“Phu nhân, Niên nhi có tiền đồ, Niên nhi có tiền đồ.”
Cố Thiên Chu mừng rỡ như điên, trực tiếp ôm lấy Lý thị, vô cùng kích động.
“Thế nào?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý thị có chút mộng, nàng không biết chuyện gì xảy ra.
Mấy thị nữ bên cạnh cũng hiếu kỳ, không rõ chuyện gì xảy ra.
“Phu nhân, dị tượng vừa rồi ngươi có thấy không?”
“Đó là do Niên nhi dẫn đến, hắn viết ra Thiên cổ văn chương, dẫn xuất dị tượng kinh thế. Cố gia chúng ta xuất hiện rồng rồi.”
Cố Thiên Chu vô cùng hưng phấn.
Thông tri cho Lý thị tin vui này.
“Dị tượng này là do Niên nhi dẫn đến sao?”
Lý thị ngây ngẩn cả người, trong mắt cũng tràn đầy không tin nổi.
“Đúng.”
“Niên nhi ẩn giấu mười năm, hôm nay lộ ra phong mang. Quả nhiên khiến cho Cố gia chúng ta có thể thở dài một hơi.”
Cố Thiên Chu nắm chặt tay, mạnh mẽ nói.
Một thế gia Võ tướng lại xuất hiện được một người đọc sách không tầm thường. Điều này sao không khiến bọn hắn hưng phấn cho được?
Lại không cho bọn hắn kích động sao?
“Dị tượng khủng bố như thế, Niên nhi sẽ không bị thương chứ?”
Lý thị lấy lại tinh thần tuy có chút vui sướng nhưng trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Không đâu, phu nhân yên tâm. Dị tượng này chỉ mang đến điều tốt, không có chỗ xấu.”
Cố Thiên Chu lắc đầu, ngữ khí chắc chắn mười phần nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Những năm nay quả nhiên là khổ cho Niên nhi vẫn phải giấu kín chuyện đọc sách, bị các ngươi giáo huấn không ít.”
“Ta đã nói mà Niên nhi rất thông minh. Ngươi vẫn nhìn Niên nhi không vừa mắt. Hiện tại biết sai chưa?”
Đạt được câu trả lời chắc chắn, Lý thị không khỏi lên tiếng, vừa là đau lòng con của mình những năm gần đây vô duyên vô cớ chịu giáo huấn vừa là đau lòng Cố Cẩm Niên ẩn giấu mười năm, từ nhỏ đã vì Cố gia cân nhắc nhưng nhiều hơn vẫn là vui vẻ.
Ai không hi vọng con trai mình có tiền đồ?
“Đúng đúng đúng.”
“Phu nhân giáo huấn đúng, phu nhân giáo đúng.”
“Phu nhân, ta đi ra bên ngoài một chuyến. Có lẽ là đêm nay Niên nhi sẽ về đến phủ, thu xếp trong phủ đành nhờ nàng phải bận rộn một hồi.”
Cố Thiên Chu hưng phấn nói.
Cố lão gia tử đi mời người, hắn cũng muốn đi mời người.
Nhi tử của mình có tiến bộ như vậy, không tuyên truyền khắp nơi hắn không thể nhịn được.
“Đi đi.”
“Nhưng mà chuyện trong phủ để Vương quản gia thu xếp.”
“Ta muốn đi nội cung một chuyến, báo tin vui cho mẫu hậu.”
“Chuyên tốt như thế này, nhất định phải thông tri cho mẫu hậu.”
Lý thị nói quyết định đi nội cung báo tin vui.
“Được.”
“Phu nhân mệt mỏi.”
“Ta đi trước.”
Cố Thiên Chu hơi gật đầu, hắn biết Hoàng thái hậu cưng chiều Cố Cẩm Niên mười phần. Nếu như Hoàng thái hậu biết việc này đối với Cố Cẩm Niên cũng là một chuyện tốt.
