Được tiện nghi thì đừng khoe khoang.
Chọc giận hai người kia cũng chỉ là vì cây cổ thụ trong đầu mình, tiện thể trả thù hai người một chút.
"Cổ thụ hấp thu oán khí sẽ kết quả."
"Cũng không biết quả này là cái gì."
"Hy vọng là thứ tốt, bằng không sau này vô duyên vô cớ thụ địch cũng không ý nghĩa gì."
Cố Cẩm Niên suy tư vấn đề này thật lâu.
Cây cổ thụ trong đầu, trước mắt trên cơ bản là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào.
Bối cảnh, nhân mạch, mấy thứ này mình tạm thời không dùng được, Cố gia cũng không phải tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Muốn ổn định gót chân, vẫn phải dựa vào chính mình.
Kiểm tra tình huống cây cổ thụ một chút, quả đã lớn cỡ nắm tay, tựa hồ sắp thành thục.
Nhưng chỉ kém một chút.
Xem ra còn cần phải cố gắng thêm nữa.
Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Dương Hàn Nhu cùng Trương Hàm.
Hai người này có oán niệm với mình, hảo hảo tra tấn một trận, phỏng chừng oán niệm sẽ càng nhiều.
Chỉ có điều, nhìn gần như thế này.
Dương Hàn Nhu này đích xác bộ dáng rất xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài, dung mạo tinh mỹ, mang theo vài phần thanh lãnh, tóc mực lưu vân, nhất là làn da, mịn màng như ngọc tuyết, càng biểu hiện rõ ra vẻ đẹp tuổi hoa đậu khấu.
Khuyết điểm duy nhất chính là, Dương Hàn Nhu này tràn ngập lãnh ý với mình.
Nhưng Cố Cẩm Niên rất rõ ràng, dưới lãnh ý này, còn cất giấu sợ hãi.
Sau khi đẩy mình xuống hồ, vì muốn chối bỏ trách nhiệm, mà không ngại vu hãm mình, việc này không phải là chuyện nhỏ.
Vì sao Cố gia trầm mặc không nói?
Đó là bởi vì mình không chiếm lý, nhưng nếu Cố gia chiếm lý, kinh đô có thể an ổn như vậy sao?
Điểm này, mọi người trong thiên hạ đều biết.
Dương Hàn Nhu không có khả năng không biết.
Cho nên đây chính là điểm yếu của Dương Hàn Nhu, hảo hảo nắm chắc một phen, hết thảy đều dễ nói.
Đương nhiên Dương Hàn Nhu không tính là gì.
Chủ yếu vẫn là Trương Hàm này, thông qua tình huống vừa rồi, Cố Cẩm Niên phát hiện, Trương Hàm cho mình oán khí nhiều hơn một chút.
Cũng có nghĩa là bắt một mình hắn là được.
Lúc này, trong lúc Cố Cẩm Niên suy tư các loại, giọng nói của Lưu phu tử lại đột nhiên vang lên, so với vừa rồi lớn hơn một chút.
"Cái gì gọi là quốc vận."
Thanh âm vang lên, không khỏi kéo Cố Cẩm Niên tỉnh lại từ trong suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lưu phu tử, người kia khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng nhìn mình một cái.
Rõ ràng là bị phát hiện có chút lơ là trong lớp học.
Bất quá, Lưu phu tử cũng không phải là hỏi Cố Cẩm Niên, mà là đem ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Hàm.
Cảm nhận được ánh mắt của Lưu phu tử, Trương Hàm lộ ra vẻ tự tin, không khỏi lên tiếng trả lời.
"Số mệnh của vương triều là vì vận mệnh quốc gia."
"Quốc vận hưng thịnh, thì vương triều hưng thịnh, nếu quốc vận suy bại, thì làm nhiều công ít, lộ ra thiên tai nhân họa."
Đây là câu trả lời của Trương Hàm, có điều so ra, câu trả lời này tương đối quy củ.
Lưu phu tử ngồi ở ghế đầu thần sắc bình tĩnh, nhìn về phía Trương Hàm tiếp tục hỏi.
"Vậy ngươi cảm thấy, phải làm sao để có thể tăng cường quốc vận?"
Lưu phu tử lên tiếng, tiếp tục hỏi.
Lời này vừa nói ra, học trò trong học đường đều tò mò, cúi đầu trầm tư.
"Lấy chiến dưỡng vận, thu phục đất mất, khai phá lãnh thổ, mới có thể tăng cường quốc vận."
Có học trò mở miệng, là đời sau của võ tướng nói ra phương pháp này.
Lưu phu tử không trả lời, cũng không phủ quyết, bởi chuyện này đích xác có thể đề thăng quốc vận.
