Mắt thấy cách phiên giao dịch khu biệt thự đầu tiên của ông chủ trẻ càng ngày càng gần, lúc trước ông chủ giấu mặt ước hẹn thời gian với Triệu Học Nhi là trước khi bắt đầu phiên giao dịch này, nhưng bây giờ việc gì mình cũng chưa hoàn thành, mấu chốt là Triệu Học Nhi đã nhận tiền rồi, hơn nữa mấy ngày nay dưỡng thương tiêu tiền không ít, giờ đây thời gian sắp đến rồi, Bách Hợp không có bị thương hay hủy dung, đoàn xiếc cũng không có đoạt được về tay mình, Triệu Học Nhi bắt đầu có chút sốt ruột, cô ở trong bệnh viện hơn một tuần liền vội vàng trở về đoàn xiếc.
Ngày Triệu Học Nhi xuất viện mọi người đang luyện tập, lúc cô ta đi vào lều, mọi người nghe tiếng động đều quay đầu lại nhìn nhưng cũng không có ai lên tiếng chào hỏi với cô ta câu nào, trong lòng Triệu Học Nhi có chút không vui, nhưng bây giờ chính mình có việc cần hoàn thành cũng cố nén tức giận trong lòng xuống, bởi vậy sau khi trở về ngày thường Triệu Học Nhi một mực trốn trong lều của mình không có đi ra, mãi đến hai ngày sau Triệu Học Nhi kéo theo Triệu Tấn Anh đứng chặn trước mặt Bách Hợp.
“Chị, chị Học Nhi nói thời gian biểu diễn sắp đến rồi, chị ấy cũng muốn đóng góp một phần sức lực cho đoàn.” Bách Hợp biết rõ Triệu Học Nhi đã ra viện. Hai ngày trước khi xuất viện cô ta còn gọi điện thoại cho Triệu Tấn Anh, Triệu Tấn Anh lúc đó có đề cập qua đi đón cô ta, nhưng lần trước đánh nhau một trận, nên người trong đoàn xiếc có thành kiến rất lớn đối với Triệu Học Nhi, sau khi Triệu Tấn Anh đưa ra ý kiến Bách Hợp cũng không có đáp ứng, tự nhiên những người khác đối với việc đi đón Triệu Học Nhi cũng không có hứng thú, cuối cùng Triệu Học Nhi tự mình trở về, cô ta nằm trong lều hai ngày không ra ngoài, ăn uống đều là Triệu Lăng Phong đem vào cho.
Lúc này xem ra Triệu Học Nhi cũng chịu ra ngoài rồi, Bách Hợp đã biết rõ ràng trong lòng cô ta có tính toán gì rồi, nhìn thấy gương mặt Triệu Học Nhi vốn xinh đẹp giờ lộ ra vết sẹo, Bách Hợp cong khóe miệng nở nụ cười.
“Bây giờ người trong đoàn cũng không thiếu, nếu như vết thương chưa khỏi thì nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”
Triệu Học Nhi nghe nói như thế nghẹn một trận, luyện xiếc vốn rất vất vả nếu như có thể cô cũng muốn làm ông chủ không cần luyện tập, nhưng trước kia bởi vì đánh nhau với người trong đoàn mà đắc tội với mọi người, bây giờ muốn tính toáh đuổi Bách Hợp khỏi đoàn thì trước hết cô phải tạo quan hệ tốt với mọi người trong đoàn, nếu không đến lúc đó ai chịu nghe lời cô đây? Lúc này tuy sau lưng cô cũng có người tài trợ chỉ là quan hệ của mình với ông chủ kia không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Tuy nói Triệu Học Nhi dám khẳng định những người này đi theo mình đầu quân cho chủ khác cũng có thể kiếm tiền, nhưng bây giờ Bách Hợp đã tìm được người tài trợ, đối với thói quen trước giờ của đoàn xiếc, cho dù Triệu Học Nhi có nói ra ngàn vạn chỗ tốt thì những người đó cũng không có vì lợi ích trước mắt mà thay đổi quyết định.
