Phó Bách Niên cho gọi mình đến đây, cuối cùng lại cái gì cũng không có làm lại bảo mình rời đi, lúc Bách Hợp từ trong nội cung của cô ta đi ra, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, phảng phất như đẩy đi cả người mệt mỏi lo lắng, toàn thân ấm áp lên, Bách Hợp trầm mặc không nói, Phó Bách Niên nói Yến Tô hôm qua nhục nhã Lương Kỳ là vì xả giận thay cô nhưng kỳ thật cô cũng có hoài nghi như vậy, hôm nay Phó Bách Niên rất khác thường, chỉ sợ chuyện này vẫn chưa hết, cô thò tay ra xoa xoa hai bên thái dương, hai mắt khẽ híp lại.
Trong thời gian kế tiếp sau khi Phó Bách Niên được sủng hạnh, Lương Kỳ có được người trong lòng thì hắn hận không thể lúc nào cũng để cô ta ở trong lòng bàn tay, cô ta trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong nội cung, ngắn ngủi trong gần hai tháng, cô tađược Lương Kỳ phong làm Chiêu Nghi, tứ phong là Vận Hoa. Lương Kỳ đăng vị không lâu, trong nội cung tuy nhiều nữ nhân, nhưng được phân vị lại chỉ có một ít, trước đây trong nội cung người được sủng ái nhất là Hiền Phi Phó Bách Liên, nhưng những nữ nhân này, lại không có một người nào được Lương Kỳ ban thưởng phong hào, bởi vậy lúc Phó Bách Niên được ban cho Vận Hoa Chiêu Nghi thì sau lưng không biết bao nhiêu người bẻ gãy khăn cắn nát răng.
Vị Chiêu Nghi mới được tấn phong này mới chỉ được sủng ái hai tháng thì đã mang bầu, Hoàng đế lại càng thêm sủng ái cô ta, trước kia Phó Bách Liên được sủng ái nhất cũng dần dần mất sủng, Lương Kỳ rất ít khi đến trong nội cung của nàng, mà luôn ở trong cung điện của Phó Bách Niên. Phó Bách Niên ngày thường nhàn rỗi không có chuyện, đại bộ phận phần thời gian sẽ triệu Bách Hợp và Phó Bách Liên đến chỗ cô ta ngồi nói chuyện phiếm, trong ba người Phó Bách Liên miễn cưỡng cười vui còn Phó Bách Niên thì có dụng ý xấu, bình thường Bách Hợp sẽ qua ngồi một chút để giết thời gian, ngẫu nhiên lúc Phó Bách Niên bị Lương Kỳ cuốn lấy không thể thoát ra, thì ở trong nội cung của mình luyện Tinh Thần Luyện Thể Thuật, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Còn một tháng nữa là hết năm, hầu hết các cung điện đã đổi lại đèn cung đình mới, từ sau khi Phó Bách Niên tiến cung. Thì cô ta thường xuyên gọi Bách Hợp đến ngồi nói chuyện phiếm một lúc. Bởi vậy thân phận của Bách Hợp nước lên thì thuyền lên, nửa tháng trước cho người trong hậu cung thu thập cho cô một tòa cung điện cũ, cung điện này tuy vị trí có chút vắng vẻ nhưng dù gì Bách Hợp cũng có thể một mình ở một cung điện. Bên cạnh không có người, tuy đã đổi sang cung điện lớn hơn rồi nhưng cung nữ hầu hạ bên cạnh lại chỉ có một mình Nhược Lan.
Bách Hợp cũng đoán được chuyện này có liên quan tới Phó Bách Niên, gần đây Phó Bách Niên hay triệu cô và Phó Bách Liên đến ngồi chơi, biểu hiện của cô ta nhìn như ôn hòa nhưng kì thực hận ý trong đôi mắt kia càng ngày càng rõ ràng, bình thường thì cô ta che dấu rất tốt ngẫu nhiên cũng có lúc nhìn mình thì ánh mắt kia giống như dao găm, phía sau việc đổi cung điện khẳng định có âm mưu, có điều việc đổi cung điện lại đúng ý của Bách Hợp, hiện tại cô đơn độc một người ở một cái cung điện, đã có phòng bếp nhỏ, không chỉ mình hoạt động dễ dàng rất nhiều, cũng không cần ở chung với hai phi tần khác như trước, sau khi người ta biết rõ cô và Phó Bách Niên có quan hệ thì luôn dùng một loại ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào cô, cũng thỉnh thoảng đến thăm để tìm hiểu quan hệ của cô với Phó Bách Niên, hi vọng cô giúp bọn họ có cơ hội, quấy rầy không ít thời gian luyện võ của Bách Hợp, hành động này của Phó Bách Niên coi như là gián tiếp thay Bách Hợp giải quyết phiền toái.
