Ừm, không, không phải.
Chính là bị coi như khỉ mà đùa giỡn.
Hai trăm lượng vàng đấy.
Bỏ qua Quốc công cùng Hầu gia mà nói, đại quan lớn nhất Cố gia, lương tháng cũng mới chỉ có hai trăm lượng bạc.
Đó là trong trường hợp không đề cập đến thu thập tư nhân.
Phụ thân Cố Cẩm Niên, Lâm Dương Hầu.
Đã là hầu tước, có sản nghiệp ruộng tốt vân vân, một năm sau khấu trừ chi phí nhân viên còn có các loại chi phí nhìn không thấy, số tiền chân chính đến tay cũng chỉ có năm vạn lượng bạc.
Quy đổi ra chính là năm ngàn lượng hoàng kim.
Hai trăm lượng vàng này chính là tương đương với lợi nhuận thuần túy của một vị Hầu gia trong nửa tháng, vậy mà chỉ mua được một ít tình báo có cũng như không có này.
Có ai mà không tức giận?
Đương nhiên, những lời trên đều là nói đến loại thu nhập bề nổi, rốt cuộc có bao nhiêu bạc, Cố Cẩm Niên cũng không biết.
Chuyện này liên quan rất lớn đền đủ loại chuyện, nguồn gốc có đứng đắn hay không cũng rất khó nói.
Cũng vào lúc này.
Một thanh âm vang lên, phá vỡ suy tư của Cố Cẩm Niên.
"Cẩm Niên ca, hoàng kim trên bàn đâu hết rồi?"
"Ta nhìn trúng một cô nương, ngươi cho ta hai iĩnh vàng, ta đi một lát liền trở về."
Âm thanh vang lên.
Là thiếu niên đi cùng.
Khuôn mặt thanh tú, nói chuyện có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Nhìn trúng một cô nương.
Muốn mời người ta đến phòng riêng.
Nghe hắn nói như thế, Cố Cẩm Niên liếc mắt nhìn qua mặt bàn một cái, trong khay nhỏ bây giờ đã trống trơn, không còn một đồng nào.
Mặt mũi Cố Cẩm Niên có chút không nhịn được.
Có chút khó xử rồi.
Lấy hai trăm lượng hoàng kim cũng không phải là cái gì, chủ yếu là lấy hết sạch thì có chút không phúc hậu.
Hơn nữa hiện tại cũng không lấy ra được nữa.
Đều bị lừa hết rồi.
Giờ khắc này, mọi người nhao nhao thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bàn rượu, rồi lại có chút tò mò nhìn về phía Cố Cẩm Niên.
Đặc biệt là Lý Bình.
Lại càng có chút bất đắc dĩ.
Cái này mà ngươi nói là tùy tiện lấy một ít?
Ngươi lấy hết rồi đấy.
Trường hợp này có chút lúng túng.
“Lưu huynh, trước khi đến không phải chúng ta đã nói rồi sao, chỉ nhìn một chút là được rồi.”
"Chúng ta đều là người đọc sách, nếu thật sự làm thì cũng không có gì, nhưng vạn nhất bị người truyền ra ngoài, chẳng phải là xong rồi sao?"
Cố Cẩm Niên lên tiếng, mạnh mẽ giải thích một phen, mà thanh âm của Lý Bình cũng vang lên theo.
"Đúng đúng đúng."
"Cẩm Niên ca nói không sai, chúng ta nhìn một chút là tốt rồi, nhìn một chút là tốt rồi, cũng đừng làm bậy."
"Vạn nhất truyền ra ngoài, người khác biết còn chưa tính, nhưng nếu Trương Hàm biết được, chúng ta sẽ gặp phiền toái."
"Cẩm Niên ca cũng là vì tốt cho chúng ta, chờ các vị huynh đệ cập quan, ta sẽ bao hết Thanh Nguyệt lâu cho mọi người tận hứng ba ngày."
