Bóng người xuất hiện.
Thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc một nửa, gương mặt nghiêm nghị, nhưng vẫn có chút anh vũ, có lẽ khi còn trẻ diện mạo cũng không tầm thường.
Chủ yếu chính là khí thế.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên long liễn, cả người tản mát ra một cỗ khí thế đáng sợ.
Đây là đế uy.
Vẻn vẹn chỉ là mí mắt vừa động, lại có một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.
Vĩnh Thịnh Đại Đế.
Một nam nhân thực sự đi ra từ thi sơn( xác người chất cao như núi), trở thành hoàng đế.
Cố Cẩm Niên cũng có chút hiểu biết về Vĩnh Thịnh đại đế, dù sao đây cũng là thúc thúc của hắn.
Vị Vĩnh Thịnh đại đế này, từ khi còn trẻ đã đi theo Thái tổ bình loạn, bảy tuổi liền bôn ba chiến trường, đi theo một vị danh tướng học tập.
Mười tuổi giết địch, sau khi trưởng thành, lại nhiều lần kiến lập kỳ công.
Cho dù là Thái tử lúc ấy cũng không cách nào tranh phong với hắn, nhưng sau khi Thái tổ hoàng đế kiến quốc, độc tôn nho thuật, truyền thừa ngôi vị cho trưởng ấu, vị Vĩnh Thịnh đại đế này cũng theo đó mà mất đi ngôi vị hoàng đế.
Chỉ tiếc là, thiên ý trêu người, vốn tưởng rằng hết thảy đều đã trở thành định cục, không ngờ thái tử lại phát tác bệnh hiểm nghèo, anh niên mất sớm.
Cuối cùng Thái Tổ nỗ lực bài trừ mọi người, kiên trì lập Thái tôn làm hoàng đế, cũng chính là cháu trai của hoàng đế Vĩnh Thịnh.
Chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều, một người sợ Tứ thúc mình tạo phản, một người nuốt không trôi cục tức này đồng thời cũng biết không cách nào tránh khỏi, cuối cùng thúc cháu hai người triển khai mấy chục năm chém giết.
Người chiến thắng cuối cùng là vị Vĩnh Thịnh đại đế này.
Bây giờ đã mười hai năm trôi qua, nhưng người trong thiên hạ vẫn không quên chuyện này, có lẽ chính là bởi vì chuyện này, vị hoàng đế này mới cần cù chăm chỉ, mọi việc đều là tự mình làm, cai trị quốc gia, muốn bằng cách này chứng minh bản thân mình.
Chứng minh với người trong thiên hạ rằng cha mình đã chọn sai người.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của người thường, cụ thể là như thế nào, không ai biết.
Thánh ý khó có thể phỏng đoám.
Chẳng qua, sau khi Cố Cẩm Niên đem ánh mắt nhìn lại, vị chúa tể Đại Hạ này, cũng đem ánh mắt nhìn qua.
Hai người nhìn nhau.
Chỉ là liếc mắt một cái, Cố Cẩm Niên liền có chút mất tự nhiên, mà người kia thì vươn tay ra, long liễnnhất thời ngừng lại.
Mà vị Đại Hạ Ninh Nguyệt công chúa, Lý thị, cũng chú ý tới ca ca của mình.
"Niên nhi, đợi lát nữa miệng phải ngọt hơn một chút đấy."
Lý thị lại dặn dò một câu, sau đó lôi kéo Cố Cẩm Niên, đi về phía Vĩnh Thịnh đại đế.
"Ninh Nguyệt tham kiến bệ hạ."
"Cẩm Niên gặp qua cữu cữu."
Theo thanh âm vang lên, Ninh Nguyệt công chúa đã đi tới trước mặt Hoàng đế Đại Hạ.
"Miễn lễ."
Thanh âm hoàng đế Đại Hạ vang lên, sau một khắc ánh mắt của hắn trực tiếp dừng trên người Cố Cẩm Niên, sau đó không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Điều này làm cho Cố Cẩm Niên có chút buồn bực, không phải đều nói cữu cữu luôn thương yêu cháu trai sao? Nào có ai vừa gặp mặt liền hừ lạnh một tiếng?
Cố Cẩm Niên không dám nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút lộp bộp.
"Ninh Nguyệt, ngươi vào cung là có chuyện gì?"