Bởi vậy cô muốn đoạt quyền trước hết cần phải loại bỏ Bách Hợp. Đến lúc đó thừa lúc đoàn xiếc quần long vô thủ thì chính mình sẽ dẫn dắt họ đi đầu quân nơi khác, chỉ cần một khi mình hoàn thành công việc mà ông chủ kia giao phó, tiền chính thức nhận tới tay, đoàn Triệu gia sẽ tâm phục khẩu phục đối với cô. Mà muốn lọai trừ Bách Hợp ngoại trừ việc làm cho thân thể cô ta tổn thương ra, còn cần vu oan bôi xấu thanh danh của cô ta, đem cô ta đuổi ra khỏi đoàn.
Về phần vu oan bôi xấu thanh danh của Bách Hợp như thế nào trong lúc nhất thời Triệu Học Nhi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, nhưng muốn cho Bách Hợp đứt tay đứt chân hoặc hủy dung đối với người luyện tập môn xiếc rất dễ dàng, chỉ cần Bách Hợp tin tưởng mình, Triệu Học Nhi muốn tìm được cơ hội cũng không khó, bởi vậy cô vẫn chuẩn bị làm giống với tính toán trước kia, thừa dịp Bách Hợp luyện tập tạo ra tình huống ngoài ý muốn, đến lúc đó cô ta bị thương cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu mình, cùng lắm là nói một câu ‘ngoài ý muốn’ là thoái thác ngay, hơn nữa Bách Hợp bị thương, trong đoàn quần long vô thủ, chính mình muốn nắm quyền thì dễ hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Triệu Học Nhi một mặt cuối đầu, đưa tay gảy gảy che lại vết sẹo hồng hồng trên trán: “Vết thương của tôi đã tốt nhiều rồi, tuy nói là trong đoàn hiện tại không thiếu người, nhưng tôi cũng là thành viên trong đoàn giống mọi người, cũng nên vì đoàn đóng góp công sức.”
Nghe thấy Bách Hợp nói hiện tại trong đoàn không thiếu người, Triệu Học Nhi oán hận cắn răng, lần trước cô bị thương trên mặt lưu lại vết sẹo, bộ dáng nói chuyện hay làm việc không còn giống trước kia mười phần khí thế, ngược lại mang thêm vài phần xấu hổ cùng không tự tin, cô vốn rất thích buộc tóc ngoài sau ót, nhưng bây giờ gương mặt có sẹo cô cắt bỏ đi một đoạn dài, chừa một ít xõa trước trán che đi vết sẹo, lúc nói chuyện vô ý đưa tay che lại, so với cô gái hào phóng thẳng thắng trong kịch tình là hoàn toàn khác nhau.
Bách Hợp nghe cô ta nói như vậy cũng không có trả lời, Triệu Học Nhi nghĩ đến lúc này không hiểu vì sao bản thân trở thành người dư thừa trong đoàn xiếc, vốn có chút không vui, lại chủ động muốn biểu diễn lại bị Bách Hợp ghét bỏ trong lòng càng thêm khó chịu, cô tới chính là tỏ thái độ đấy. Vừa nói xong lời này với Bách Hợp, nhìn thấy Bách Hợp cũng không có trả lời, Triệu Học Nhi đen mặt bình tĩnh quay đầu đi trở về lều thay trang phục tập luyện.
Đợi Triệu Học Nhi thay đồ đi ra, cô mới phát hiện môn vòng treo trên không trung sở trường của mình Bách Hợp đang tập trên đó, nguyên cả đoàn xiếc chỉ có một cái vòng treo này, mà lúc này nhiều dung cụ lúc trước cô hay sử dụng luyện tập bây giờ cũng có người dùng, còn trống một chỗ chình là xiếc đi dây thép mà thôi.
Trước kia trong đoàn xiếc đi dây là sở trường của Bách Hợp, trong đoàn này xiếc đi dây thép Bách Hợp chính là trụ cột, Triệu Học Nhi cũng có tập qua đi dây thép, nhưng luyện cũng không nhiều, còn sở trường của cô là xiếc vòng treo trên không trung, thế nhưng lúc này vòng treo bị Bách Hợp chiếm dụng, nên cô không luyện tập được rồi, mà vừa rồi chính cô lại mạnh miệng nói muốn cùng mọi người luyện tập, ngay cả trang phục luyện tập cũng thay ra rồi chỉ đứng một bên nhìn, nghĩ muốn người trong đoàn lại tiếp nhận cô một lần nữa là rất khó, cô do dự một hồi cuối cùng quyết định mình tập xiếc đi dây thép. Tuy nói xiếc đi dây nguy hiểm một chút, có thể Triệu Học Nhi ỷ vào chính mình học qua nhiều năm, cô lại không sợ độ cao, chỉ cần dây thép ổn định đi qua cũng không phải việc vì khó khăn, đến lúc đó chỉ cần mình đi qua thành công để cho người trong đoàn nhìn thấy, cô có nghỉ ngơi thì cũng không ai nói cô cái gì.