Lý Bình cũng lên tiếng, trấn an cảm xúc của mọi người.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu ý, nhao nhao gật gật đầu, đích xác bọn họ tuổi còn nhỏ, vẫn chưa cập quan.
Nếu thật sự làm chuyện gì khác thường, gia tộc cũng không có gì, nhưng nếu truyền ra ngoài, vậy thì phiền toái.
"Đúng, vi huynh là vì muốn tốt cho mọi người."
Cố Cẩm Niên gật gật đầu, rất hài lòng với cách nói toàn vẹn của Lý Bình.
Chỉ là đạo lý thì tất cả đều hiểu được, nhưng biểu tình của bọn họ thì lại có chút phức tạp.
Mục đích của bọn họ khi tới nơi này không phải là vì hưởng lạc sao?
Ngươi không hưởng lạc cũng không cho chúng ta hưởng lạc sao?
Thánh hiền một khắc ai cũng có, nhưng cũng đừng lấy một khắc làm vĩnh viễn chứ.
Bọn họ có chút buồn bực.
Nhưng ngại thân phận cố Cẩm Niên cùng với việc hắn đứng ở điểm cao đạo đức, bọn họ thật sự là không tiện nói nhiều.
"Được rồi, canh giờ cũng không còn sớm, nên xem cũng xem xong, các ngươi có đi không? Không thì ta sẽ đi trước.”
Cố Cẩm Niên không muốn ở lại lâu.
Trễ hơn một chút, phỏng chừng Cố gia thật sự sẽ phái người đến tìm mình.
Hơn nữa bị cây cổ thụ cho ăn một vố, hắn cũng không còn hứng thú.
"Được, vậy đi thôi."
"Đích xác, về trễ cha ta lại đánh ta."
"Được, nghe Cẩm Niên ca."
Lập tức, mọi người cũng không dong dài, nhao nhao muốn rời đi.
"Cẩm Niên ca, đi thật à? Đằng sau sẽ có chuyện rất phấn khích, ngươi tin ta đi, không ở lại thật sao?”
Lý Bình lôi kéo Cố Cẩm Niên, muốn hắn lưu lại.
Lúc này chỉ mới là bắt đầu, phía sau mới là trọng điểm nha.
Nghe hắn nói có vẻ rất đặc sắc, trong lúc nhất thời mọi người đều dừng bước, nhất là người vừa rồi định hẹn cô nương, càng đi không nổi.
Ngươi hay lắm, hóa ra là vẫn còn giấu một tay?
Nghe hắn nói như vậy, Cố Cẩm Niên nhất thời lấy lại tinh thần.
"Ta đích xác có chút việc gấp."
"Bất quá, nếu các vị huynh đệ đều nguyện ý chờ một chút, ta cũng không thể để mọi người mất hứng, tiếp tục tiếp tục."
Cố Cẩm Niên mở miệng, rất tự giác ngồi ở hàng ghế đầu, chờ đợi tiết mục đặc sắc.
Hắn thật rất chờ mong, xem xem tiết mục này có bao nhiêu phấn khích.
Mà mọi người cũng nhao nhao cười rộ lên, bất quá cũng không nói gì, yên tĩnh chờ đợi tiết mục đặc sắc.
Mấy thị nữ thì ai nấy đều mỉm cười, đồng thời cũng tự mình đi đến giúp mấy người này bóp vai, để cho bọn họ thấy thoải mái hơn một chút.
Cảm thụ được thị nữ bóp vai, Cố Cẩm Niên thích ý muốn ngủ, phiền não vừa rồi cũng triệt để tiêu tán.
Bất quá từ đáy lòng vẫn phải phê phán một câu, xã hội cũ vạn ác.
Trên sân khấu vẫn là biểu diễn cầm kỳ thư họa đơn giản như trước, đợi qua nửa canh giờ, rốt cục tiết mục đặc sắc cũng tới.