Sáng sớm liền rơi một trận tuyết đầu mùa của năm nay, sáng sớm Bách Hợp vừa đứng dậy, Nhược Lan còn chưa kịp bưng đồ ăn sáng tới cho con, bên ngoài người của Phó Bách Niên phái đến gọi cô đi ngồi một chút lại tới nữa.
Trên mặt Nhược Lan lộ ra vài phần bất đắc dĩ, sau khi Phó Bách Niên tiến cung thì nhiều lần triệu Bách Hợp với Phó Bách Liên đến trong nội cung của cô ta ngồi, ngoại trừ khi côta bị Lương Kỳ cuốn lấy không thoát thân ra được, mấy tháng qua đêu không gián đoạn, cô không chê phiền nhưng Nhược Lan thay Bách Hợp có chút phiền rồi, thừa dịp cái ma ma kia không chú ý, nàng tiến đến bên tai Bách Hợp nói: “Chủ tử, không bằng lại để cho Thế tử gia nghĩ biện pháp…” Nàng làm một cái thủ thế cắt yết hầu, trong lòng Bách Hợp biết rõ Nhược Lan là người của Yến Tô, nhưng nàng thể hiện ra ngoài rõ ràng như vậy vẫn là lần đầu tiên đấy, Bách Hợp nhìn bóng người trong gương, cười sửa sang lại cổ áo của mình: “Tạm thời không cần, nàng ta muốn chơi, ta theo.” Yến Tô còn nguy hiểm hơn Phó Bách Niên rất nhiều, Bách Hợp có loại dự cảm, cô chọc vào Phó Bách Niên, hậu quả cô có thể chính mình gánh chịu, nhưng nếu cô trêu chọc Yến Tô thì phiền toái hơn chọc Phó Bách Niên nhiều.
Cô nói như vậy thì Nhược Lan cũng không thể làm gì chỉ phải thở dài, lại lui xuống.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trên mặt đất đã được quét đến sạch sẽ nhưng đá xanh vẫn có chút trơn,lúc giày thêu giẫm lên trên mảnh tuyết, lạnh thấu gan bàn chân, Nhược Lan mở cái dù ra, đi theo Bách Hợp đi tới trong nội cung của Phó Bách Niên, Phó Bách Niên cũng không có ở đó, nghe nói hôm nay thân thể cô ta không khỏe, sáng sớm đã bắt đầu triệu thái y,cung nữ canh giữ ở bên ngoài tẩm cung cẩn thận từng ly từng tí nói: “Chiêu Nghi phân phó, Quý nhân đi vào trong ngồi một lát, nương nương nói lập tức sẽ tới.”
Trong nội cung của Phó Bách Niên trồng không ít mai vàng, lúc này gió lạnh thổi qua, một cỗ mùi thơm ngát của mai vàng xen lẫn một cỗ mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, trong nội cung che cực kỳ chặt chẽ đấy, Bách Hợp không biết trong lòng Phó Bách Niên đang giở trò gì, giữ im lặng nhẹ gật đầu, cất bước đi vào, Nhược Lan cũng muốn đi theo nhưng cung nữ kia vô ý thức ngăn nàng lại.
Càng tiến vào bên trong nội cung thì mùi máu tanh càng thêm rõ ràng, thậm chí bên trên bình phong còn có vết máu lốm đốm, giống như là có vật gì đó bắn tung tóe lên, Bách Hợp cười lạnh một tiếng, một cước đá vào bình phong, ‘Keng’ một tiếng giòn vang, cái bình phong quý giá kia bị Bách Hợp đạp ngã xuống đất, rơi xuống đất, đầu của Phó Bách Liên đã không còn thở xuất hiện ở trước mặt Bách Hợp, bởi vì động tác gạt ngã bình phong của Bách Hợp còn mang theo gió, đầu của nàng ta bị thổi làm cho rung lắc dữ dội,đôi mắt đã mất đi ánh sáng!
Cung điện luôn chỉnh tề lúc này lại rải đầy vết máu còn chưa khô, mùi tanh nồng đậm khiến người muốn ói, hình như thân thể Phó Bách Liên khi còn sống bị người trói lại thành hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân, đầu treo ở trên xà nhà, hai tay cùng hai chân bị buộc ở hướng khác, giống như ngũ mã phanh thây vậy, giọt máu rơi vãi ở bốn phía, cái tình cảnh kia có thể làm cho người nhìn thấy bị dọa cho thành bệnh.
Nàng ta mở to mắt, phảng phất chết rất không cam lòng, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần sau khi chết có chút dữ tợn vặn vẹo, hiển nhiên trước khi chết hết sức thống khổ, cả đầu nàng toàn máu đen mà hết lần này tới lần khác cái khuôn mặt kia như là bị người lauqua, trắng bệch sạch sẽ, khóe miệng còn cong lên lấy, trong con ngươi chảy ra tơ máu.
