Đoạn đường này Lý Cơ đi rất nhanh.
Nôi tâm cũng không ngừng cổ vũ cho chính mình.
Cái gì mà ta là Thái Tôn, Hoàng Thái Tôn đương triều, về sau sẽ là hoàng đế Đại Hạ, đánh Lễ bộ Thượng thư có thể có chút quá phận nhưng nhiều nhất cũng chỉ bị đánh một trận.
Cũng không phải là chưa từng chịu qua?
Nhưng đánh một trận này xong từ nay về sau thế hệ quyền quý thứ ba ai dám không phục mình?
Nghĩ đến đây, lá gan của Lý Cơ càng lúc càng lớn, càng ngày càng có dũng khí.
Thậm chí càng đi, Lý Cơ càng cảm thấy không có chuyện gì, cùng lắm thì đánh xong chạy đi tìm nãi nãi của mình.
Không chừng cũng sẽ không phải chịu phạt.
Giống như vậy, Lý Cơ đi vào Vạn Lý viện.
Quả nhiên vừa vào Vạn Lý viện liền nhìn thấy Dương Khai đang thưởng thức cá chép.
Giờ khắc này, Dương Khai đang nhìn trong ao, trong mắt hắn không có bất kỳ cảm giác thưởng thức gì, ngược lại có một loại cảm giác không tranh với đời.
Cho rằng hoàng thất phô trương lãng phí, thật sự là bất nhân.
Muốn ngâm một câu thơ, công kích hoàng thất xa xỉ một chút.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn mở miệng ngâm thơ, Dương Khai liềm cảm giác được có người đang đi về phía mình.
Quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Lý Cơ.
Lập tức, Dương Khai khẽ nhíu mày, không biết Lý Cơ tới đây làm gì.
Nhưng vẫn thở đầu, hướng về phía Thái Tôn cúi đầu, hành lễ nói.
“Lão phu gặp qua Thái Tôn...”
“Ôi.”
Lời còn chưa dứt, trong chốc lát đau nhức kịch liệt đánh đến, có vật nặng nện trên đầu mình.
“Tê.”
Một nháy mắt, Dương Khai nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn ôm đầu, máu tươi từ khẽ tay chảy xuống, cảm giác đau đớn ập đến làm cho thân thể hắn khẽ run nhưng chủ yếu hơn chính là mơ màng rồi.
Hắn không biết mình đã đắc tội Thái Tôn chỗ nào.
Làm sao vô duyên vô cớ lại chịu một cục gạch? Còn nện ở trên đầu?
Mẹ nó, tiểu tử ngươi có võ đức không, chơi đánh lén?
Còn không đợi Dương Khai suy nghĩ nhiều, một loại cảm giác hôn mê trong nháy mắt ập đến, lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất, lâm vào hôn mê.
Mà ngời gây án là Lý Cơ nhìn Dương Khai ngã trên mặt đất, toàn thân có chút run rẩy.
Không phải run rẩy vì sợ hãi.
Mà là một cảm giác khó hiểu, cảm giác như mình chính là một đấng quân vương.
Nếu như trước đó nói đánh người, hắn còn có chút hoảng hốt, không ngừng tự an ủi bản thân.
Nhưng bây giờ hắn không có chút bối rối nào.
Mà có cảm giác thành tựu.
Một loại cảm giác thành tựu không nói thành lời.
Để cho hắn thoải mái bay bổng.
Lại hướng về phía sau nhìn lại.
Đám người thế tử Tần Vương đang đứng ngây ngốc tại chô.
Bọn hắn mở to hai mắt nhìn, cũng không ngờ rằng Lý Cơ thật sự có can đảm nện Lễ bộ Thượng thư?
Cái đạp ngựa này.
Là điên rồi?
Nhưng Lý Cơ vẫn sa vào cảm giác không nói nên lời như cũ.
Thậm chí một lát sau, hắn nhìn về phia sđám người, trong mắt mang theo khinh miệt, nồng đậm khinh miệt.
“Ta chính là Lý Cơ.”
“Dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ.”
Lý Cơ mở miệng, giọng nói cũng đều run rẩy, kích động run rẩy.
Loại cảm giác này thật sự sảng khooái.
