"Không."
Chỉ là Tô Hoài Ngọc lắc đầu, sau đó ánh mắt vô cùng kiên định nói.
"Nếu là xấu xí, nàng không có cơ hội nói chuyện với ta."
Hắn rất chân thành.
Lại khiến cho đám người trầm mặc.
"Ba vị đại nhân, mời tiếp tục lên núi."
Cuối cùng thanh âm của bộ khoái vang lên, để ba người tiếp tục lên núi.
Rất hiển nhiên bọn hắn cũng không muốn đối mặt với loại người như Tô Hoài Ngọc.
Thật sự là, ách, rất không bình thường.
Theo bộ khoái mở miệng.
Cố Cẩm Niên đã không còn gì để nói.
Hướng về phía trên núi tiếp tục đi lên.
Bất quá đối với tên Tô Hoài Ngọc này, Cố Cẩm Niên vẫn thoáng đề phòng một hai.
Cũng không phải sợ hắn hại mình, mà là sợ loại người này làm việc cổ quái, rước lấy phiền phức cho mình.
Ba người tiếp tục song hành.
Ước chừng một nén nhang sau.
Đột ngột thanh âm của Vương Phú Quý vang lên.
"Có người đang bay."
"Các ngươi mau nhìn."
Hắn hô lên, chỉ vào không trung phía trên.
Đem mắt nhìn lại.
Hoàn toàn chính xác, có bốn đạo thân ảnh xuất hiện ở trên bầu trời, khống chế phi kiếm, hướng về phía đỉnh núi mà bay đi, tiêu sái tự tại như Kiếm Tiên.
"Tiên đạo đệ tử?"
Lần đầu nhìn thấy tiên đạo tu sĩ, Cố Cẩm Niên cũng hơi chút kích động.
Đây là một cái thế giới tiên võ cùng tồn tại.
Nhưng Cố Cẩm Niên chưa từng thấy tu tiên giả, hôm nay nhìn thấy, sao có thể có thể không hưng phấn cho được.
"Thái Huyền Tiên tông."
Nhưng mà Tô Hoài Ngọc ở một bên vẫn không khỏi nỉ non một tiếng, nhìn qua bốn đạo thân ảnh này.
"Là người của Thái Huyền Tiên tông?"
"Vậy trách không được."
"Ai, đáng tiếc ta không có linh căn, bằng không mà nói ta cũng muốn đi tu tiên."
Nhìn qua ngự kiếm phi hành tiên đạo đệ tử, Vương Phú Quý nhịn không được thở dài.
Trong ánh mắt cũng là chờ mong.
"Linh căn?"
Cố Cẩm Niên thì hơi có vẻ tò mò nhìn về phía Vương Phú Quý.
"Cố huynh có chỗ không biết, tiên đạo chú trọng linh căn, phật môn chú trọng số mệnh, muốn tu tiên nhất định phải có linh căn, nếu không có linh căn thì cho dù có tiền tài địa vị cũng không đặt chân vào được bên trong tiên tông."
"Dù sao thì võ đạo sao có thể có thể cùng tiên đạo so sánh?"
Vương Phú Quý giải đáp để Cố Cẩm Niên thoáng minh bạch, hắn tự nhiên hiểu thế nào linh căn, chỉ có điều vẫn là cẩn thận hỏi một chút, vạn nhất khác với ý nghĩ của mình, đây chẳng phải ngại ngùng sao?
Chỉ là Tô Hoài Ngọc lại mở miệng bác bỏ.
"Võ đạo cũng không yếu hơn bất luận cái hệ thống gì, đơn giản là võ đạo gian nan, cần đột phá Nhục Thân cực hạn, tam cảnh đầu tiên không bằng tiên đạo, có thể chống đỡ đến đệ tứ cảnh liền có thể giống nhau, thậm chí càng về sau càng trở nên cường đại."
"Nếu là đệ thất cảnh, võ giả có thể trảm tiên."
Tô Hoài Ngọc thể hiện rõ sự không hài lòng với lời vừa nãy của Vương Phú Quý, cho nên cố ý giải đáp một câu, miễn cho Cố Cẩm Niên hiểu lầm.
"Vâng vâng vâng, chủ yếu vẫn là võ đạo của ta cũng không được, tiên đạo chú tọng linh căn, võ đạo chú trọng thể chất, cả hai đều mạnh, là ngu đệ vừa nãy nói sai, mong rằng Tô huynh đừng trách."
Vương Phú Quý nhẹ gật đầu, cười trả lời.
"Không sao."
Tô Hoài Ngọc không nói thêm gì.
Mà là tiếp tục tiến về phía trước.
