“Ngươi nói cái gì?”
“Dị tượng kinh thiên này là từ chỗ Niên nhi sao?”
Giọng nói của Cố lão gia tử ầm vang.
Mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Đứng tại chỗ, dường như không thể tiếp thu được sự thật này.
“Hồi lão gia.”
“Chính xác là do thế tử điện hạ dẫn đến. Thám tử ba phương hồi báo, thế tử điện hạ bị người khác nhằm vào nên đã đại náo trường thi. Sau khi làm ra Thiên cổ văn chương đã quay người rời đi. Nếu không có gì bất ngờ thì không bao lâu nữa thế tử điện hạ sẽ trở về.”
Trên mặt Vương quản gia cũng đầy kinh ngạc.
Thế tử điện hạ là người mà mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, lại có tài hoa như thế làm cho hắn cực kỳ chấn động.
“Tê.”
Giờ khắc này, Cố lão gia tử hoàn toàn phát run.
Toàn thân hắn phát run.
Không kìm nén được hưng phấn.
“Mười năm mài một kiếm, mười năm mài một kiếm.”
“Hay cho câu mười năm mài một kiếm.”
“Tôn nhi của ta thật sự có tư chất Thánh Nhân.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha.”
“Tôn nhi của ta có tư chất Thánh Nhân.”
“Thiên cổ văn chương đúng là Thiên cổ văn chương. Niên nhi vậy mà có thể viết ra Thiên cổ văn chương.”
Cố lão gia tử hoàn toàn không thể kìm nén được. Trước đó lúc Cố Cẩm Niên viết ra bài thơ này hắn có chút rung động. Cho rằng Cố gia sẽ xuất hiện một Nho sinh.
Gọi Cố Cẩm Niên là rồng có hơi chút khuếch đại.
Nhưng hôm nay biết được thiên tượng kinh người này cũng là do Cố Cẩm Niên dẫn đến, làm sao không khiến Cố lão gia tử chấn kinh.
Hắn hưng phấn.
Hưng phấn không gì sánh kịp.
Ở trong phủ Quốc Công la hét, hoàn toàn không có chút hình tượng nào của Quốc Công.
Bây giờ, nội bộ Đại Hạ ổn định cũng không có ngoại chiến quá lớn. Địa vị quan văn sớm muộn cũng sẽ thăng tiến.
Tập đoàn Võ tướng bên ngoài bình yên vô sự đó là vì đám lão gia này còn sống.
Nhưng một ngày nào đó bọn hắn không còn sống nữa thì sao?
Cho nên đừng nhìn mặt ngoài những võ tướng này cơ bản không quan tâm đến đám người đọc sách nhưng trên thực tế thì sao?
Bí mặt mời Đại Nho này, Đại Nho kia nhọc lòng giáo dục con cháu của mình.
Năm đó bọn hắn trên chiến trường bị quân địch đâm nát da thịt cũng sẽ không ăn nói khép nép một câu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đừng nói là ăn nói khép nép, chỉ cần có thể dạy tốt cháu mình thì quỳ xuống cũng có thê.
Cho nên trên triều đình đã có một số võ tướng dao động, phòng ngừa chu đáo sau này, để cho tôn nhi của mình bái nhập làm môn hạ của những người đọc sách kia.
Nhìn như là bão đoàn nhưng thực ra mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Cố lão gia tử cũng vì chuyện này mà sầu lo nhưng hắn cũng hiểu rõ đây là đại thế.
Đại thế không thể nghịch chuyển.
Cho nên hắn không để ý mà càng hi vọng tôn nhi này của mình cũng có thể có chút tiền đồ.
Có thành tựu trên phương diện Nho đạo.
Nhưng không ngờ là tôn nhi này của mình lại cho kinh hỉ thật sự quá lớn.
Nhất là nhớ đến bài thơ trước đó của Cố Cẩm Niên.
Mười năm mài một kiếm.
Một kiếm này quả nhiên là phong mang vô cùng, khiến người trong thiên hạ đều rung động.
“Tốt.”
“Tốt.”
“Tốt.”
Cố lão gia tử nhìn được hô to ba tiếng tốt.
Hắn chưa từng vui vẻ như vậy. Đây là vui vẻ phát ra từ nội tâm.
“Tôn nhi này của ta xem ra thật giống ta.”
Cố lão gia tử vô cùng vui sướng.
Nhưng mà nhìn thoáng qua Cố Thiên Chu ở bên cạnh, lão gia tử có chút tức giận.
“Niên nhi có thành tựu như thế mà ngươi cũng không nói một câu? Bị câm sao?”
“Hay là ghen ghét tôn nhi của ta?”
Cố lão gia tử vô cùng vui sướng bỗng phát hiện nhi tử của mình không hề biểu lộ niềm vui, lập tức có chút bất mãn.
“Phụ thân.”
“Có phải ta đang nằm mơ hay không?”
Nghe được giọng nói của Cố lão gia tử, Cố Thiên Chu vẫn còn trong trạng thái choáng váng.
Hắn vô thức cho rằng.
Đây là nằm mơ.
Ba.
Lão gia tử dùng một tay đánh vào đầu Cố Thiên Chu.
Người kia sững sờ có chút đau.
“Đau không?”
Lão gia tử nhìn qua Cố Thiên Chu nói.
“Đau.”
Người kia hơi gật đầu.
“Vậy thì không phải nằm mơ.”
“Được rồi, chính ngươi thu xếp, phụ thân muốn tiếp tục đem những hảo hữu kia lại gọi trở về.”
“Ha ha ha ha, Lâm Bình, thu xếp thiết yến phủ Quốc Công. Đến khố phòng lấy bạc, có thể long trọng bao nhiêu thì làm bấy nhiêu cho lão phu. Lại gọi tất cả mấy thằng nhóc ở bên ngoài gọi về đây cho ta.”
“Cố gia ta xuất hiện rồng rồi.”
Cố lão gia tử hưng phấn vô cùng, tinh thần phấn chấn, long hành hổ bộ đi về phía bên ngoài phủ.
Hắn lại sẽ đi thông tri cho những hảo hữu kia, từng bước đi nhanh đến cửa, từng người lại mời đến.
Muốn để từ trên xuống dưới toàn bộ Kinh đô đều biết, tôn nhi của Cố Nguyên hắn có tư chất Thánh Nhân.
Lão gia tử đi.
Cố Thiên Chu cũng hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Giờ khắc này, sắc mặt Cố Thiên Chu đỏ lên, tay nắm chặt nắm đấm, nhịn không được la hét.
“Con ta có tư chất Thánh Nhân, ha ha ha ha ha ha.”
“Không hổ là nhi tử của lão tử, truyền thừa tốt, truyền thừa tốt.”
“Ha ha ha ha.”
“Phu nhân, phu nhân, chuyện vui lớn, chuyện vui lớn.”
Cố Thiên Chu hưng phấn không thôi, chỉ là trước tiên hắn vẫn đi về phía viện mình ở.
Đem tin vui này lập tức thông tri cho phu nhân của mình biết.
Bước chân của Cố Thiên Chu nhanh chóng đi vào chỗ ở, cũng bất chấp tất cả, đi thẳng vào trong phòng, mặt hưng phấn nói.