều yên tĩnh lạ thường, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài quạt vào lều vải vang lên tiếng ‘sàn sạt’, tiếng gió thổi qua cánh rừng truyền vào tai, càng khiến vùng núi này thêm tĩnh mịch u ám.
“Trò hay bắt đầu.” Đột nhiên Artturi cất lời. Dường như trong giọng nói của anh còn mang theo vài phần cười cợt. Như đang xác minh cho lời anh, anh vừa dứt lời không bao lâu, rất nhanh có một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên.
“A…” Dường như tiếng thét chói tai này đã phá vỡ bầu trời đêm. Bách Hợp vô ý thức căng cứng cả người, thoáng ngồi dậy, đang muốn ra ngoài nhìn, nhưng trong bóng tối tay Artturi đã chuẩn xác bắt được cổ tay cô, lòng bàn tay của anh vô cùng ấm, càng tôn lên sự lạnh lẽo của cổ tay Bách Hợp, làn da non mềm của thiếu nữ vì lạnh lẽo có vẻ khá mềm nhẵn, anh chỉ vuốt ve hai cái, cũng cảm giác được mu bàn tay Bách Hợp nổi lên một lớp da gà.
Anh kéo lều, lúc này ở xung quanh mọi người đều bị tiếng thét chói tai này hấp dẫn, ngay cả Brian đã biến mất vô tung vô ảnh cũng ở đó.
Trên ngọn cây to, một kỵ sĩ giả trang thành người bình thường bị người ta dùng dây thừng treo đầu lên, mắc trên thân cây, thi thể kia lắc lư, anh ta bị người siết đến tắt thở, máu tươi còn đang phun ra bên ngoài, cho dù trước đó máu tuôn trào nhiều bao nhiêu thì bây giờ đã bắt đầu đóng băng, thế nhưng miệng vết thương vẫn còn đang túa máu.
Người bị treo ngược lên kia trong nháy mắt đã bị người ta cắt đứt khí quản không thể kêu lên, trước đó mặc dù Bách Hợp cách không xa, nhưng cũng không ngửi thấy mùi máu tươi, việc này chứng minh anh ta vừa mới bị người ta giết chết.
“Người giết anh ta còn chưa chạy xa!” Bách Hợp muốn bước lên nhìn, nhưng cô vừa mới khẽ động, Artturi đã giữ chặt cô, ánh mắt rơi vào thánh nữ dự bị bên cạnh đang phát run che mặt, dưới bóng đêm chiếc khăn trùm đầu của cô ta che hờ làn da trắng như tuyết, trên lông mi đọng lại một lớp sương mỏng, lông mi dài và đẹp, bởi vì vô cùng sợ hãi, con ngươi của cô ta dường như cũng đã bắt đầu nhỏ đi, thân thể cô ta tựa vào ngọn cây, đôi chân run rẩy như đứng không vững.
“Tôi, anh ấy, anh ấy ra ngoài tìm nước, tôi, tôi muốn đi xem anh ấy một chút, phát hiện, phát hiện…” Dường như cô ta đã sợ đến ngây người, cả người đều đã nói không nên lời.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, mấy người đều có chút khẩn trương, một thánh nữ trong đó ngã vào lòng kỵ sĩ của mình, thoáng chốc nước mắt tuôn rơi, nhưng nước mắt này vừa mới chảy không lâu, đã bị gió thổi qua, lập tức bắt đầu đóng băng, cô ta lắp bắp:
“Ở đây, nơi này là…” Cô ta còn chưa nói xong, dường như kỵ sĩ phía sau đã bóp vai cô ta, cô ta nhanh chóng ngậm miệng không nói lời nào, quay đầu lại vùi vào lòng kỵ sĩ này.
Bách Hợp nhìn thấy vậy, thoáng chốc híp mắt lại, vị thánh nữ run rẩy này có chút không đúng lắm, sắc mặt của cô ta tái nhợt, không giống bị dọa lắm, ngược lại như là bị lạnh, hơn nữa lần này thần điện phái kỵ sĩ cho dù thực lực không phải cấp cao tột đỉnh nhưng cũng không đến nỗi nào, nếu có cao thủ vô thanh vô tức có thể xuất hiện giết chết anh ta, cũng rất khó để không kinh động nhiều người như vậy.
Quan trọng nhất là, lông mày thánh nữ này đã đóng băng, nhưng hàng lông mi lại sạch sẽ, chứng minh trước đó nhất định cô ta vì khẩn trương mà quẹt vào mắt. Hơn nữa ở vùng núi đóng băng ác liệt thế này, nếu cô ta thật sự khổ sở vì kỵ sĩ của mình tử vong mà khóc, thì có lẽ sẽ giống như vị thánh nữ kia chỉ nói chuyện được một nửa, chỉ cần cô ta chảy nước mắt, phía dưới ánh mắt của cô ta nhất định sẽ có chút dấu vết, nhưng cô ta lại sạch sẽ.
Dường như cô ta vô cùng ưu thương, nhưng chính vì trạng thái quá hoàn mỹ, ngược lại khiến Bách Hợp hơi hoài nghi.
Người thường nhìn thấy tình huống như thế, nhất định sẽ khiếp sợ hơn là sầu não, mà cô ta lại thương tâm quá nhanh, hầu như khiến người ta không cảm giác được cô ta đang sợ hãi.
Ba thánh nữ đều che mặt, thấy không rõ bộ dáng của cô ta, nhưng mí mắt Bách Hợp rũ xuống, bị Artturi nắm tay, vô ý thức siết chặt tay anh.