Nghĩ đến đây, Triệu Học Nhi để cho Triệu Lăng Phong giúp mình vịn cái thang, một bên hướng phía trên leo lên. Lúc trước chính cô ta có tâm tư không đúng đắn đối với Bách Hợp, tự nhiên lúc này cũng sợ người khác động vào cái thang rồi. Lúc lên cao không biết có phải là do lâu rồi không luyện tập qua hay không, Triệu Học Nhi cảm thấy chân có chút nhũn ra, thật vất vả đứng lên dây thép, cô vừa mới cất bước đi về phía trước một bước. Lúc này Bách Hợp hai tay đang kéo dải lụa ngồi trên vòng treo nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng đợi được một ngày Triệu Học Nhi tự mình bò lên dây thép, một tay Bách Hợp chặt chẽ nắm lấy dải lụa mượn giữa không trung động tác lắc lư, một mặt đưa tay vào trong áo, từ lúc Triệu Học Nhi xuất viện lúc nào Bách Hợp cũng mang theo trên người vài viên đá nhỏ như hạt đậu, hôm nay xem như có chỗ dùng. Triệu Học Nhi lắc lắc đung đưa thò chân ra, Bách Hợp nhấm trúng phương hướng mắt cá chân của cô ta, trong tay vận khởi lực đạo, viên đá cuội trong tay thoáng cái bị cô dùng sức ném ra ngoài.
Mọi người trong đoàn đang tự mình luyện tập tiết mục của mình. Vốn rất khó khăn leo lên được dây thép, bỗng nhiên mắt cá chân Triệu Học Nhi truyền đến một hồi đau nhức, vốn dĩ xiếc đi dây không phải sở trường của mình cũng đã vô cùng khẩn trương, lúc này chân lại bị đau vô ý thức cô liền đem cái chân chuẩn bị bước đi kia nhấc lên, cũng xoay người muốn xoa xoa, bởi vì động tác như vậy mà thân thể mất thăng bằng nghiêng qua một bên, đợi đến lúc Triệu Học Nhi kịp phản ứng thân thể cố đã nghiêng qua không khống chế được rơi xuống.
Trong lều vải đột nhiên truyền đến tiếng hết chói tai, mọi người đều ngẩn đầu hướng âm thanh này nhìn qua, liền nhìn thấy Triệu Học Nhi từ trên dây thép đang rơi xuống ‘Bành’ một tiếng lớn, trên mặt đất đầy bụi đất, dù sao từ trên cao rơi xuống cũng không phải chuyện gì tốt, rất nhanh trong miệng đều truyền ra tiếng rên rỉ, người đoàn xiếc lúc này mới bừng tỉnh, cuống quýt chạy tới chỗ cô.
Triệu Học Nhi được đưa vào bệnh viện, rất nhanh liền xác định đùi phải và hai cây xương sườn bị gãy, hơn nữa xương ngực gãy đụng đến nội tạng, tình huống vô cùng nguy cấp phải lập tức tiến hành giải phẫu. Người trong đoàn xiếc mới đầu đối với tình huống của Triệu Học Nhi vô cùng lo lắng, nhưng nghe nói phẩu thuật tốn tới mấy vạn, một đám người đều trầm mặt, mọi người cũng không phải là người có tiền, tuy lúc trước đoàn xiếc nhận được 30 vạn, trừ chi phí sinh hoạt ngày thường của đoàn, mỗi một phần tiền còn lại đều thuộc về người trong đoàn, lúc này cần tiêu số tiền của mọi người để cứu Triệu Học Nhi người không có đóng góp gì cho đoàn xiếc cả, rất nhiều người trong lòng không tình nguyện, đặt biệt Triệu Học Nhi vừa cùng người trong đoàn huyên náo vô cùng không thoải mái. Lúc này gặp chuyện không ai chủ động nói ra muốn đem phần tiền kia của mình cho Triệu Học Nhi làm phẩu thuật.