Giống như vậy.
Cố Thiên Chu rời đi, Lý thị cũng lập tức sắp xếp xe ngựa đi về phía nội cung.
Mà chuyện ở thôn Tiểu Khê cũng đã truyền ra khắp Kinh đô.
Có thể nói khi tintức truyền đến, từ trên xuống dưới Kinh đô đều sôi trào.
Ai có thể tưởng tượng được, người bị bọn họ một mực cho là thiếu gia ăn chơi Cố Cẩm Niên lại có thể viết ra Thiên cổ văn chương.
Đây quả thực là điều không tưởng.
Rất nhanh có người đã nhắc lại bài thơ trước đó của Cố Cẩm Niên.
Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử.
Hôm nay đem bày ra quân, ai có chuyện bất bình.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người bừng tỉnh, hiểu rõ Cố Cẩm Niên căn bản cũng không phải là thiếu gia ăn chơi mà là một mực tránh đi mũi nhọn.
Hôm nay hoàn toàn quên đi tất cả, làm ra Thiên cổ văn chương.
Nhận lại rung động của vô số dân chúng.
Chủ yếu hơn chúng là Cố Cẩm Niên phong bình cũng phát sinh ra tình huống nghiêng về một bên.
Tranh luận lớn nhất về Cố Cẩm Niên là gì?
Chính là đùa giỡn tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư nhưng chuyện này bản thân nó đã khó bề phân biệt. Bây giờ sau khi Cố Cẩm Niên lẩm Thiên cổ văn chương này.
Không còn có bất kỳ ý niệm kỳ lạ nào nữa.
Tất cả mọi người đều cho là Dương Hàn Nhu thất thủ mới đem Cố Cẩm Niên đẩy vào trong nước. Lại lo lắng bị Cố gia trra thù nên đem trách nhiệm đổ lên đầu Cố Cẩm Niên.
Sự thật chứng minh.
Lúc một người đầy đủ ưu tú thì bất kể hắn là chuyện gì cũng có vô số người giải thích giúp hắn.
Đây chính là ví dụ sống.
Phong bình không tốt thì chỉ một ý niệm, nháy mắt đều nghiêng về một phía.
Toàn bộ Kinh đô đã náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng náo nhiệt nhất vẫn là các đại Quốc Công Hầu phủ.
Cố lão gia tử một thân một mình đi đến những phủ Quốc Công này, trực tiếp xâm nhập đem chuyện dị tượng giải thích rõ ràng. Sau đó vô cùng nhiệt tình lôi kéo những hảo hữu này đi phủ thượng.
Mà không cần biết đối phương có đáp ứng hay không, nếu không đến là không nể mặt mũi.
Khiến cho vô số quốc công Hầu gia giận mà không dám nói gì.
Chủ yếu chính là Cố lão gia tử nói chuyện quá phách lối.
Phía trước còn tốt, sau đó trực tiếp không diễn. Cơ bản cũng không phải là mời người ta đến nhà uống rượu mà rõ ràng chính là khoe khoang.
“Lão Tam, đừng giả bệnh với lão phu. Giờ Mùi nếu ngươi không đến phủ thượng thì lão phu trực tiếp dẫn người đến phả hủy phủ Quốc Công của ngươi.”
“Lão Ngũ, ngươi mau mang tôn nhi vô dụng kia của ngươi đến. Môi ngày đều cùng tôn nhi của lão Nhị, lão Tam lăn lộn làm gì? Muốn chơi thì chơi cùng Cẩm Niên, không chừng Cẩm Niên dạy cho hắn hai câu liền có thể khai khiếu có phải không?”
“Vương điển, mau đem đám người kia gọi qua hết cho lão phu. Buổi tối hôm nay đến phủ thượng của lão phu uống rượu. Sau đó nghe Cẩm Niên nói chuyện một chút. Đám người thô lỗ các ngươi phải học hỏi Cẩm Niên một chút biết không?”