“Ta…” Cô còn chưa kịp hé miệng, Lý Duyên Tỷ đã lắc mình xuất hiện trước mặt cô, hai tay ôm lấy mặt cô cúi đầu hôn xuống.
Hành động của anh làm Bách Hợp im lặng, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng quấn quýt lấy lưỡi cô, hay tay anh ôm lấy hai má cô, cảm xúc thông qua nụ hôn nồng nhiệt truyền sang, Bách Hợp nhẹ nhàng khoác lên tay anh, anh lưu luyến không muốn rời, nhìn thoáng về phía xa, cau mày rồi ôm Bách Hợp di chuyển vài cái là mất dạng.
“Ngươi…” hắn không còn ở Nguyên anh kỳ nữa, độn thuật sử dụng cực nhanh, người ở phía sau chưa kịp đuổi theo, anh đã cách xa hơn mười dặm.
Nhìn tay anh ôm mình thì Bách Hợp có chút giật mình, anh vui vẻ quay đầu lại, không nói gì mà chỉ nhìn cười cười nhìn cô chằm chằm. Dáng vẻ của anh hiện tại không phải là thiếu niên lạnh lùng cự tuyệt người khác ở cách xa ngàn dặm, mà ngược lại giống hệt bộ dạng của Lý Duyên Tỷ mà cô đã quen thuộc, Bách Hợp thử hỏi dò một chút, anh lại mỉm cười không nói gì, Bách Hợp chần chừ chút, Lý Duyên Tỷ đã cầm lấy tay cô đưa lên môi mình hôn nhẹ hỏi: “Sao vậy?”
Tuy trước khi bế quan cô cảm nhận được Lý Duyên Tỷ đã xuất hiện, cũng có thể về sau Lý Duyên Tỷ thời thiếu niên đi khỏi, có thể ý thức của hắn xuất hiện được, nhưng chắc chắn sẽ ở vị trí bất lợi. Nhưng nhìn bộ dạng anh thế này, cô cũng đành bó tay.
“Không nhận ra phu quân của mình rồi sao?”
Lý Duyên Tỷ mỉm cười, lời này của anh vừa thốt ra, đôi mắt Bách Hợp trừng lớn, anh cầm tay Bách Hợp giang rộng ra: “Tôi nói rồi, tôi sẽ trở lại mà.”
Lời nói này của anh triệt để xác nhận thân phận, Bách Hợp không nghĩ ngợi gì nữa, nhào vào lồng ngực anh. Anh cũng giang tay ôm lấy cô, như muốn dán chặt cô vào ngực mình, tỳ cằm lên đỉnh đầu cô: “Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, cùng em, có gì mà khóc này?” Anh chưa từng rời khỏi cô một bước, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
“Sao có thể gặp lại anh, sao anh có thể trở về được?”
Bách Hợp nghĩ mãi không ra. Niềm vui này thật sự quá lớn, viền mắt cô đỏ hồng: “Em còn tưởng anh đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Phiền toái Vân Mộ Nam tạo cho anh lúc trước quá lớn, khiến cho ý thức của anh bị nhốt ở trong ý thức của chính mình, cuối cùng sau một cái nhiệm vụ, cô phát hiện ra linh lực trong cơ thể, Bách Hợp còn tưởng anh đã thật sự biến mất.
“Tìm một chỗ nào đó trước rồi tôi sẽ nói rõ với em.” Hai người bay ra khỏi Phong Ma Cốc làm một số tu sĩ giật mình, để tránh việc một lát nữa những người không có mắt tới quấy rầy việc gặp lại của mình. Lý Duyên Tỷ kéo Bách Hợp đến chỗ có linh khí mỏng manh, dùng kiếm mở ra một động phủ rồi bố trí cấm chế ở cửa, xong mới mở miệng kể: “Trên thực tế thì cơ thể của tôi thực ra là không còn tồn tại.”
Trước đây anh chưa từng nói cho Bách Hợp biết, bây giờ mới từ từ kể lại toàn bộ. Chuyện là trước kia anh phản lại Lý thị, làm kinh động nhóm thái thượng trưởng lão nhiều năm chưa xuất thế, bọn họ phá hủy thân thể của anh, rồi phân thất tình của anh ra mà phong ấn.
Kỳ thật anh không cam lòng cứ như vậy mà bị tiêu diệu, nên khi anh tỉnh lại, anh dần dần bồi dưỡng lực lượng của mình, mưu toan sẽ lần nữa sống lại. Nhưng nhục thể đã sớm bị mất trong trận chiến trước đó, từ đầu đến cuối Bách Hợp thấy anh cũng chỉ là đại nguyên thần của anh mà thôi. Cho nên sau đó mới có tình huống nguyên thần của anh bị suy yếu.