Là một nữ tử, thoạt nhìn quả thực rất xinh đẹp, tóc dài cùng eo, ngũ quan tú mỹ, trong nháy mắt Cố Cẩm Niên cảm thấy hứng thú.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt chờ mong, dần dần biến thành thất vọng.
Toàn bộ tiết mục gần nửa canh giờ, lúc đầu là diễn tấu ca múa, sau đó bắt đầu từng chút một cởi áo choàng ra.
Nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là cởi ra một phần.
Thì ra là chơi tỳ bà che nửa mặt.
Làm cho Cố Cẩm Niên sinh ra thất vọng không gì sánh kịp.
Được lắm.
Chỉ có thế à?
Chỉ có thế à?
Chỉ có thế à?
Còn tưởng rằng có cái gì, không nghĩ tới chỉ là thứ này?
Đảo đi đảo lại vẫn là đồ chay?
Đây không phải là đang bắt nạt người trung thực sao?
!!!!.
Trả lại tiền cho lão phu.
Trong lòng Cố Cẩm Niên quả thực là có vô số đầu ngựa chạy như điên.
Chỉ là nhìn lại đám người này, ai nấy đều kích động không thôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Làm cho Cố Cẩm Niên thiếu chút nữa nhịn không được nói một câu, xấu hổ khi làm bạn a.
"Ta đi đây."
Trong nháy mắt, Cố Cẩm Niên đứng dậy, hắn không muốn ở lại, canh giờ cũng không còn sớm, chủ yếu nhất là ở lại thêm một chút cũng không có ý nghĩa, vẫn là chờ đến sau khi cập quan xong thì đi giáo tư phường đi.
Nơi này, không đến cũng được.
"Cẩm Niên ca? Đi thật sao? Lát nữa còn có trò hay, không muốn xem một chút sao?”
Lý Bình đứng dậy, nhìn Cố Cẩm Niên nói.
Nhưng mà, lần này Cố Cẩm Niên đã quyết tâm.
"Cố mỗ chưa bao giờ thích chơi như thế này, chư vị huynh đài, ngày mai gặp."
Lưu lại những lời này, Cố Cẩm Niên đứng dậy rời đi, cũng mặc kệ mọi người nói cái gì, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng.
Cố Cẩm Niên thuận tiện ghi lại tên nhã gian cách vách.
Ngân lượng không thể mất đi vô ích, về sau phải để cho Thái Tôn phun ra.
Bất quá hiện tại bình tĩnh ngẫm lại xem.
Thật đúng là rất đáng kinh ngạc.
Đường đường là Hoàng Thái Tôn Đại Hạ, vậy mà cũng tới loại địa phương này?
Âm thầm ghi nhớ tên nhã gian, Cố Cẩm Niên nhanh chóng rời đi, hắn không định ở lại lâu.
Tính toán thời gian từ Thanh Nguyệt lâu về đến nhà, đi nhanh thì khoảng một khắc đồng hồ là có thể đến.
Đám người này hiển nhiên không chỉ ở lại một khắc đồng hồ.
Sau khi về đến nhà, bảo quản gia đến từng nhà thông báo cho bọn họ, tôn tử nhà mình đang ở Thanh Nguyệt lâu.
Lại sai người thông báo trước cho bọn Lý Bình, để cho bọn họ chuồn đi trước.
Xem hảo cảm có được tính là chất dinh dưỡng hay không.
Dù sao oán khí được tính là một loại, trên lý thuyết hảo cảm cũng là như thế, đúng không?
Dù sao cũng nên thử một lần, lại không cần vốn, không được liền thiô.
Nếu được thì kiếm lời.
Ôm ý nghĩ này, Cố Cẩm Niên bước nhanh hơn một chút.
Mà trên bầu trời, đích xác là có mưa nhỏ rơi xuống.
Điều này có thể chứng minh.
Khả năng dự đoán của cây cổ thụ không có vấn đề gì.