Thư phòng Văn Tâm.
Nhìn Hà đài.
Theo hai thân ảnh xuất hiện, phá vỡ yên tĩnh nơi đây.
Cố Cẩm Niên đứng trên nhìn Hà đài, lẳng lặng ngắm nhìn hào quang nơi chân trời, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh khác thường.
Dương Hàn Nhu cũng thay đổi bộ dạng văn nhược, thay vào đó là cao ngạo lạnh lùng.
Đến từ ngạo khí tận trong xương tuỷ.
Nàng là chi nữ của Lễ bộ Thượng thư vương triều Đại Hạ. Mặc dù không cao quý như công chúa Đại Hạ nhưng cũng có thể coi như là thân thể thiên kim.
Từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, sao có thể dịu dàng đơn giản được?
Chưa nói đến thâm cung phức tạp, thật ra đều như thế.
Một đại quan Nhị phẩm của triều đình, một trong lục bộ. Nói một câu Thiên quan cũng không quá đáng, trong phủ đệ tụ tập gia nô, thị nữ. Cho dù là Lễ bộ Thượng thư Dương Khai trong miệng đầy nhân nghĩa đạo đức ngoại trừ chính thất bên ngoài còn có bốn phòng tiểu thiếp.
Gia đình có bối cảnh như vậy, có khả năng sẽ xuất hiện nữ tử tâm tư đơn thuần hay sao?
“Bốn điều kiện ngươi nói, về lý ta đều có thể đồng ý.”
“Nhưng một ngàn lượng hoàng kim với ta mà nói có chút khó khăn.”
“Phụ thân ta làm quan thanh liêm. Một năm bổng lộc cũng chỉ hơn ba ngàn lượng bạc. Ngươi muốn một ngàn lượng hoàng kim ta không bỏ ra nổi.”
Dương Hàn Nhu nhìn Cố Cẩm Niên nói như thế.
Lễ bộ Thượng thư dù sao cũng là quan ở Kinh thành, bổng lộc không quá nhiều, không nuôi liêm ngân. Không thể so với Bố chính sứ ti hoặc là Tuần phủ.
Một ngàn lượng hoàng kim hay là một vạn lượng bạch ngân nàng cũng không bỏ ra nổi.
“Hàn Nhu muội muội đã nghĩ nhiều rồi.”
“Nhà ngươi không có nhưng bên cạnh ngươi không ít người có.”
“Thử nghĩ đến cho dù là Trương Uân cũng có thể xuất ra một ngàn lượng hoàng kim?”
Cố Cẩm Niên cũng không nói hẳn ra.
Nhưng ý tứ chính là ý tứ này.
Nữ nhân xinh đẹp xưa nay không thiếu bạc, dù sao liếm chó có.
Nói lời này, Dương Hàn Nhu lập tức hiểu ý, sau một hồi trầm tư liền nhìn qua Cố Cẩm Niên.
“Nếu như muội muội đồng ý thì có phải những chuyện cũ sẽ bỏ qua không?”
Giọng nói của Dương Hàn Nhu vang lên, nàng bình tĩnh nhìn về nơi xa. Cũng không nhìn Cố Cẩm Niên mà chỉ hỏi một câu như vậy.
Nhưng nàng rất thông minh từ đầu đến cuối đều không thừa nhận cái gì mà chỉ mờ mịt đi theo.
“Xem biểu hiện của ngươi.”
“Một chút thanh danh ta cũng chẳng quan tâm, chỉ cần Dương đại nhân không tiếp tục dây dưa chuyện này thì không đến mấy tháng cũng sẽ không có ai chú ý.”
“Đến lúc đó tất cả đều vui vẻ.”
Cố Cẩm Niên có vẻ không coi trọng.
Sở dĩ hắn như vậy là vì bốn mục đích.
Thứ nhất là Trương Uân buồn nôn.
Thứ hai là khống chế Dương Hàn Nhu.
Thứ ba là thông qua Dương Hàn Nhu để điều tra chuyện mình ngâm nước.
Thứ tư chính là hoàng kim ngân lượng. Cố gia cũng có hoàng kim nhưng bỏ ra không nổi.
Muốn ngân lượng nhất định phải đi khố phòng. Ngươi muốn chỉmột hai trăm còn dễ nói, vừa há miệng đã đòi một ngàn lượng hoàng kim nhất định sẽ phải hỏi thăm.
Người khác thì cũng không nói nhưng phụ thân mình nhất định sẽ đến hỏi lung tung này kia, trả lời không được sẽ gặp phiền phức. Không bằng tìm Dương Hàn Nhu lấy một chút.
Về việc cuối cùng tên xui xẻo nào cho mình hoàng kim thì không hề liên quan.
