Hắn bây giờ như một cái xác không hồn vậy. Hắn bước về phía trước từng bước một. Không có bất cứ mục tiêu gì. Hắn không biết đã đi bao lâu. Chỉ biết mình rất mệt mỏi rất mệt mỏi. Một cảm giác đè nén không nói ra được dần sinh sôi trong cơ thể. Nhưng ngay lúc này. Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên. Khiến cho Cố Cẩm Niên dần dần lấy lại tinh thần. Đưa mắt nhìn lại, ở giữa bụi cỏ dại, hắn nhìn thấy một đứa bé sơ sinh, bị bỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.