Hoàng đế Đại Hạ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ninh Nguyệt công chúa, trong lòng hắn hiểu rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Bệ hạ."
"Thần muội vào cung, một là mang Cẩm Niên đến gặp Hoàng tổ mẫu, thứ hai là giải oan."
Ninh Nguyệt công chúa lên tiếng, cũng không kiêng dè những nô tài này đang có mặt ở đây.
"Giải oan? Giải oan gì?”
Đế vương Đại Hạ nhìn thoáng qua muội muội nhà mình, trên mặt cũng không có một chút cảm xúc nào khác, ngược lại có chút không vui.
"Bệ hạ, mấy ngày trước Niên Nhi bị nữ nhi của Dương Khai đẩy xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối, hơn nữa còn lan truyền tin đồn khắp nơi, nói là Niên Nhi đùa giỡn trước, Niên nhi hôm nay đã khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại hết nguyên nhân hậu quả."
"Toàn bộ chuyện này, chính là nữ nhi của Dương Khai nói bậy, ngược lại đổi đen thay trắng."
"Hiện tại cả thành đều đang nghị luận, nhất là những người đọc sách kia, một cái so với một người lại càng sắc bén, nếu không ngăn cản, chờ qua vài ngày, mọi chuyện trơr thành định cục, Niên nhi chẳng phải là vô ích chịu oan uổng sao?"
Ninh Nguyệt công chúa cũng không quan tâm biểu tình của ca ca nhà mình, có cái gì thì nói cái ấy, mặc kệ ngươi có thích nghe hay không.
Quả nhiên, lời này vừa nói, vị đế vương Đại Hạ này lãnh ý càng thêm nhiều
“ Oan uổng?”
"Nhi tử này của ngươi, được ngươi nuông chiều từ bé, đừng nói người bên ngoài, cho dù là trẫm ở trong cung, cũng thường xuyên có thể nghe được Cẩm Niên làm chuyện xấu."
"Vừa khôi phục nguyên khí được một chút, đã thiếu chút nữa cùng môn đồ của Lễ bộ thượng thư gây chuyện ầm ĩ, còn mắng Lễ bộ thượng thư người ta là già mà không chịu chết."
"Đây là đứa con trai tốt mà ngươi dạy ra sao?"
Thanh âm đế vương Đại Hạ tuy không có hung ý, nhưng lại mang theo một chút tức giận.
Mấy thái giám thị nữ chung quanh, ai nấy trầm mặc không nói, bất quá cũng không biểu hiện đặc biệt bối rối.
Dù sao thì người sáng suốt đều nhìn ra được, hoàng đế sao có thể tức giận với cháu trai mình được? Đơn giản chỉ là giáo huấn một chút.
Nếu hắn thật sự tức giận, tuyệt đối sẽ không chỉ như vậy.
Mà lời này nói ra, trong lòng Cố Cẩm Niên nhất thời rõ ràng.
Được lắm, tên khốn kiếp Chu Ninh này cư nhiên đi cáo trạng? Hơn nữa còn cáo đến chỗ cữu cữu nhà mình?
Được, được lắm.
Cố Cẩm Niên vốn tưởng rằng đối phương là người trưởng thành, cho dù trong lòng không vui, cũng nên dùng phương thức người lớn để giải quyết.
Không ngơg?
Mắng hắn hai câu liền cáo trạng?
Cái thứ cẩu tử này.
Chờ đó cho gia gia nhà ngươi.
Trong lòng Cố Cẩm Niên nổi lên một ngọn lửa vô danh, cũng không phải là hắn không cho phép người khác cáo trạng, mà là chuyện này rõ ràng là đối phương có sai trước, ngươi nhằm vào ta, ta mắng ngươi hai câu không được sao.
Nợ nần này kết lại, sau này xem cổ tay ai cứng.
Nhưng không nghĩ tới, tên kia thế mà trực tiếp cáo trạng? Hơn nữa việc này còn truyền đến tai Hoàng đế, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ gì.
Bất kể chuyện lớn cỡ nào, truyền đến tai hoàng đế, cũng sẽ không quá lớn.
Nhưng bất kể chuyện nhỏ như thế nào, truyền đến tai hoàng đế, cũng sẽ không quá nhỏ.