Đương nhiên, đồ chơi ngân lượng này cũng chỉ là tiện nói một câu, chủ yếu vẫn là những chuyện kia.
Chuyện ngâm nước không phải chuyện lớn.
Chuyện lớn thật sự chính là đến cùng ai muốn ở phía sau hại mình, vì sao muốn hại mình, ngoài ra còn có mục đích gì.
Đây mới thật sự là chuyện lớn.
Thứ như thanh danh không phải ngày một ngày hai là có thể tiêu trừ. Dù sao lâu ngày mới biết lòng người, không cần thiết phải lãng phí thời gian ở chuyện này, không bằng điều tra rõ ràng tình huống.
“Bách tính Kinh đô phong bình cũng không phải do phụ thân ta tạo thành, có rất nhiều người tham gia bên trong.”
“Ngoại trừ việc ngay từ đầu phụ thân ta đã đề cập qua, sau cũng không có nói thêm cái gì. Cố gia cây lớn rễ thô nhưng cũng đắc tội rất nhiều người.
“Nhưng mà ngươi yên tâm. Hôm nay ta trở về sẽ cùng phụ thân nói chuyện tốt. Còn xin Cẩm Niên ca ca thứ lỗi, dù sao một số việc cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Dương Hàn Nhu mở miệng giải thích lời đồn trong Kinh đô.
Đồng thời còn không quên yếu thế, muốn dùng thủ đoạn đối phó với Trương Uân để đối phó với chính mình.
Nghe Dương Hàn Nhu gọi một tiếng Cẩm Niên ca ca này mà trong lòng Cố Cẩm Niên không khỏi cảm khái ôn nhu hương mến mộ anh hùng.
Cũng may chính là đã làm người hai đời, loại thủ đoạn này đối với Cố Cẩm Niên không có hiệu quả gì.
“Ta tìm ngươi nói chuyện riêng có nghĩa là bản thế tử cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này.”
“Mọi người dàn xếp ổn thoả, ngươi tốt ta cũng tốt.”
“Nhưng mà có một chuyện, ta thật sự muốn hỏi ngươi một chút.”
“Đến cùng ai đã sai sử ngươi đẩy ta xuống nước?”
Nửa trước Cố Cẩm Niên nói còn bình tĩnh nhưng câu sau cùng đã đổi thành vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Dương Hàn Nhu.
Nhưng mà người kia lại bình tĩnh hoàn toàn.
“Không có người sai sử.”
“Vốn dĩ đây chỉ là một trận kịch náo loạn.”
“Cẩm Niên ca ca đã suy nghĩ quá nhiều?”
Dương Hàn Nhu không có chút bối rối nào mà là chăm chú trả lời.
Chỉ là Cố Cẩm Niên không nói gì vẫn nhìn thẳng Dương Hàn Nhu như cũ.
Người kia cũng không kháng cự, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng Cố Cẩm Niên.
Một chút.
Cố Cẩm Niên thu hồi nghiêm túc thay vào đó là vẻ tuỳ tiện.
Dương Hàn Nhu là loại người tâm cơ cực sâu nhưng lại thích nguỵ trang chính mình.
Theo lý mà nói thì người thông tuệ như thế nếu quả thật muốn hại mình không đến mức tìm một lý do sứt sẹo như thế. Điều này không phù hợp với con người Dương Hàn Nhu.
Hoặc nói cách khác, Dương Hàn Nhu khẳng định biết một ít chuyện nhưng biết không nhiều.
Cần chậm rãi mài ra.
Bằng không Cố Cẩm Niên cũng không tìm nàng lần này.
“Được thôi.”
“Nếu thật sự là một trận kịch náo loạn thì cứ để nó qua đi.”
Cố Cẩm Niên không tiếp tục truy cứu chuyện này.
Người kia không nói gì chỉ thoáng đưa lưng về phía Cố Cẩm Niên.
Dương Hàn Nhu chăm chú nhìn cảnh sắc, ánh mắt hơi có vẻ kỳ quái. Suy nghĩ một chút chuyện, chỉ là dấu vết không rõ ràng.
Chính xác là nàng biết một ít chuyện.
Cũng chính xác là biết không nhiều.
Không thể nói, cũng không nói được, càng không muốn nói.
Nếu như chuyện này có thể làm như Cố Cẩm Niên nói, cho qua là qua thì nàng cũng rất tình nguyện.
Ước chừng một lát sau.
Văn chuông vang lên.
Cố Cẩm Niên duỗi lưng một cái, nhìn về phía Dương Hàn Nhu nói.
“Hàn Nhu muội muội, phải vào lớp rồi, đi thôi.”
Trên mặt hắn mang theo mỉm cười, không có nửa điểm nghiêm túc.