Người bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, cuống quít vọt vào, cung nhân đang thủ ở bên ngoài thấy thế liền thét lên chói tai, mới nhìn thoáng qua, liền mềm nhũn mà ngã xuống.
Nhược Lan cũng đi theo tiến vào, chứng kiến tình cảnh như vậy, tuy nàng không giống mấy cung nhân bình thường nhát như chuột, nhưng sắc mặt cũng bị dọa cho trắng xanh, há miệng nôn ra: “Chủ tử, rời đi…” Phó Bách Liên không hiểu vì sao lại chết ở tại cung điện của Phó Bách Niên, Bách Hợp tới khẳng định không khỏi liên quan, trong tình hình này ở lại không tốt, rất nhanh có trong nội cung thị vệ chạy tới, Phó Bách Liên thân là sủng phi của Hoàng đế, đột nhiên lại chết ở trong nội cung của Vận Hoa Chiêu Nghi, hơn nữa người đầu tiên phát hiện lại là Bách Hợp,lúc thị vệ chạy tới, lập tức bắt Bách Hợp lại.
Lương Kỳ bất chấp Phó Bách Liên chết, hắn dụ dỗ tiểu mỹ nhân của mình đang khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong mắt chỉ thấy nước mắt của cô ta, lại chỗ nào còn nhớ rõ trong nội cung từng chết có một người.
Cung điện này đã có người chết qua, đã không còn may mắn nữa rồi, hắn dụ dỗ Phó Bách Niên tạm thời đến ở trong tẩm cung của mình, theo lý mà nói chuyện này không hợp với lễ giáo của tổ tông, nhưng từ lúc Đại Chu lập quốc đến bây giờ, chưa đầy một trăm năm, hoàng quyền thế nhỏ, lễ giáo tự nhiên cũng không sâm nghiêm bằng trước kia, Lương Kỳ – Hoàng đế này cũng chỉ là một bia đỡ mà thôi, mọi việc đều không cần hắn làm chủ, nên không có ai thèm quản xem bên cạnh hắn có xuất hiện một cái yêu phi họa quốc hay không?
Bách Hợp bị người giam giữ, nhưng không biết tại sao, đến lúc chạng vạng tối, cô lại được người thả ra, cung điện của cô cả ngày không có người quét dọn, trong đình viện tất cả đều là tuyết, Nhược Lan vẫn còn bị giam chưa được thả ra, chỉ có mình cô trở về trong cung điện lạnh lẽo yên tĩnh, đèn lồng trong nội cung không có người thắp lên, bốn phía phát ra tiếng chim xì xào, ở chỗ như thế này sẽ có tiếng chim hót, Bách Hợp rất muốn cười, trong góc thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng mèo kêu như đang động dục, cô cũng không sợ hãi, lấy nước rửa mặt, mọi việc phát sinh trong ngày hôm nay thì trong lòng cô đều rõ ràng, Phó Bách Liên không hiểu vì sao tử vong, lúc này trong cung một người người cũng không có, cô phát ra một chút thanh âm giống như đều có thể vang vọng bốn phía, cô còn chưa có lên giường, cửa sổ thoáng cái giống như bị người đẩy ra, gió thổi vào, ánh nến đang lập lòe liền phụt một tiếng bị gió thổi tắt.
‘Xẹt xẹt’ tiếng vải vóc ma sát vang lên, bốn phía giống như đang có người, Bách Hợp trấn định mặc lại áo khoác, tay lại sờ lên đầu rút ra một cây ngọc trâm nắm trong lòng bàn tay, một bóng trắng hiện lên ở phía cửa sổ, cửa sổ kia đang được mở rộng ra, bóng trắng bay bổng giống như không có chân, bay qua cửa sổ, thoáng cái dừng lại,Bách Hợp đưa lưng về phía cái bóng trắng chờ cho lúc cái bóng đến gần thì Bách Hợp mới lạnh lùng quay đầu lại, vừa vặn thấy được khuôn mặt có chút giống Phó Bách Liên, một nữ nhân tóc rối bù mặt mũi trắng bệch.
“Trả mạng cho ta…” Trong miệng nàng ta phát ra âm thanh u oán, đang lúc ban đêm, bốn phía không người, hôm nay lại thấy qua tình cảnh trước khi chết của Phó Bách Liên, hơn nữa lại thêm bên ngoài tiếng chim hót cùng mèo kêu, mặc kệ ai chứng kiến tình cảnh như vậy, đều tưởng rằng oan hồn đoạt mệnh, thân thể nàng ta nhẹ nhàng bay giữa không trung, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi dùng ngọc trâm trong tay nắm chặt trở thành ám khí, ném tới nàng ta.