Cố Cẩm Niên cũng không nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt hâm mộ nhưng trong lòng cũng hiện lên một chuyện.
Đó chính là không thể bỏ qua võ đạo phương diện.
Mặc dù đây là thịnh thế, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó có thể trở thành loạn thế hay không.
Thái tổ cũng không nghĩ được rằng mình sau khi chết không được mấy năm, con trai mình sẽ tạo phản.
Kiến Đức còn chưa có chết, hơn nữa Đại Hạ cũng không phải vương triều đứng đầu, không chừng thật sự có một ngày sẽ bùng nổ chiến tranh.
Lão gia tử ở đây còn tốt, nếu là không có ở đây, vậy mình phải xử lý như nào?
Cho nên, Nho đạo chỉ thích hợp tại thịnh thế.
Võ đạo vô luận là thịnh thế hay là loạn thế cũng sẽ không có chỗ nào không tốt.
Phương diện này nhất định phải hảo hảo bắt lấy.
Chờ gia nhập học viện xong, an ổn rồi nhất định phải chăm chỉ học võ đạo.
Xác định mục tiêu xong, Cố Cẩm Niên liền không có quá nhiều suy nghĩ nữa.
Chỉ là cũng không qua bao lâu, đột ngột một đạo tiếng chuông vang lên, đến từ Đại Hạ thư viện.
Khiến cho người khác hiếu kì.
Bất quá cũng không có chuyện gì phát sinh, cũng không dẫn tới biến cố gì.
Ước chừng lại trôi qua nửa canh giờ.
Cửa khảo hạch thứ hai đã đến.
Bốn vị thư đồng ngăn trở con đường tiến về phía trước, sau đó không nói lời nào.
Không cho đám người tiếp tục tiến lên.
Vương Phú Quý rất đơn giản, trực tiếp móc ra một trương ngân phiếu, có thư đồng trực tiếp cho qua.
Tô Hoài Ngọc muốn rút đao nhưng bị Vương Phú Quý ngăn lại, lại móc ra một trương ngân phiếu.
Chỉ là lần này bị Cố Cẩm Niên ngăn lại.
Một trương ngân phiếu một ngàn lượng, không cần thiết nhận nhân tình này.
Bất quá tự mình bỏ tiền ra Cố Cẩm Niên không nỡ.
Tô Hoài Ngọc càng không khả năng lấy ra.
Chỉ có điều Cố Cẩm Niên cũng rất trực tiếp, mang theo Tô Hoài Ngọc đi lùi lại một đoạn, đồng thời nói cho Tô Hoài Ngọc phương án giải quyết.
Rất nhanh, có mấy người đi tới, Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc cũng là trực tiếp, học mấy thư đồng đó, ngăn đường không cho đi.
Đại khái ý tứ cũng rất đơn giản, cho bạc là được qua.
Đằng sau người bị cản lại có chút phát cáu, mắng đau cả cuống họng phát hiện không ai quan tâm, cuối cùng cắn răng móc bạc ra để giải quyết.
Ngân phiếu tới tay, Cố Cẩm Niên cũng không có dông dài, mang theo Tô Hoài Ngọc cùng nhau tiến lên, giao tiền rời đi.
Phương pháp giải quyết cơ trí như vậy, đối đãi bốn tên thư đồng.
Cái này thao tác thật không có người nào dám làm.
Cho dù là Tô Hoài Ngọc cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Mà Vương Phú Quý lại cười khổ, cũng là tán thưởng, dù sao hắn không thiếu bạc, kỳ thật không cần thiết như thế.
Chỉ là Cố Cẩm Niên trong lòng rõ ràng, trực tiếp giao bạc ra khẳng định không phải câu trả lời tốt nhất.
Không tiêu tốn bạc của mình, đoán chừng điểm được cho có thể cao hơn.
Giống như đây.
Một canh giờ sau.
Hơn mười vị phu tử đứng ở cách đó không xa, thấy Cố Cẩm Niên ba người đi đến, cũng không nói gì thêm trực tiếp mang theo ba người đi vào đường nhỏ bên phải.
Trên đường đi đều rất yên tĩnh.
Thẳng đến hai khắc đồng hồ về sau, ba người cũng coi như là đi vào một học đường.
Phía trên bảng hiệu cũng thình lình viết Vãng Thánh Đường .
Bảng hiệu mới tinh, hẳn là vừa thay đổi đi.
Mà trong học đường.
Tô Văn Cảnh ngồi bên trên vị trí thủ tọa, lẳng lặng đọc sách.
Bất quá bên trong học đường, đã sớm bốn người có bốn người đứng đó.
Hai nam hai nữ, lộ ra tiên khí phiêu đãng.