Dù sao ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, giết mình làm cái gì?
Muốn giết thì giết Thái tử a, chuyển qua Cố gia ta cũng không có gì ý nghĩa a.
Phun ra một ngụm trọc khí.
Cố Cẩm Niên nghĩ như vậy.
Bất quá nhìn một chút quanh thân mình, không có tạp chất bị đẩy ra, cũng không có mùi hôi thối, điều này khiến Cố Cẩm Niên không hài lòng lắm.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, mình từ nhỏ ngâm mình trong thú huyết, động chút liền dùng một chén lớn dược thiện, cũng không bức ra được tạp chất gì.
Cũng chính vào lúc này.
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần.
Cách chừng mười trượng hướng tới phía mình.
Đây chính là chỗ tốt của việc thể phách thuế biến, lục thức đều chiếm được sự tăng cường to lớn, nếu là trước trước đó, trừ phi người đứng tại cửa ra vào, nếu không căn bản Cố Cẩm Niên không nghe thấy.
Phanh phanh.
"Cố huynh, là ta."
Ngay sau đó một thanh âm vang lên.
Là thanh âm của Vương Phú Quý.
"Vào đi."
Cố Cẩm Niên lên tiếng, đồng thời cũng từ trên giường đi xuống mặc giày vào.
Rất nhanh, Vương Phú Quý đẩy cửa phòng nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.
"Cố huynh, tân sinh đều đi đến Thính Thánh Các, chúng có đi hay không a? Hình như có mấy vị phu tử cũng ở đó."
Vương Phú Quý mở miệng, mời Cố Cẩm Niên đi Thính Thánh Các.
Cái gọi là Thính Thánh Các, chính là khu vực ở trong sân.
Là nơi để mọi người tụ tập đàm luận về việc học, một số phu tử Đại Nho ngẫu nhiên cũng sẽ qua đó, trình bày một ít đạo lý đọc sách.
"Đều qua đó sao?"
Cố Cẩm Niên hỏi.
"Ân, đều qua đó, Tô huynh hỏi ngươi có đi hay không, nếu ngươi không đi thì hắn cũng không đi."
Vương Phú Quý mở miệng, nhẹ gật đầu.
"Đi."
"Tới đó xem xem."
Cố Cẩm Niên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng.
Lập tức Vương Phú Quý cười cười dẫn đường.
Đi ra khỏi phòng, trực tiếp đi tìm Tô Hoài Ngọc, đợi Tô Hoài Ngọc đi ra, ba người song hành, hướng đến vị trí trung tâm.
Không thể không nói, có một loại cảm giác được đi học, vừa tới đại học quen biết mấy vị bằng hữu, mọi người cùng nhau kết bạn đi chơi.
Cố Cẩm Niên thực sự không nghĩ tới, có một ngày lại có thể ôn lại loại sinh hoạt trong thư viện này.
Chỉ là vừa đi được vài bước, liền gặp mấy người quen.
Là bốn người Hứa Nhai.
Bên cạnh còn có ba đệ tử phật môn.
"Thế tử."
"Tô huynh, Vương huynh."
Nhìn thấy ba người Cố Cẩm Niên, Hứa Nhai vô cùng nhiệt tình, kêu gọi mọi người, sau đó nhanh chóng đi tới nói.
"Chư vị cũng đi Thính Thánh Các?"
Hứa Nhai rất nhiệt tình, tính tình hướng ngoại giống Vương Phú Quý.
"Ân."
Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua ba tên hòa thượng này, dù sao ba người này cũng tương đối đáng chú ý.
"Vậy thì cùng nhau kết bạn đi thôi."
"Đúng rồi, giới thiệu cho các ngươi."
"Hai người này là cao tăng của Tiểu Duyên Tự, Giác Tâm, Giác Minh, vị này là tục gia đệ tử của Tiểu Duyên Tự, An Nhiên cô nương."
Hứa Nhai rất nhiệt tình, tiện thể giới thiệu thân phận ba người này.
"Nam Vô A Di Đà Phật."
"Tiểu tăng gặp qua ba vị thí chủ."
Ba người mở miệng chắp tay trước ngực, lộ ra mười phần thành khẩn.
Thanh âm vang lên.
Vương Phú Quý cũng chắp tay trước ngực, nhưng Cố Cẩm Niên chỉ lấy Nho đạo chi lễ đáp lại, về phần Tô Hoài Ngọc lại chỉ nhẹ gật đầu.
Cao lãnh mười phần.
Chỉ có điều ba vị hòa thượng này cũng không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại bình tĩnh tự nhiên.
"Cố thí chủ, trước đó vài ngày biết được Cố thí chủ viết ra thiên cổ văn chương, tiểu tăng trong lòng cực kì bội phục, không biết có thể mượn đọc không."
Lúc này, thanh âm của Giác Minh vang lên.
Hắn là người nhiều tuổi nhất trong ba người, ánh mắt hơi toát lên vẻ chất phác, nhìn về phía Cố Cẩm Niên.
Lời này nói ra, còn không đợi Cố Cẩm Niên mở miệng, Tô Hoài Ngọc thanh âm đã vang lên.
"Văn chương có quan hệ cùng Đại Hạ quốc sách, không được mượn đọc, Thánh thượng đã có lệnh."
Hắn nhàn nhạt mở miệng, tựa hồ đối với phật môn có chút ý kiến, trực tiếp giúp Cố Cẩm Niên từ chối.
Lời này nói ra, Cố Cẩm Niên chỉ là ôn hòa nhẹ gật đầu, không cần Tô Hoài Ngọc nói hắn cũng sẽ không lấy ra.
Văn chương này đã sớm đưa cho cữu cữu, đừng nói cao tăng của Tiểu Duyên Tự, coi như là trụ trì Tiểu Duyên Tự tới, cũng đừng mong được đọc.
Lục bộ Thượng thư cũng không có tư cách đọc.
Không có ý gì khác, loại vật này chỉ có thể cho một số người xem, dính đến quốc gia đại sự, có thể làm loạn sao?
"Minh bạch."
"Là tiểu tăng đi quá giới hạn."
Giác Minh nhẹ gật đầu, cũng không có tức giận, vẫn chất phác như cũ.
"Thế tử thứ lỗi, vị sư huynh này củ ta tính tình chính là như vậy, rất thích Nho học."
Giác Tâm mở miệng giảng hòa.
"Yên tâm, Cố huynh tính tình rộng lượng, sẽ không để trong lòng đâu."
"Chư vị đi thôi, kẻo bỏ lỡ phu tử giảng kinh."
Lúc này, Vương Phú Quý cũng cười ha hả giảng hòa.
mọi người nhao nhao nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời, cùng nhau tiến về phía trước.
Chỉ có điều ba nhóm người nhìn như hoà hợp êm thấm, nhưng đều đề phòng lẫn nhau.
Từ bốn người Trường Ca, ba người Cố Cẩm Niên, ba người Tiểu Duyên Tự.
Mới nhận thức, cũng không khả năng lập tức liền quen thuộc, nếu không phải có hai người Vương Phú Quý cùng Hứa Nhai, tình huống bình thường sẽ càng thêm bình đạm.
Cái này cũng rất bình thường.
Người có thể đến Đại Hạ thư viện, ai không phải thiên tử kiêu tử, ai phục ai? Ai sẽ cảm thấy mình kém đối phương một bậc?
Cho dù là Vương Phú Quý cũng có ngạo khí, chỉ có điều Vương Phú Quý xuất thân là thương nhân, đối nhân xử thế càng khéo đưa đẩy thôi.
Mấy người tiến về phía trước, mười phần bình tĩnh.