Chẳng qua từ trong ánh mắt nữ tử này khẽ lóe ra một tia chán ghét.
Đây chính là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, Dương Hàn Nhu.
Về phần nam tử kia, mi thanh mục tú, anh tuấn bất phàm, một thân nho bào màu nâu xanh, đem loại khí chất của người đọc sách này hoàn toàn biểu hiện ra, ôn nhuận như ngọc, chỉ riêng diện mạo đã làm cho người ta có một loại cảm giác người này đọc sách khẳng định rất tốt.
Người này, chính là con trai của Trương Tuần đại nho, Trương Hàm.
Dùng lời Cố Cẩm Niên để hình dung, Trương Hàm này chính là cái đuôi của Dương Hàn Nhu.
Phụ thân Trương Hàm cùng Lễ bộ thượng thư có quan hệ cực tốt, hai người coi như là thanh mai trúc mã.
Ngày đó phát sinh cãi vã, Trương Hàm này ở một bên, hơn nữa tất cả mọi chuyện, cũng đều là Trương Hàm này chọc ra.
Toàn bộ sự việc cũng không phức tạp, thuần túy chính là nguyên thân tìm người viết bài thay, bị Trương Hàm thông báo cho phu tử, sau đó bị mắng một trận.
Sau khi mắng xong, nguyên thân cũng không nói gì, khó chịu thì khó chịu, nhưng nguyên thân cũng không phải người ngu xuẩn, biết tiếp tục tìm Trương Hàm phiền toái sẽ gây ra phiền toái lớn hơn, cho nên trong lòng không thoải mái một chút nhưng cũng không muốn kiếm chuyện tiếp.
Nhưng không ngờ, oan gia đường hẹp, sau giờ học lại đụng phải nhau.
Cái miệng của vị nguyên thân này lại độc, sau khi bị châm chọc vài câu, lúc này mới mắng trở về, nội dung mắng đại khái chính là, ta cho dù thế nào cũng không đến mức tầm thường giống ngươi.
Tuổi còn trẻ không đọc sách, chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ, lời này tiện thể kéo luôn cả Dương Hàn Nhu vào mắng.
Sau đó liền tranh cãi lẫn nhau, ngươi một câu ta một câu, đến cuối cùng Dương Hàn Nhu này đem nguyên thân đẩy vào trong hồ.
Kỳ thật tất cả mọi chuyện, đều là tiểu hài tử tranh đấu.
Cả hai bên đều có lỗi.
Nhưng điều khiến Cố Cẩm Niên thật sự cảm thấy chán ghét chính là, rõ ràng là lỗi của mình, lại đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác.
Hơn nữa còn cố tình làm bại hoại thanh danh của đối phương.
Chuyện này nếu xử lý không tốt, không nói cả đời đều bị hủy, ít nhất tiền đồ cũng sẽ bị hủy một nửa.
Làm sao có thể không làm cho người ta buồn nôn?
Ánh mắt Dương Hàn Nhu mang theo một chút chán ghét, mà ánh mắt Trương Hàm lại tràn đầy lãnh ý.
Cảm nhận được ánh mắt Cố Cẩm Niên nhìn lại.
Hai người ít nhiều vẫn là lùi bước một chút, dù sao toàn bộ sự việc, bọn họ so với ai cũng rõ ràng hơn.
"Cẩm Niên, ngươi bệnh nặng mới khỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Những chuyện khác giao cho ta, không bao lâu nữa sẽ kết thúc khóa học ở Thư Trai, đến lúc đó có oán báo oán, có thù báo thù."
Ngô An lên tiếng, tên này hiểu lầm, tưởng rằng Cố Cẩm Niên đang muốn tìm hai người kia gây phiền toái, cho nên cố ý đứng dậy nói một câu, đại khái ý tứ chính là để Cố Cẩm Niên hiện tại đừng tìm phiền toái.
Chờ sau khi kết thúc khóa học rồi lại nói sau.
Nghe Ngô An nói thế, sắc mặt hai người kia đều thay đổi, Trương Huy cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không dám nói cái gì.
Cũng không có gì khác, đích xác là do hắn đánh không lại Ngô An.
Cũng vào lúc này, thân ảnh phu tử xuất hiện.
Là một vị lão giả, bưng một quyển luận sách, đi vào trong học đường.
Vừa thấy phu tử đến, mọi người trong nháy mắt thành thật lại, trong học đường liền an tĩnh lại.
Cho dù là sau đám võ tướng, cũng không dám bất kính với phu tử.
Tôn sư trọng đạo, đây cũng không phải là chuyện nói đùa, vô luận là vương triều Đại Hạ hay là vương triều khác, tôn sư là đứng đầu.
Thiên địa quân thân sư.
Phu tử tương đương với một nửa phụ thân, dám ngỗ nghịch phu tử, là đại bất kính.
Chỉ là, không đợi phu tử mở miệng nói cái gì.
Thanh âm Cố Cẩm Niên liền vang lên.
"Phu tử, ta muốn đổi vị trí."
Nương theo thanh âm Cố Cẩm Niên vang lên, trong lúc nhất thời, mọi người trong học đường đều có chút tò mò.
Không biết trong hồ lô của Cố Cẩm Niên bán thuốc gì.
Ngồi trên vị trí thủ tọa.
Phu tử đã sáu mươi tuổi, khẽ nhíu mày, nếu đổi lại là học trò khác, hắn đã sớm răn dạy một hai, nhưng Cố Cẩm Niên dù sao cũng là cháu của Quốc công, còn là nam đinh duy nhất trong nhà.
Ít nhiều vẫn phải nể mặt một chút.
"Ngươi muốn đổi đến nơi nào?"
Phu tử mở miệng, nhìn Cố Cẩm Niên hỏi.
"Hồi phu tử, ta muốn đổi sang bên cạnh Dương Hàn Nhu."
Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Lời này vừa nói, thần sắc mọi người trong học đường đều biến đổi.
Có ai không biết chuyện gì đã xảy ra vài ngày trước?
Hiện giờ Cố Cẩm Niên vừa trở về, liền muốn đổi chỗ ngồi? Nếu nói trong này không có chút ân oán cá nhân, ai tin chứ?
Không riêng gì những học sinh này, cho dù là phu tử cũng biết Cố Cẩm Niên không có ý tốt.
Cho nên, phu tử lắc đầu nói.
"Không đồng ý."
Phu tử mở miệng, lạnh nhạt cự tuyệt.
Nhưng Cố Cẩm Niên không quan tâm, nhìn phu tử nói.
"Phu tử, phụ thân ta nói, lần này trở về phải hảo hảo học hành, tư chất của ta không cao, cần có người phụ tá."
"Vừa vặn Dương Hàn Nhu rất không tệ, tuy rằng kém một chút, nhưng cũng có thể coi như là người thấp bé chọn người vóc dáng cao."
Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Chỉ là một câu này, trong nháy mắt liền làm cho mọi người trong học đường trầm mặc.
Ngươi hay lắm, cái gì mà cũng coi như là người lùn chọn người cao? Lời này nếu người khác nói, bọn họ còn tin.
Nhưng Cố Cẩm Niên nói lời này, bọn họ thật không tin được.
Ai mà không biết thành tích của Cố Cẩm Niên là tồi tệ nhất? Vậy mà còn không biết xấu hổ nói những lời như vậy?
Đích xác, lời này vừa nói, phu tử cũng có chút nhíu mày.
Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ mà.
Trong phút chốc, từng luồng hắc khí từ trên người mọi người tỏa ra tràn ngập, so với Chu Ninh lúc trước thì ít hơn rất nhiều, nhưng hội tụ lại cũng không sai biệt lắm.
Nhất là Dương Hàn Nhu và Trương Hàm, hai người bọn họ cung cấp nhiều hắc khí nhất.
Những hắc khí này xâm nhập vào trong cơ thể, hóa thành chất dinh dưỡng của cây cổ thụ.
"Quả nhiên."
"Ta đoán một chút cũng không sai."
"Là oán khí."
Trong phút chốc, trong lòng Cố Cẩm Niên mừng rỡ, sở dĩ hắn đột nhiên đưa ra yêu cầu này, thuần túy chính là muốn chọc tức Dương Hàn Nhu và Trương Hàm, thuận tiện kiểm tra suy đoán của mình một chút.
Không nghĩ tới thật sự bị mình đoán trúng.
Cứ như vậy, mọi chuyện đều dễ làm hơn nhiều.