Thôn Tiểu Khê.
Quán rượu Tử Phương.
Bởi vì nguyên nhân thư viện Đại Hạ, bên trong thôn Tiểu Khê cũng vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù khảo hạch độ khó cực cao nhưng cũng không chịu nổi số lượng nhiều. Cho dù là trong trăm lấy một đối với thôn Tiểu Khê cũng là rất nhiều.
Quán rượu Tứ Phương chính là quán rượu tốt nhất thôn Tiểu Khê, tất nhiên là khách như may.
“Hai vị công tử, quán rượu đã đầy khách, không chừa ra được một vị trí.”
“Xin hai vị công tử thứ lỗi.”
Theo Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc đến.
Trong chốc lát, tiểu nhị lập tức chạy đến, vẻ mặt khó xử, uyển chuyển cự tuyệt hai người đi vào cửa hàng.
Vừa dứt lời, hai người nhìn chăm chú một chút.
Cố Cẩm Niên thực ra không quan trọng, dù sao quán rượu đúng thật là kín người hết chỗ. Nhìn lướt qua là có thể phát hiện không thể sắp xếp thêm vị trí.
“Được.”
Tô Hoài Ngọc lạnh nhạt mở miệng, có vẻ hơi cao lạnh cũng không làm khó dễ tiểu nhị.
Chỉ là ngay tại lúc hai người chuẩn bị rời đi, một giọng nói từ trên lầu truyền đến.
“Hai vị công tử.”
“Có thể nể mặt lên lầu gặp một lần không?”
Giọng nói vang lên.
Cố Cẩm Niên đem ánh mắt nhìn lại.
Là giọng nói từ nhã gian ở lầu ba truyền đến, một thiếu niên khuôn mặt chất phác, mặt mũi tràn đầy tướng phú quý, tuổi tác không lớn, chỉ khoảng mười sáu, mười bày tuổi, chẳng qua là mặt béo nên nhìn có chút lớn tuổi.
Vẻ mặt đối phương tươi cười, ánh mắt chân thành tha thiết, mời Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc lên lầu.
Ý đồ rất đơn giản chính là kết giao bằng hữu.
Người có thể đi vào thôn Tiểu Khê đều không phải hạng ngừo bình thường. Lại thêm tướng mạo bất phàm, khí vũ hiên ngang của Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc, tất nhiên có người muốn đến làm quen một chút.
Trong nháy mắt Cố Cẩm Niên đã hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Nhưng cũng không cự tuyệt.
“Tô huynh cảm thấy thế nào?”
Cố Cẩm Niên nhìn về phía Tô Hoài Ngọc hỏi ý.
“Đi.”
Tô Hoài Ngọc không chút do dự, hướng thẳng đến cầu thang mà đi.
“Hắn là trưởng tử của Vương gia ở Tô Châu. Nếu ta nhớ không lầm gọi là Vương Phú Quý.”
“Gia cảnh cực kỳ giàu có, đợi chút nữa gọi món ăn không cần quá mức tiết kiệm.”
Giọng nói của Tô Hoài Ngọc vang lên.
Không biết là nói với Cố Cẩm Niên hay là nói với chính mình.
Nhưng lời này lại khiến Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.
“Tô huynh thân là quan viên triều đình mà còn thiếu chút bạc ăn cơm đó sao?”
Nhưng mà đối phương đã mở miệng, Cố Cẩm Niên cảm thấy vẫn cần có phải một câu trả lời.
Chỉ là vừa dứt lời.
Giọng nói của Tô Hoài Ngọc đã vang lên.
“Thế tử điện hạ có biết bữa cơm ngon nhất trên đời này là cái gì không?”
Tô Hoài Ngọc chăm chú lên tiếng, hết sức nghiêm túc dò hỏi.
Bữa com ngon nhất?
“Miễn phí?”
Cố Cẩm Niên suy nghĩ đưa ra câu trả lời này.
Nói xong lời này.