Nhưng hắn hi vọng nhất là, Cố Cẩm Niên có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Để hắn nhìn kỹ một chút.
Mình rốt cuộc có phải là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ hay không.
Nhưng tất cả lại sôi trào theo một tiếng kinh hô.
“Không xong rồi.”
“Thái Tôn đập Dương đại nhân bị thương rồi.”
Bên trong Trai Tâm cung.
Khi tin tức truyền đến.
Vẻ mặt Quách hoàng hậu không thể tin được.
Chu thái hậu càng sững sờ tại chỗ.
Ninh Nguyệt công chúa cũng choáng váng.
Phản ứng đầu tiên của các nàng chính là nghe nhầm rồi.
Nhưng mà từ phản ứng của thị nữ truyền lời để cho các nàng biết, đây không phải giả.
Mà Cố Cẩm Niên ở trong điện cũng không khỏi sững sờ.
Lý Cơ thật sự dám nện Lễ bộ Thượng thư?
Điều cày cần dũng khí lớn chừng nào mới dám làm chứ?
Lý Cơ.
Dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ.
Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên bái phục.
Là chân chính bái phục.
Hắn không cho rằng nguyên nhân là Dũng Khí phù, càng thêm tin tưởng đây chính là do Lý Cơ dũng cảm.
Siêu dũng cảm.
Chuyện Thái Tôn Lý Cơ nện Lễ bộ Thượng thư tổn thương trong nháy mắt đã lan truyền khắp hoàng cung.
Từ Hoàng đế cho đến cung nữ thái giám, không một ai không rung động.
Đường đường là quan lớn, Đại Nho đương đại, Lễ bộ Thượng thư đức cao vọng trọng bị u đầu mẻ trán rồi?
Đây cũng không phải là việc nhỏ.
Cố Cẩm Niên vốn định ở lại nhìn xem tình huống, đáng tiếc là trong cung xảy ra chuyện lớn, mình lưu lại cũng không tốt, bị mẫu thuân Ninh Nguyệt công chúa cưỡng ép mang đi.
Chờ sau khi trở về Cố gia, mẫu thân hắn là Lý thị tiến đến chính điện, đem chuyện trong cung thông báo cho Lâm Dương Hầu.
Cố Cẩm Niên thì trở lại phòng nghỉ ngơi.
Trở lại trong phòng.
Cố Cẩm Niên thuần thục lấy giấy bút. Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm hắn hiểu ra được mấy đạo lý.
Vừa rồi, thanh danh hiện tại của mình thật sự không tốt. Không chỉ tại dân gian mà cả trong quan viên chỉ sợ cũng rất tệ.
Lễ bộ Thượng thư Dương Khai chính là Đại Nho đương đai, lại nắm giữ thực quyền. Loại người này nếu lật ngược phải trái trắng đen ngay cả Hoàng đế cũng phải sợ, huống chi là mình.
Loại vật như thanh danh này còn phải nhìn thân phận. Thân phận càng cao, càng quan tâm đến thanh danh, nhất là tương lai muốn đi vào triều đình.
Chuyện này rất quan trọng.
Mình nhất định phải rửa sạch oan khuất, trả lại trong sạch cho bản thân. Nếu không về sau nhất định sẽ phiền phức lớn hơn.
Thứ hai, bây giờ cũng coi như là đắc tội với Thái Tôn, mặc dù nhìn như trò đùa giữa các hài đồng nhưng vô luận thê nào mình cũng đã rước lấy phiền phức. Chuyện này nhất định phải nhớ kỹ trong lòng. Nếu về sau lại chuyển biến xấu vậy mình chỉ có thể nghĩ biện pháo khác.
Chuyện này vẫn tốt, trong thời gian ngắn không ảnh hưởng lớn.
Thứ ba chính là thư viện Đại Hạ.
Lễ bộ Thượng thư đã nói rất rõ ràng, chờ khi mình đến thư viện Đại Hạ sẽ từ từ thu thập mình.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Dương Khai đã cùng người ở thư viện Đại Hạ chào hỏi tốt. Nếu mình phạm phải một sai lầm gì ở thư viện Đại Hạ đoán chừng sẽ nhận lấy khiển trách.