Chương 27: Trả lại tiền! Lão phu không chơi nữa!
Đậu xanh rau má.
Ngón tay vàng này cũng khắc kim sao?
Cố Cẩm Niên thật sự tê dại.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ tới, còn có một nhánh cây dĩ nhiên có quan hệ cùng hoàng kim.
Nói cách khác, tính trên cả cây cổ thủ, chỉ còn một nhánh cây không biết là cái gì, những thứ khác đều đã mò mẫm được ra.
Bỏ qua việc này khiến người ta ghét bỏ không nói, đây thật đúng là vui mừng ngoài ý muốn nha.
Bên trong phòng.
Bàn tay Cố Cẩm Niên đã thu vào trong, hình ảnh đĩnh vàng bỗng dưng biến mất cũng không bị ai phát hiện.
Bên ngoài, Cố Cẩm Niên có vẻ vô cùng trấn định, thậm chí còn không chút hoang mang uống một ly rượu.
Nhưng tâm tư đều đặt ở trên cây cổ thụ.
Oán khí sinh ra bùa chú.
Võ đạo không biết.
Hoàng kim thì là cái gì, Cố Cẩm Niên tò mò, muốn lấy được oán khí cùng nội khí đều cần thời gian, nhưng hoàng kim thì khác.
Cố gia tuy rằng không buôn bán, nhưng cũng không thiếu ngân lượng, chỉ cần đừng thái quá, Cố Cẩm Niên đều có thể chi ra.
Trong cây cổ thụ.
Sau khi kim sắc quang mang nhập vào nhánh cây, quả mọc ra lớn cỡ như táo, hiện ra màu vàng óng.
Phải.
Chính là đã được coi là thành thục.
Ít nhất cũng lớn bằng quả kết thành từ oán khí lúc trước.
“Mười lượng hoàng kim là có thể thành thục?”
Cố Cẩm Niên có chút kinh ngạc.
Bất quá rất nhanh, Cố Cẩm Niên liền hái xuống, hắn muốn nhìn xem khắc kim thì có thể mang đến cái gì.
Theo ý niệm của Cố Cẩm Niên vừa động.
Trong phút chốc, hoàng kim quả rơi xuống.
Chẳng bao lâu sau, một lá bùa xuất hiện.
Thay vì nói là bùa, chi bằng nói đây là một tờ giấy trắng.
Trên giấy trắng rõ ràng viết bốn chữ.
[ Tối nay có mưa ]
Theo dòng chữ này xuất hiện, Cố Cẩm Niên ngây ngẩn cả người.
Cái quỷ gì đây
Đây là có ý gì?
Tối nay trời mưa?
Ai mà thèm quan tâm trời có mưa hay không chứ?
Mười lượng vàng, chỉ có như vậy thôi sao?
Cố Cẩm Niên tài đại khí thô, cũng không cảm thấy mười lượng hoàng kim tính là cái gì, chỉ là khi so sánh liền cảm thấy có chút buồn bực.
Cành cây thứ hai từ dưới đếm lên này, là để dự báo thời tiết à?
Không, không đúng.
Chắc chắn là không đúng.
Cố Cẩm Niên lắc đầu, không ngừng suy tư.
Tối nay có mưa?
Nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, quả thật có chút mây đen, rất có khả năng sẽ có mưa.
Như vậy nghĩa là tiền tài có thể mua được tin tức trong tương lai? Bỏ ra càng nhiều tiền, thông tin mua được lại càng hữu ích?
Cố Cẩm Niên tự suy đoán nói.
Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên bất động thanh sắc lấy năm đĩnh vàng nắm vào trong tay, một tay không sai biệt lắm cũng chỉ có thể nắm được chừng đó.
Lập tức, năm đĩnh vàng biến mất, hóa thành năm đạo kim quang, nhập vào trong cây cổ thụ.
Rất nhanh, cây cổ thụ lại một lần nữa kết quả, so với trước đây lớn hơn không ít, cỡ như một quả sầu riêng, lấp lóe kim quang.
