Đám người Từ Tân Vân tự giác rời đi.
Bên trong nhã gian chỉ còn lại ba người Cố Cẩm Niên, Vương Phú Quý và Tô Hoài Ngọc.
Mà với những lời nói bá đạo như vậy của Tô Hoài Ngọc khiến cho bên trong nhã gian yên tĩnh yên tĩnh đến lạ thường.
Một lát sau.
Vương Phú Quý làm cái giảng hòa, giơ ly lên nói.
"Thế tử điện hạ, Tô huynh."
"Chúng ta gặp nhau là một duyên phận, đến, ngu đệ tại chỗ này kính hai vị một chén, hi vọng hai vị quên đi điều không vui lúc nãy."
Vương Phú Quý giơ ly rượu lên, mặt tươi cười nói.
"Vương huynh khách khí."
Cố Cẩm Niên mở miệng, mà Tô Hoài Ngọc trực tiếp một ngụm buồn bực, nhấm nháp mùi rượu, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Có pha thêm một chút nước, bất quá vấn đề không lớn."
Hắn rất trực tiếp, không có tí trí tuệ xúc cảm nào(EQ), hơn nữa lại có một loại cảm giác toàn trí toàn năng, sao chuyện gì hắn cũng biết a?
Cố Cẩm Niên nhìn thoáng qua Tô Hoài Ngọc, hứng thú đối với người này trong nháy mắt nồng đậm lên rất nhiều.
"Tô huynh thật khôi hài."
Vương Phú Quý cười ngượng ngùng một tiếng.
Nhưng qua ba lần rượu, hắn tiếp tục mở miệng nói.
"Thế tử điện hạ."
"Ngài vào bên trong thôn được bao lâu rồi?"
Vương Phú Quý mở miệng, hỏi thăm việc này.
"Chừng nửa canh giờ đi."
Cố Cẩm Niên tính toán thời gian trả lời.
"Nửa canh giờ."
"A, vậy xem ra thế tử điện hạ hẳn là cũng không biết huyền cơ của đệ nhị quan đi."
Vương Phú Quý gật đầu nói.
"Đệ nhị quan sao?"
"Đích thực là không rõ ràng."
"Vương huynh biết?"
Cố Cẩm Niên trả lời, hắn không có bất kỳ manh mối gì về đệ nhị quan.
"Cũng không rõ ràng, năm nay Đại Hạ thư viện chính là do Văn Cảnh tiên sinh chấp chưởng, Văn Cảnh tiên sinh này tính cách cổ quái, những năm qua Đại Hạ thư viện nhập học, đơn giản là văn chương thi từ."
"Đến lượt Văn Cảnh tiên sinh, lại trở nên cổ quái kỳ lạ, khiến cho người khác khó mà nắm bắt được."
Nói về vấn đề này, Vương Phú Quý cũng có chút phiền muộn.
Nhà hắn quấn bạc triệu, thuở nhỏ liền mời đến rất nhiều nho sinh dạy bảo, thậm chí vì lần Đại Hạ thư viện này, không tiếc trọng kim mời một vị Đại Nho đến phụ đạo.
Phú song gian khổ học tập trong mười năm.
Kết quả ngươi nói với ta là thay đổi quy chế khảo hạch?
Làm sao không khiến Vương Phú Quý khó chịu cho được.
"Sơn nhân tự có diệu kế."
"Văn Cảnh tiên sinh làm như vậy, hẳn là có mục đích."
"Cũng không cần quá mức lo lắng."
"Đến, Vương huynh, uống một chén."
Cố Cẩm Niên nhấc chén rượu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
Vương Phú Quý nhẹ gật đầu, sau khi nuốt xuống một ngụm, nhìn Cố Cẩm Niên tiếp tục nói.
"Bất quá thế tử điện hạ vẫn phải chú ý nhiều hơn."
"Ngu đệ thiện vui giao hữu, nhập thôn cũng nửa ngày, làm quen không ít người."
"Bất quá ngu đệ phát hiện, đại bộ phận thế hệ người đọc sách tuổi trẻ, hoặc nhiều hoặc ít có chút ý kiến với thế tử điện hạ."
"Nên là sẽ có người trong bóng tối cố ý tổn hại thanh danh của thế tử điện hạ."
Vương Phú Quý lên tiếng.
Nhắc đến một việc, để Cố Cẩm Niên chú ý một hai.
"Tổn hại thanh danh của ta?"
Cố Cẩm Niên buông chén rượu xuống, sau đó chậm rãi nói.
"Không bị người ghen ghét là kẻ tầm thường, bọn hắn thích nói liền để bọn hắn nói đi."
Cũng không phải Cố Cẩm Niên không quan tâm đến thanh danh.
Ngược lại Cố Cẩm Niên rất quan tâm.
Hắn biết danh tiếng đối một người mà nói trọng yếu như nào.
Chỉ bất quá, vấn đề tới rồi.
Biết phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ lại xé miệng của từng tên một?
Nói câu không dễ nghe, Vĩnh Thịnh Hoàng đế lợi hại sao? Không phải cũng bị rất nhiều người đọc sách trong thiên hạ nhục mạ sao?
Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó.
Chỉ cần ngươi chức vị cao, mặc kệ ngươi làm sự tình gì, nhất định có khen ngợi cùng phê bình.
Ngươi trông cậy vào người trong thiên hạ hiểu cho người? Bao dung ngươi?
Vẫn là nên tắm một cái rồi ngủ đi.
Theo ý của Cố Cẩm Niên, vị cữu cữu kia của mình chính là do chướng ngại tâm lý quá nghiêm trọng, dù sao đăng vị bất chính, cho nên cực kỳ coi trọng ý kiến của người trong thiên hạ.
Mọi chuyện tự thân đi làm, chăm lo quản lý, muốn tạo ra một thời đại thịnh thế, để văn võ bá quan, để bách tính Đại Hạ nhìn thấy, Lý Yến hắn là một vị Hoàng đế tốt.
Nhưng loại ý nghĩ này cực kì ngây thơ, thuần túy là quấy phá trong lòng.
Tạo ra thịnh thế lại có thể thế nào? Nên phun ngươi vẫn sẽ phun ngươi, muốn một câu xóa đi công tích của một người còn không đơn giản sao?
Một câu, Vĩnh Thịnh bất quá là kế thừa tài sản của Thái tổ mà thôi.
Liền có thể khiến cố gắng một đời của cữu cữu mình xoá bỏ toàn bộ.
Cho nên, nếu như mình thượng vị, Cố Cẩm Niên tuyệt đối là đi bá vương chi đạo.
GÌ mà văn thần nho sinh, dám nói lung tung liền giết.
Gì mà phiên vương ủng binh? Ngươi còn có cơ hội tham gia?
Toàn tâm toàn ý phát triển dân sinh thì tốt rồi, công đạo tự tại lòng người, bách tính ăn uống no đủ, trong lòng tự có tính toán.
Vì vậy, đối với danh tiếng của mình, Cố Cẩm Niên không quan tâm, bởi vì không có cách nào giải quyết.