Chỉ có điều, đây không phải là đáp án ông ta muốn.
"Còn cách nào nữa không?"
Ông ta tiếp tục hỏi.
"Hồi phu tử, học trò cho rằng, mấu chốt để quốc vận thăng tiến, nằm ở căn cơ."
"Hành binh đánh giặc, chung quy là nhất thời tăng lên, không thể dùng lâu dài."
"Mà căn cơ của quốc gia, lại là dân chúng, cho nên, làm cho dân chúng giàu có, ăn no mặc ấm, liền có thể đề thăng quốc vận."
"Hơn nữa vận mệnh quốc gia này, là ngàn vạn đời."
Trương Hàm lên tiếng trả lời.
Một phen trả lời, coi như là nói đến ý, khiến cho Lưu phu tử liên tục gật đầu, khuôn mặt già nua cũng lộ ra một chút tươi cười.
"Không sai, Trương Hàm ngươi tuổi còn trẻ, lại có thể hiểu được bách tính chi đạo, rất tốt, rất tốt."
Mọi người trong học đường cũng không khỏi nhìn hằn bằng các loại ánh mắt khác nhau.
Đại bộ phận nữ tử lộ ra sắc mặt tán thưởng, nhất là Dương Hàn Nhu, trong ánh mắt là một loại kính nể, các nam tử còn lại cũng nhao nhao gật đầu, duy chỉ có một nhóm đời sau nhà võ tướng, lại có vẻ có chút khinh miệt.
Tất nhiên, chủ yếu là do ăn dấm.
Về phần Trương Hàm, tên này vẻ mặt tươi cười, có vẻ xuân phong đắc ý, cuối cùng còn không quên liếc mắt nhìn Cố Cẩm Niên một cái, tựa hồ đang muốn thể hiện cái gì đó.
Trong nháy mắt, Cố Cẩm Niên có chút choáng váng.
Hảo gia hỏa, ta còn đang suy nghĩ có muốn tìm ngươi gây phiền toái hay không, ngươi cư nhiên còn dám nhìn ta?
Được lắm, được lắm.
Cảm nhận được ánh mắt của Trương Hàm, Cố Cẩm Niên cũng không khách khí.
"Tốt một câu lấy dân làm chủ."
"Đời sau của đại nho không hổ là đại nho, chỉ nói một phen liền làm cho người ta kính nể không thôi."
"Chỉ là mở miệng dân chúng, ngậm miệng dân chúng."
“Dám hỏi Trương huynh một câu, ngươi có biết một cân muối cần bao nhiêu tiền không?”
Giọng nói mang theo vẻ khó ở vang lên, cắt đứt lời khen ngợi kế tiếp của Lưu phu tử.
Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên.
Nhất là Lưu phu tử.
Hắn không hiểu sao lại bỗng nhiên phát hiện, sau một đoạn thời gian không gặp, miệng lưỡi của Cố Cẩm Niên so với trước kia còn lợi hại hơn nhiều nha.
Nhưng ông ta không có ý cắt đứt, mà tiếp tục kiên nhẫn lắng nghe.
"Không biết."
Trương Hàm nhìn thoáng qua Cố Cẩm Niên, hắn vốn không muốn trả lời, nhưng sau khi nhìn qua Lưu phu tử, vẫn thản nhiên trả lời một câu.
Cũng không phải là không muốn trả lời, mà là thật sự không biết.
"Vậy ngươi có biết một xấp vải đay giá bao nhiêu văn tiền không?"
Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.
"Không biết."
Trương Hàm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn trả lời.
"Một cân gạo thô bao nhiêu văn tiền, ngươi dù sao cũng nên biết chứ?"
Cố Cẩm Niên lần thứ ba hỏi.
Lúc này lông mày Trương Hàm càng thêm nhíu chặt.
"Ta cần biết những thứ này để làm gì?"
Trương Hàm có chút tức giận.
Ta ở chỗ này nói đại kế dân sinh, ngươi ở chỗ này nói với ta những thứ này có phải là có chút hoang đường hay không?
Ngươi có bệnh à?
Nghe Trương Hàm trả lời, Cố Cẩm Niên không khỏi lạnh lùng cười nói.
"Ngươi há mồm bách tính, ngậm miệng dân chúng, lại ngay cả nhưng thứ cơ bản như ăn muối, mặc quần áo, gạo thô của dân chúng cũng không biết."
"Vậy mà còn mặt mũi đem dân chúng treo ở trên miệng?"
"Không cảm thấy buồn cười sao?"
Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Những lời này nói ra, làm cho học đường hoàn toàn yên tĩnh.
Nhất là Lưu phu tử, trong mắt càng lộ ra vẻ kinh ngạc.