Không chút do dự, Cố Cẩm Niên lại một lần nữa dùng ý niệm hái xuống.
Hoàng kim quả rơi xuống.
Tỏa sáng rực rỡ.
Vẫn như trước, là một tờ giấy.
Phía trên vẫn là bốn chữ.
[ Đêm mai có mưa ]
Cố Cẩm Niên:......"
A.... Cái này.
Tức chết người ta mà?
Cái muội muội nhà ngươi.
Mười lượng vàng, đêm nay có mưa.
Năm mươi lượng vàng, đêm mai có mưa?
Cái này thực sự là dự báo thời tiết sao?
Có bệnh à?
Mười lượng hoàng kim tương đương với một vạn đồng ở kiếp trước, năm mươi lượng hoàng kim chính là năm vạn đồng.
Vậy mà chỉ mua được một cái dự báo thời tiết?
Ta mua cái ông nội nhà ngươi.
Cố Cẩm Niên thật sự tức đến nội thương, hắn cảm giác như mình vừa bị lừa.
Quả nhiên, khắc lão đều không có kết quả tốt.
Một lát sau, sau khi Cố Cẩm Niên thoáng tỉnh táo lại, lại nhịn không được tiếp tục nghiên cứu.
"Hẳn là không đơn giản như vậy."
Cố Cẩm Niên lắc đầu.
Mất vàng hắn cũng không để ý, chủ yếu là phải làm rõ tác dụng của cây cổ thụ này.
"Dự đoán tương lai?"
"Thông tin tình báo?"
Trên bàn rượu, Cố Cẩm Niên bắt đầu suy đoán tác dụng của cây cổ thụ.
Hiên tại, đựa theo cảm nhận của bản thân, hắn cảm thấy thông qua vàng, hắn có thể mua được tình báo đến từ tương lai.
Chẳng qua tin tình báo nhận được trước mắt tương đối ít.
Điều này hẳn là có liên quan trực tiếp ngân lượng.
Cố Cẩm Niên cũng không cho rằng, tác dụng của cây cổ thụ, chỉ có thể dùng để dự đoán thời tiết.
Suy nghĩ một chút, Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm, tay trái phải mở ra, mỗi tay nắm lấy năm đĩnh vàng, hắn muốn nhìn xem, dự đoán lần này có phải là ngày mốt cũng mưa hay không.
Theo hoàng kim biến mất.
Cố Cẩm Niên trong lòng cũng đang tự hỏi, rốt cuộc là ai đang hại ta.
Xem xem kết quả có giống như mình phỏng đoán hay không, xem tình báo mình có thể mua tương ứng với chuyện mình đang tự hỏi, hoặc là chỉ có thể ngẫu nhiên dự đoán tương lai.
Sau khi tiêu thụ một trăm lượng vàng, hoàng kim quả cũng phát triển đến kích thước bằng quả dưa hấu.
Không do dự, Cố Cẩm Niên lựa chọn hái xuống.
Theo quả kia rơi xuống đất, trong phút chốc một tờ giấy lại xuất hiện.
Điều đáng mừng là.
Lúc này đây, đích xác không phải tối nay có mưa.
Nhưng tin tình báo xuất hiện khiến Cố Cẩm Niên đau đầu.
[ Phải thêm tiền ]
Thật quá ngoan độc mà.
Vốn tưởng rằng kiếp trước chơi trò chơi nhét vàng rút mảnh vỡ, đã xem như là tàn nhẫn nhất rồi.
Hôm nay Cố Cẩm Niên mới chân chính thấy được cái gì gọi là ngoan độc.
Ngươi muốn tiền đến phát điên rồi à?
Một trăm lượng vàng, còn dám nói vàng không đủ, phải thêm tiền?
Ta cho ngươi cái quỷ.
Trả lại tiền.
Lão phu không chơi nữa.
Phổi Cố Cẩm Niên tức đến muốn nổ tung.
