Thân là văn nhăn, dị tượng tất nhiên làm cho người ta rung động nhưng suy cho cùng thì vẫn là thi từ.
Đơn giản là thơ ngũ ngôn mà Cố Cẩm Niên lại đem tất cả những khát vọng trong lòng nói ra toàn bộ.
Làm bọn hắn không thể không tán thưởng một tiếng.
Bọn hắn ở đây đã lâu.
Năm mươi bảy trận khảo thí, tuy có câu hay nhưng còn không có bài thơ nào khiến cho bọn hắn có thể kích động như vậy.
Trong nháy mắt, sáu người nhìn nhau đều hiểu rõ tâm ý của đối phương. Quan chủ khảo lập tức đứng dậy, nhìn qua Cố Cẩm Niên nói.
“Trận thi thơ thứ năm mươi bảy, Cố Cẩm Niên Đại Hạ dành được vị trí đệ nhất.”
Giọng nói của hắn cực lớn, cao giọng hô lên.
Sau đó còn tự mình đi xuống, đến bên cạnh Cố Cẩm Niên nói.
“Cố Cẩm Niên.”
“Bản thi từ này có thể giao cho thư viện Đại Hạ nhập vào bên trong Bách Thảo Đường hay không?”
Lão giả mở miệng, giọng nói của hắn ôn hoà. Trong giọng nói càng lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tý, sợ Cố Cẩm Niên không đồng ý.
Nhưng vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều nhao nhau biến sắc.
“Nhập Bách Thảo Đường sao?”
“Vinh hạnh lớn đặc biệt như thế?’
“Bách Thảo Đường của thư viện Đại Hạ sao?”
Mọi người kinh ngạc nhịn không được nghị luận.
Bách Thảo Đường chính là một học đường ở trong thư viện Đại Hạ. Nhưng mà học đường này hết sức đặc biệt. Đồ vật cất đặt bên trong đều là thi từ văn chương mà học sinh ngày thường sở tác.
Nhưng mà nhất định phải đạt được tán thành của tất cả mọi người, mới có thể để vào trong nội đường Bách Thảo.
Lấy để cung cấp cho học sinh khoá sau quan sát.
Người đọc sách ở Đại Hạ lấy việc có thể tiến vào thư viện Đại Hạ làm vinh dự nhưng mà các học sinh của thư viện Đại Hạ lại lấy văn chương thi từ có thể nhập vào Bách Thảo Đường làm vinh dự.
Điều này mang ý nghĩa, bất kể Cố Cẩm Niên có thể tiến vào thư viện Đại Hạ hay không thì đều sẽ lưu lại bút tích nồng hậu dày đặc này.
“Phu tử khách khí.”
“Đã được phu tử tán thành, học sinh nguyện ý giao cho thư viện Đại Hạ.”
Ngữ khí của Cố Cẩm Niên ôn hoà, tỏ ra khiêm nhường hữu lễ.
“Tốt.”
“Đa tạ tiểu hữu.”
“Trước kia đã từng nghe qua kỳ danh. Hôm nay gặp mặt là lão phu ngu dốt. Đọc sách mấy chục năm mà vẫn còn tin vào lời đồn.”
“Tài hoa của tiểu hữu cực kỳ khó gặp. Tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Đánh tiếc lão phu tài sơ học thiển nếu không thật muốn thu tiểu hữu làm đồ đệ.”
Nghe thấy Cố Cẩm Niên đáp ứng, lão giả tràn đầy tươi cười trên mặt, nhưng mà rất nhanh sau đó lại lộ vẻ xấu hổ.
Hắn biết Cố Cẩm Niên, có thể ấn tượng đối với Cố Cẩm Niên không tốt. Thứ nhất là do chuyện của tôn nữ Lễ bộ Thượng thư. Thứ hai là Cố Cẩm Niên phong bình không tốt.
Nhưng hôm nay gặp mặt, Cố Cẩm Niên tướng mạo tuấn mỹ, hào hoa phong nhã, khiêm nhường hữu lễ lại một bụng tài hoa.