Cũng vì nguyên nhân này mà sau mỗi lần thân mật trong nhiệm vụ đều không có huyết mạch mới sinh ra.
Lý Duyên Tỷ hiểu rõ ràng việc dù thần niệm anh mạnh mẽ cỡ nào thì chỉ bằng vào nguyên thần của mình, khi bị người của Lý thị phát hiện thì dù anh trở lại thời kỳ cường đại lúc trước cũng chết trong tay người Lý gia, chứ đừng nói việc hiện tại anh chỉ còn sót lại hồn phách.
“Cũng bởi vì việc của Vân Mộ Nam, tôi càng chắc chắn về việc cần đoạt thể trọng sinh.” Muốn tìm người để đoạt xá, cơ thể anh trước đây chính là thích hợp nhất. Ánh mắt Lý Duyên Tỷ dịu dàng, tuy Vân Mộ Nam âm hiểm xảo trá, cũng có thể mạnh hơn anh một bậc, nhưng anh đã sớm nghĩ đến việc tìm đường sống trong cái chết, người anh tin tưởng nhất chính là Bách Hợp, cho nên anh đem nguyên thần của chính mình cùng tất cả mọi thứ anh có, bao gồm cả ý thức của mình phong ấn trong cơ thể cô rồi đưa cô về thời điểm mình còn trẻ.
“Cho nên ngay từ đầu tôi đã nói với em, tôi sẽ sớm xuất hiện.” Anh luôn luôn tồn tại bên cạnh cô, tìm cơ hội để chuẩn bị đoạt xá chính mình.
Anh là lão già giảo hoạt, vốn đã tính toán được bản thân mình thời còn thiếu niên nếu phát hiện sự việc khác thường trên người Bách Hợp, chắc chắn sẽ hoài nghi, hiểu rõ bản thân anh nhất cũng chỉ là bản thân anh. Anh lợi dụng chính mình lúc còn trẻ dẫn xuất linh lực trong cơ thể Bách Hợp, rồi anh cẩn thận đem ý thức của mình từng chút từng chút một giấu kín trong cơ thể của thiếu niên Lý Duyên Tỷ.
Lúc này anh còn trẻ sao có thể tính toán được nhiều việc về sau này, sao có thể tính qua được chính anh? Lý Duyên Tỷ vô cùng kiên nhẫn ngồi săn sói, từ lúc thiếu niên Lý Duyên Tỷ phát hiện sự tồn tại của Bách Hợp, đến khi anh ta đoạt được linh lực của cô càng không tự chủ được lại muốn đạt thêm nhiều nữa…
Dã tâm của anh thời niên thiếu, quả thực khi còn trẻ anh không thể quay lại được nữa. Anh cẩn thận ẩn nấp, cũng không thừa cơ hội đoạt xá ngay mà khiến cho chính mình khi còn trẻ nghi ngờ lai lịch của Bách Hợp. cho đến khi sự nghi ngờ trong lòng anh càng ngày càng lớn, cho tới tận lúc thiếu niên càng ngày hấp thu càng nhiều linh lực trong nội thể Bách Hợp thì ý thức của anh càng ngày càng lớn mạnh hơn nữa.
Nguyên thần của Lý Duyên Tỷ đã sống nhiều năm, tinh thần lực mạnh mẽ căn bản không thể đoán được, hơn nữa anh rất kiên nhẫn, không hề gấp gáp, ngược lại bản thiếu niên của anh dần mất kiên nhẫn, bắt đầu lộ ra dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma. Biết Bách Hợp sốt ruột, nên mới thân mật với cô bên bờ hồ để trấn an cô.
Cho đến lúc thiếu niên trùng kích Hóa Thần Kỳ, Lý Duyên Tỷ thấy cơ hội đã tới, thời thiếu niên đã bị gieo tâm ma, khi đột phá Hóa Thần Kỳ, nguyên thần Lý Duyên Tỷ liền hóa thành tâm ma, quay ngược lại chiếm đoạt anh.
Tuy tu vi của anh thời trẻ không tệ, nhưng trừ cơ thể mạnh mẽ bên ngoài, bất kể yêu lực hay tinh thần lực, làm sao thiếu niên có thể sánh với Lý Duyên Tỷ được, anh một lần nữa đoạt xá chính mình, rồi đột phá Hóa Thần Kỳ, sau đó quay lại thế giới này lần nữa.
Nghe xong Bách Hợp trợn mắt há mồm, đối với tính toán này của anh thực sự không nói nên lời, anh cầm tay cô, dịu dàng cười nói: “Em thực sự cho rằng tôi sẽ để cho mình quá khứ yêu em sao?”
Chính anh tìm được mỹ vị, còn chưa thực sự được ăn cô vào trong bụng, sao có thể đem cô tặng cho người khác? Cho dù người kia cũng đã từng là anh cũng không được! Bách Hợp nghĩ mình hiểu rõ anh, nhưng bây giờ mới phát hiện kỳ thật sự hiểu biết của mình về anh cũng không được bao nhiêu.