Trước sau một trăm sáu mươi lượng vàng, cũng không nói nhất định phải có cái gì, nhưng tối thiểu cũng phải cho mình chút thông tin hữu dụng chứ?
Cho dù là tới một cái, ví dụ như: có người âm thầm nhằm vào mình, Cố Cẩm Niên cũng cảm thấy đáng giá.
Ít nhất cũng có thể chắc chắn rằng chuyện mình chết đuối không chỉ đơn giản như bề ngoài.
Kết quả là gì?
Một trăm lượng vàng không đủ.
Không đủ, sao ngươi không nói sớm?
Ngươi nói thẳng luôn đi, ngươi cần bao nhiêu, ta lập tức cho ngươi, cần gì phải phức tạp như vậy?
Nhìn lướt qua số vàng còn lại trong khay, chỉ còn lại bốn đĩnh vàng.
Cố Cẩm Niên cũng không quan tâm mặt mũi hay không mặt mũi gì nữa, một hơi lấy hết, thử xem một lần cuối cùng.
Trong khi chờ đợi, Cố Cẩm Niên thầm hỏi trong đầu, còn cần bao nhiêu hoàng kim thì mới có thể nhận được đáp án.
Bất quá nói thì nói thế, tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn muốn chứng thực phỏng đoán của mình.
Xem có thể thông qua nghi hoặc của riêng mình để tiến hành tra hỏi, trả một số tiền tương ứng, thì có nhận được câu trả lời cụ thể hay không.
Đợi đến khi bốn mươi lượng hoàng kim cuối cùng bị cây cổ thụ hấp thu.
Thông tin mới xuất hiện.
Kim quang tiêu tán, nội dung ghi chú cũng hiện ra trong đầu.
[ Hoàng thái tôn Đại Hạ ở bên cạnh]
Cố Cẩm Niên: "??? "
Cái này là gì?
Ta hỏi ngươi còn cần thêm bao nhiêu bạc, ngươi nói cho ta biết Hoàng thái tôn cũng ở cách vách?
Ngươi có bệnh à?
Được.
Được.
Được.
Ngươi thanh cao, ngươi trâu bò, ta chơi không lại ngươi, được, ta không chơi nữa, Cố Cẩm Niên ta thề, nếu ta lại đưa bạc cho ngươi, Cố Cẩm Niên ta sẽ từ nơi này nhảy xuống dưới, chết tại chỗ.
Mụ nội nó chớ.
Hít sâu một hơi, Cố Cẩm Niên thật sự có chút xuất huyết não.
Đây là muốn hành hạ tâm lý ngươi khác đấy à?
Hỏi ngươi còn muốn thêm bao nhiêu ngân lượng, ngươi lại cho ta thứ đồ chơi này, hỏi một đằng, trả lời một nẻo?
Ta biết Hoàng thái tôn ở chỗ này thì có ích lợi gì?
Cũng không có khả năng đi tuyên truyền khắp nơi, Thái Tôn cũng đến kỹ viện chứ?
Hay là nói, kêu hắn hiện tại chạy đi tìm Thái Tôn, ha ha, bị ta bắt tại trận rồi nhé, không ngờ ngươi cũng ở chỗ này hưởng lạc?
Hiện tại ta cho ngươi một con đường sống, về sau thành thành thật thật nghe theo lời ta, ta sẽ không nói ra chuyện này, nếu ngươi không nghe ta, ta liền nói cho người trong thiên hạ, đường đường hoàng thái tôn Đại Hạ đến Thanh Nguyệt lâu hưởng lạc.
Ngươi muốn ta làm như vậy sao?
Lời này nếu dám nói, chờ nến khi thái tôn làm hoàng đế, mình không muốn chết cũng khó.
Cái gì mà ngón tay vàng, chó má.
Ngươi đi chết đi.
Chết ngay đi.
Cố Cẩm Niên tức giận đến mức da đầu tê dại.
Không phải vì vấn đề hai trăm lượng vàng, chủ yếu là cảm giác bị coi như khỉ mà đùa giỡn.