Một bài thơ này, hắn nhìn ra được khát vọng của Cố Cẩm Niên là gì.
“Phu tử nói quá lời.”
“Về sau vào thư viện, nếu có chỗ không hiểu còn phải hỏi thăm phu tử nhiều.”
Cố Cẩm Niên làm lễ nói.
Người kia nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo.
“Tốt, tiểu lão chú ý, lão phu gọi là Trần Tri Châu, ở tvsh nhận chức giảng bài lễ nói phu tử, về sau nếu không có việc gì có thể đến tìm lão phu. Lão phu đối với phương diện thi từ cũng có rất nhiều nghiên cứu, có thể vì tiểu hữu giải thích một chút nghi hoặc.”
Trần phu tử nghiêm túc nói.
Mà mẫy vị quan chủ khảo còn lại cũng nhao nhao đi xuống, cơ bản là ngồi không yên. Cố Cẩm Niên tài hoa như vậy, chắc chắn có thể vững vàng vào thư viện. Giấu tài hoa mấy chục năm, theo lý mà nói bọn họ không thể nào ngồi yên.
Cho nên nhao nhao đi đến, lưu lại ấn tượng.
Cách đó không xa, Cố Ninh Nhai hoàn toàn trầm mặc.
Hắn có chết cũng không ngờ, có một ngày, đại chất tử của mình lại sẽ bị một đám Nho giả vây quanh, giành trước đoạt sau lấy lòng như vậy.
Cố gia là thế gia võ tướng, nếu nói cùng văn thần là thế đối kháng.
Vậy thì cùng Nho đạo chính là thuỷ hoả bất dung.
Đám Nho Thần này chỉ thích chỉ trỏ, cái gì mà lễ nghi, cái gì mà quy củ. Không có việc gì liền thích cho bọn hắn một bài.
Tình cảnh như vậy là chuyện Cố Ninh Nhai không dám tưởng tượng.
“Đi.”
“Các ngươi vây quanh nơi này làm gì?”
“Cẩm Niên tiểu hữu, đây là lệnh bài thông quan ngươi đã giành được. Mau mau đi vào, đừng chậm trễ canh giờ.”
“Giờ Mùi ngày mai, khảo hạch sẽ kết thúc, đừng để chậm trễ.”
Trần Tri Châu mở miệng. Mắt thấy các đồng liêu này đều muốn đến phân một bát canh, nhất định là hắn không nguyện ý.
Nhanh chóng đưa lệnh bài cho Cố Cẩm Niên để hắn đi vào. Ngoài ra mình còn nhắc nhở Cố Cẩm Niên giờ Mùi ngày mai sẽ kết thúc khảo hạch.
Điều này càng làm cho Cố Cẩm Niên có chút dở khóc dở cười.
“Đa tạ phu tử.”
Tiếp nhận lệnh bài, Cố Cẩm Niên quay đầu nhìn Lục thúc của mình, không nói thêm gì chỉ vẫy tay, sau đó đi về phía bên trong thôn Tiểu Khê.
“Đại chất tử.”
“Nhớ kỹ một số điều ngày thường thúc dạy ngươi.”
“Cầm về vị trí số một, đừng cô phụ sự bồi dưỡng mấy chục năm nay của thúc đối với ngươi.”
Cố Ninh Nhai mở miệng.
Hắn lên tiếng với ngôn từ chính nghĩa.
Tạo một cảm giác là Cố Cẩm Niên được hắn dạy dỗ.
Sau khi vừa dứt lời, đám người Trần phu tử lại không kìm được mà đem ánh mắt nhìn về phía Cố Ninh Nhai, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kì.
Chẳng lẽ Cố gia lại có vị tài tử thứ hai?
Cảm nhận được ánh mắt cảu mọi người, Cố Ninh Nhai nhe răng cười một tiếng, càng nhẹ gật đầu, trên mặt tràn đầy đúng đúng đúng.
Mà cùng lúc đó.
Từng con bồ câu đưa tin cũng xuất hiện trên bầu trời.
Tin tức trong nháy mắt truyền ra.