Dù sao anh cũng đã đem mọi việc tính toán đầy đủ, tuy bản thân cô cũng phải khó chịu một thời gian ngắn, nhưng kết quả bây giờ so với mong muốn của cô thật sự tốt hơn rất nhiều, thực tế bản thân cô cũng không cần làm gì cả, bản thân anh đã sắp xếp mọi việc hết rồi. Bách Hợp ngồi xếp bằng đối diện với anh, ánh mắt anh nhìn cô, thấy cô phát ngốc không ngẩng lên nổi.
“Vậy sao anh lại lừa gạt em, không nói cho em biết?” Rõ ràng anh đã hứa với cô, sẽ không lừa gạt cô. Nghe lời Bách Hợp nói xong, Lý Duyên Tỷ nhếch miệng, vén một làn tóc của cô ra sau tai, ở trong Phong Ma Cốc hơn một trăm năm, biết rõ cô ở ngay cạnh mình, nhưng lại không thể thấy cô, nên bây giờ nhìn nhiều như thế nào cũng không đủ: “Là giấu diếm, không phải lừa gạt.” Sở dĩ anh không nói chuyện trước với cô, vì anh biết bản thân mình có lòng nghi ngờ lớn đến thế nào.
Chỉ có giấu diếm được cô, mới có thể giấu diếm được chính “hắn”.
Bách Hợp cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực anh chưa từng nói qua, nhưng cũng không dùng lời nói dối để lừa gạt cô. Nếu nói như vậy, anhcũng không hề vi phạm lời hứa sẽ không lừa gạt cô lúc trước.
Sau khi làm rõ tiền căn hậu quả, Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, nghĩ tới kinh nghiệm cả đời này của anh hỏi: “Lúc trước anh đã làm gì mà cả Lý gia muốn phong ấn anh?”
Vấn đề này khi anh còn thiếu niên chưa từng nói ra, nhưng bây giờ Lý Duyên Tỷ sẽ không giấu diếm cô.
“Mẹ của tôi xuất thân từ Tần gia, em cũng biết rồi.” Khi anh còn thiếu niên cùng từng nói qua, Bách Hợp gật, anh sờ sờ đầu cô, trầm mặc nói: “Yêu lực của Tần gia càng mạnh hơn người, vì vậy không dễ dàng có con nối dõi truyền thừa, Tần gia mới mở rộng chiêu nạp môn đồ.”
Khoảng bảy trăm năm trước, mẫu thân của Lý Duyên Tỷ với tư cách là con nối dõi của Tần gia, là hậu nhân kế thừa đại yêu lực, không tới 300 tuổi đã tiến vào Kim đan sơ kỳ, cũng thức tỉnh đại yêu chi lực.
“Khi đó phụ thân của tôi bị người đuổi giết, trốn vào lãnh địa của Tần gia.” Truyền thừa của Lý thị là Chân Long huyết mạch, bản tính của rồng rất dâm, khi bị thương mất đi lý trí lại có nhân duyên trùng hợp cưỡng bức truyền nhân của Tần thị, một nửa thái bổ cho hắn ta. Tần thị chịu nhục, bị thái bổ làm cho căn cơ toàn bộ bị hủy, cả đời chỉ có thể làm một phế nhân, bà hận hắn thấu xương. Xong việc Lý Càn Tín lại mất tích, sau khi tỉnh lại Tần thị muốn Tần gia canh gác nghiêm ngặt, mong tìm được nơi Lý Càn Tín trốn, báo thù cho việc mình phải chịu nhục, bị người ta thái bổ hủy hoại cả đời.
Đáng tiếc cuối cùng cũng không tìm được Lý Càn Tín, bản thân Tần thị lại mang thai. Mà khi đó Lý Càn Tín được một nữ đệ tử cứu được, trong quá trình dưỡng thương, truyền nhân của Lý gia lại cho rằng người mình hủy đi trong sạch chính là người đệ tử được Tần thị thu dưỡng này, qua thời gian dài ở chung mà tình cảm càng trở nên sâu nặng.
Sau khi trở lại Lý gia, hắn cầu hôn Tần gia. Trong giới Lý thị đang có thanh danh vang dội, còn Tần gia chỉ là một yêu tộc đã xuống dốc, tuy truyền thừa huyết mạch đại yêu, nhưng vì nhân khẩu thưa thớt nên không có nhiều thành tựu. Tần thị phát hiện ra người hủy trong sạch của mình là Lý Càn Tín xong, tuy hận hắn nhưng không cách nào báo được thù, lại phát hiện người chứa chấp Lý Càn Tín là nữ đệ tử của Tần gia, giận dữ sai người nhốt lại.