Mọi người đều không lên tiếng, đến nơi đây, mọi người xem như đã nửa đối địch với nhau, ai có được quyền trượng Quang Minh, sau này sẽ càng ổn định ở thần điện Quang Minh hơn, ai cũng muốn trở thành thánh nữ, không muốn trở thành nô bộc của người ta, bằng không cần gì phải đến đây mạo hiểm? Một kỵ sĩ chết, chứng minh rằng đã loại được một đối thủ cạnh tranh, mặt khác trong lòng hai đội ngũ kia hiểu rõ không cần giả vờ an ủi, giúp đỡ đưa vị kỵ sĩ bị cắt đứt yết hầu rồi treo lên này xuống sau đó chôn ngay tại chỗ, thánh nữ kia nhỏ giọng khóc, Brian giúp đỡ mai táng thi thể, quay đầu lại nhìn thấy Artturi kéo tay Bách Hợp, lại nhìn thấy bây giờ mình đang giúp vùi lấp thi thể, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên:
“Chẳng lẽ đại công tước không nguyện ý giúp một tay sao? Nhìn thấy có kỵ sĩ trung thành về lại vòng tay của nữ thần Quang Minh, chẳng lẽ đại công tước không muốn nói gì sao?”
Gã ác ý làm khó làm dễ Artturi mọi người đều nhìn ra được, nhưng không ai dám hé răng, Artturi lại không thèm liếc gã một cái, ánh mắt xẹt qua người thánh nữ đang ngồi xổm dựa vào thân cây, chôn mặt vào đầu gối, dường như vô cùng ưu thương, sau đó nhanh chóng nhìn vào Bách Hợp: “Ta không phải người của thần điện.”
Brian nghe thế, ngọn lửa không tên trong lòng càng dâng cao, gã lập tức ném nắm tuyết đang cầm trong tay, thoáng chốc đứng lên.
Trước đây Artturi ở đế đô có thực lực cường hãn, gã không thể chống lại Artturi, hiện giờ đang ở bên ngoài, ở đây đại bộ phận đều là người thần điện, bên người Artturi không hề có một tùy tùng nào, nhưng anh vẫn kiêu ngạo như vậy, trong mắt Brian lộ ra vài phần sát ý, ánh mắt lại rơi xuống Bách Hợp, không biết cô đang suy nghĩ gì, biểu tình yên ổn, lại khiến cơn tức trong lòng Brian càng bùng nổ.
“Đã không phải người thần điện, lần này là chuyện nội bộ của thần điện, vì sao ngài lại xuất hiện ở đây?” Brian lớn tiếng phản bác, hai kỵ sĩ còn lại có chút lúng túng nhìn tình cảnh trước mặt, kỳ thực trong lòng cũng trăm mối ngờ không giải được.
Nhiệm vụ lần này là một sứ mệnh, thế nhưng trước khi xuất hành, vài vị đại giáo chủ nói cho bọn họ biết nhiệm vụ lần này sẽ có đại công Artturi đồng hành, Artturi cũng không phải là người thần điện, thậm chí anh không phải tín đồ thần điện, mấy người đều không rõ chuyện trọng đại như vậy, sao một người ngoài có thể tham dự, thế nhưng thứ nhất có đại giáo chủ ra hiệu, thứ hai lại có thân phận Artturi bày ra như thế, hơn nữa bọn họ luôn trung thành với mệnh lệnh của đại giáo chủ, không ai mở miệng chất vấn, lúc này Brian nói, mặc dù hai người không lên tiếng, nhưng đều chuyển đầu qua đây.
“Là tôi cầu xin đại công Artturi đến đây với tôi, Brian, anh thật sự khiến tôi cảm thấy mất hết thể diện.” Cô đứng về phía Artturi, khiến sắc mặt Brian đã hoàn toàn đen xuống, ánh mắt gã lộ ra vài phần sát ý, cũng không biết nghĩ đến điều gì, rất nhanh đã cúi thấp đầu xuống, không đáp lời.
Mấy người chôn thi thể kỵ sĩ xong, thời gian đã không còn sớm, ngày mai còn muốn tiếp tục tìm kiếm thần điện Hắc Ám, mọi người đều muốn dưỡng tốt tinh thần, mỗi người về lều của mình, cô gái vẫn ôm chân kia ngẩng đầu lên, có chút do dự bất lực:
“Vậy bây giờ, tôi phải làm sao? Tôi chỉ có một mình, tiểu thư Roman, bên cạnh cô đã có Artturi, có thể, có thể để Brian bảo vệ tôi tối hôm nay không?”
Đôi mắt cô ta tựa như nai con, mặc dù nói với Bách Hợp, nhưng con ngươi lại nhìn về phía Brian.
Người đại lục Lorrain không coi trọng trinh tiết, thánh nữ dự bị có vài kỵ sĩ tình nhân cũng không phải là chuyện hiếm lạ cổ quái gì, nhưng đại đa số người trong thần điện trước đây đều biết quan hệ giữa Brian và Bách Hợp, biết giữa hai người này có quan hệ không giống với kỵ sĩ và thánh nữ bình thường, dù có liếc mắt đưa tình sau lưng, cũng tuyệt đối không thể quang minh chính đại nói thẳng ra như vậy, khóe môi Bách Hợp lộ ra vẻ tươi cười, hình như cô đã phát hiện ra gì đó rồi.