Trong chốc lát, Tô Hoài Ngọc ngây ngẩn cả người.
Hắn xoay người lại, nhìn qua Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt đều là kinh ngạc. Dường như không nghĩ đến Cố Cẩm Niên sẽ trả lời như vậy hoặc là hắn không ngờ Cố Cẩm Niên sẽ trả lời đúng.
“Thế tử điện hạ quả nhiên ngài và đám người bình thường này thật sự khác biệt.”
“Rất tốt.”
Nhưng mà Tô Hoài Ngọc cũng không nói gì thêm, hướng phía trên đi đến.
Không bao lâu.
Hai người liền lên đến lầu ba.
Mà Vương Phú Quý cũng tự mình đến nghênh đón. Không thể không nói trên phương diện ân tình Vương Phú Quý làm vô cùng tốt, không có một chút lãnh đạm nào.
“Tại hạ trưởng tử của Vương gia ở Tô Châu, Vương Phú Quý gặp qua hai vị huynh đài.”
“Còn chưa biết tôn tính đại danh của hai vị huynh đài.”
Vương Phú Quý hướng về phía hai người hành lễ, đồng thời cũng hỏi thăm thân phận của hai người.
“Cố Cẩm Niên.”
“Tô Hoài Ngọc.”
Hai người lên tiếng, nói ra danh tính.
Nói xong lời này, trong chốc lát ánh mắt của Vương Phú Quý bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
“Trưởng tôn của Trấn Quốc Công, Cố Cẩm Niên? Thế tử điện hạ?”
“Người có được Thiên mệnh, Tô Hoài Ngọc?”
Mặt béo của Vương Phú Quý trong nháy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dường như không thể tin rằng mình chỉ tuỳ tiện gọi một câu mà có thể gọi được hai vị này.
Cố Cẩm Niên thì không nói, trưởng tôn của Trấn Quốc Công, nhi tử của Lâm Dương Hầu, thế tử điện hạ.
Tô Hoài Ngọc này mới là trọng điểm, là một trong những người được nhận một đạo Thiên mệnh.
Hai người này chỉ tuỳ tiện một người cũng là đại nhân vật có thể đi ngang ở Kinh đô.
“Đúng vậy.”
Thần sắc Cố Cẩm Niên ôn hoà, hơi gật đầu.
Tô Hoài Ngọc lại hơi có vẻ cao lạnh.
Có lẽ do xuất thân Hình bộ làm việc nghiêm cẩn nên không nói cười.
“Gặp qua hai vị huynh đài.”
“Vương mỗ quả nhiên là tam sinh hữu hạnh, có thể mời được hai vị.”
“Mời mời mời.”
Đạt được câu trả lời chính xác, cả người Vương Phú Quý không khỏi kích động lên.
Hắn rất khoẻ mạnh, không tính là đặc biệt cao nhưng lại đặc biệt béo. Chỉ là cũng không phải loại thuần béo mà nhìn tương đối hài hoà.
Mặc giáp trụ vào có thể là tướng quân công kích. Mặc cẩm y, nói chuyện vẻ nho nhã cũng không có cảm giác không hài hoà.
Nhưng mà Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc cũng không cảm thấy gì, trực tiếp đi theo Vương Phú Quý nhập toạ.
Bên trong nhã gian.
Đã có mấy người sớm ngồi xuống, từng người hào hoa phong nhã, cách ăn mặc cũng không kém. Là người mà Vương Phú Quý đã mời trước đó.
Sau khi Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc đến.
Mấy người nhao nhao đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười cũng có chút hiếu kì với thân phận của hai người.
“Chư vị, chúng ta đang nghênh đón khách quý.”
“Vị này là trưởng tôn của Trấn Quốc Công Cố Cẩm Niên.”
“Vị này là người nhận được Thiên mệnh, Tô Hoài Ngọc.”
Vương Phú Quý ở phía sau mở miệng, vẻ mặt tươi cười, hướng đám người giới thiệu Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc.