Cảnh đầu tiên là nhục thân cảnh.
Sơ kỳ đồng bì ( da đồng), trung kỳ thiết cốt ( xương sắt), hậu kỳ nội tạng, đại viên mãn thoát thai hoán cốt.
Sau khi bước vào sơ kỳ, trong cơ thể sẽ ngưng tụ nội khí võ đạo, sau đó cải thiện thể chất, làm cho làn da giống như đồng sắt, đao thương khó có thể cắt mở.
Đợi đến trung kỳ, rèn luyện xương cốt, cho dù là đao thương chém tới, nhiều nhất chính là bị thương đến xương cốt, không cách nào đả thương đến nội tạng.
Mà đến hậu kỳ, lục phủ ngũ tạng đều sẽ được cường hóa, từ độ cao mấy chục thước rơi xuống, cũng sẽ không chấn thương phổi.
Thân thể đại viên mãn, sẽ trải qua một lần thoát thai hoán cốt, thực lực chỉnh thể tăng lên rất nhiều.
Khí lực lớn hơn hổ, tốc độ nhanh hơn báo, nhảy tại chỗ cao bốn năm mét, vượt nóc băng tường, dùng lá đả thương người đều là chuyện dễ dàng.
Ngô An chính là nhục thân đại viên mãn.
Võ đạo tiền kỳ dựa vào tài nguyên, phối hợp dùng dược thiện cùng ăn thịt thú huyết.
Hậu kỳ chính là tài nguyên cộng thêm thiên phú.
Nghèo văn phú võ mà.
Một phút sau.
Cố Cẩm Niên thu hồi quyền thức, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, cả người cũng mồ hôi đầm đìa.
Lập tức, Cố Cẩm Niên ngồi xếp bằng, vận chuyển Nạp Dương Công.
Khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể vào giờ khắc này cũng chuyển hóa thành từng luồng nội khí, làm dịu thân thể, sau khi ngưng tụ ra đồng bì, liền coi như đột phá sơ kỳ.
Nhưng mà, còn không đợi Cố Cẩm Niên làm dịu thân thể, trong phút chốc từng luồng nội khí vừa mới sinh ra, toàn bộ tràn vào trong cành cây thứ hai của cây cổ thụ.
Một quả có kích thước như quả táo, treo trên cành cây thứ hai.
Vẫn là màu đỏ cam, giống như trước đây.
Chẳng qua vị trí sinh trưởng không giống nhau.
"Thật sự là như thế."
Trong phút chốc, Cố Cẩm Niên có chút kích động, cành cây thứ hai quả nhiên đại biểu cho võ đạo.
Điều đó có nghĩa là các chi nhánh khác, đại diện cho tiên, Phật, Nho và vân vân?
Nếu thật sự là như thế, như vậy cành cây tương ứng, sinh ra bảo vật tương ứng, mình chẳng phải là vua toàn năng sao?
Có chút kích động, cũng có chút vui vẻ.
Cũng không phải Cố Cẩm Niên không có tiền đồ, chủ yếu là thân ở vị trí cao, tuổi lại còn nhỏ, sau này rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, ai có thể đoán trước được?
Nói khó nghe một chút, Thái tử cũng không nhất định có thể an toàn lên ngôi, huống chi một đứa cháu quốc công?
Một ngày nào đó,nếu Cố gia thật sự ngã xuống, thực lực bản thân mới là vương đạo.
Cùng lắm thì đưa cả gia đình ra khỏi triều đình.
Tất nhiên, tốt hơn là không để điều đó xảy ra.
Chỉ là đọc kỹ lịch sử, Cố Cẩm Niên cực kỳ rõ ràng một chuyện, sinh trong hoạn nạn, chết vì an lạc.
Nhưng có một chuyện, làm cho Cố Cẩm Niên có chút khó chịu.
Mình tu luyện võ đạo, thật vất vả mới hấp thu được một chút nội khí, hiện tại toàn bộ bị cổ thụ hút đi.
Vậy làm thế nào để thăng cấp?
Nếu như kết quả, có thể mang đến thứ tốt, vậy còn dễ nói, nếu như không thể, vậy chẳng phải là lỗ nặng sao?
Hơi khó chịu.
Suy nghĩ một chút, cũng không có biện pháp giải quyết, thôi, không suy nghĩ nhiều nữa.
Trước cứ quan sát kỹ rồi lại nói.
"Nếu cành cây thứ hai có liên quan đến võ đạo, vậy những cành còn lại tương ứng Tiên, Phật, Nho, Ma, vậy còn lại hai cành cây sẽ là cái gì?"
Cố Cẩm Niên không khỏi suy nghĩ một vấn đề khác.
Thẳng đến khi chuông lớp học buổi trưa vang lên, Cố Cẩm Niên cũng không nghĩ ra được cái gì.
Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Buổi chiều học hành không có gì, chính là thuần luyện chữ.
Cố Cẩm Niên đến sớm một hồi, hắn có việc phải làm.
Đợi đến sau khi bắt đầu lớp học buổi trưa, cũng thành thành thật luyện chữ cả buổi chiều.
Tuy rằng mình là người xuyên không, trong đầu có không ít thi từ, thuận miệng nói, đều có thể trở thành kinh điển.
Nhưng luyện chữ là cơ sở trụ cột.
Cố Cẩm Niên không muốn có một ngày, sau khi mình thật sự trở thành người đọc sách, lại viết một đống chữ giống như chó bò.
Cho nên trong giờ học buổi trưa, hắn rất nghiêm túc, chữ viết ra cũng bình thường, chung quy cũng có thể coi là công chỉnh, nếu đủ thời gian cũng có thể viết ra một tay chữ tốt.
Đơn giản chỉ là vấn đề thời gian.
Cho đến giờ Dậu.
Lúc này Thư Trai mới tan học.
Cố Cẩm Niên vốn định về nhà, lại bị Ngô An trực tiếp giữ lại.
"Cẩm Niên."
"Vội vàng về nhà làm gì, có chỗ tốt, có đi hay không?"
Theo thanh âm của Ngô An vang lên.
Trong phút chốc, ba năm người tụ tập mà đến, trên mặt một đám mang theo nụ cười không có ý tốt.
"Địa phương nào? Không phải nơi chính quy ta không đi, ta chính là chính nhân quân tử.”
Cố Cẩm Niên nhìn về phía mấy người, có chút tò mò hỏi.
Mọi người: ". ..."
Bọn họ có chút không còn gì để nói, nhưng Ngô An không để ý tới Cố Cẩm Niên hồ ngôn loạn ngữ như vậy, mà là vẻ mặt tươi cười nói.
"Thanh Nguyệt lâu."
"Có lá gan đi không?"
Thanh Nguyệt lâu?
Ký ức trong nháy mắt ập đến.
Là địa phương tương đối nổi danh ở kinh đô, không thể nói là câu lan( kỹ viện), mà hẳn là câu lan cao cấp, thường là địa phương uống rượu nói chuyện phiếm.
Đương nhiên cũng có cô nương, hơn nữa một đám diện mạo không tệ, còn có mấy người thực sự là bảo vật trấn viện, là nơi quyền quý kinh đô thường đi đến.
Ở loại địa phương này, muốn cùng cô nương phát sinh cố sự, hoặc là ngươi có quyền thế thật sự rất lớn, hoặc là ngươi rất tài hoa, được những nữ tử này yêu thích.
Bằng không có tiền cũng không dễ sử dụng.
Đương nhiên, nếu nhất định phải có được, cứ đập xuống mười vạn lượng xem nàng có bồi hay không.
Trên lý thuyết, cũng không có ai vượt qua được cám dỗ của bạc cả.
Lập tức, Cố Cẩm Niên suy nghĩ một chút.
Sau đó lắc đầu.
"Quên đi, các ngươi chơi đi, ta chỉ đi theo xem một chút."
Cố Cẩm Niên vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lời này vừa nói, mọi người lại trầm mặc.
Ông nội ngươi chớ, rốt cuộc là ngươi có đi hay không?
Sao lại giống như rất ủy khuất ngươi vậy?
Mọi người không nói gì, nhưng nghĩ đến mấy cô nương ở Thanh Nguyệt lâu, cuối cùng vẫn không rối rắm nữa.
Bảy tám người, hưng trí xông pha rời khỏi Thư Trai.
Mà đợi mọi người rời đi, ánh mắt Trương Hàm lại có chút cổ quái.