Mục lục
Đại Hạ Văn Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Ninh Nhai đi.

Giờ khắc này, Cố Thiên Chu lại chậm rãi đứng dậy.

"Cẩm Niên."

"Ngươi rất cừ, không cô phụ sự kỳ vọng của ta."

"Cũng không có uổng phí sự giáo dưỡng những năm này."

"Bất quá ta vẫn hi vọng, ngươi phải khiêm tốn một chút, nên đọc sách nhiều hơn, không nên vì vậy mà kiêu ngạo, chờ qua ít ngày, cha đem một vài tàng thư cho ngươi xem, xem cho tốt, hiểu chưa?"

Thời khắc mấu chốt Cố Thiên Chu đứng lên.

Quang huy của con trai mình không giành chút thì giành ai.

Mà đối mặt với sự vô sỉ của Cố Thiên Chu, Cố lão gia tử mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, nhưng đã không còn gì để nói, dù sao làm cha nói mấy câu cũng đúng.

Về phần Cố Cẩm Niên thì gật đầu nói.

"Hài nhi minh bạch."

"Phụ thân đại nhân yên tâm."

"Bất quá, sở dĩ hài nhi có thể có thành tựu như thế, chủ yếu vẫn là bởi vì bệ hạ đã từng dạy bảo, cũng không thể phủ nhận mẫu thân ngày thường chăm sóc."

"Đương nhiên, gia gia cùng phụ thân đại nhân cũng trợ giúp hài nhi cực lớn, xin gia gia và phụ thân đại nhân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ không kiêu ngạo."

"Sẽ học cho giỏi, tinh trung báo quốc."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Kỳ thật vô luận là lão gia tử hay là phụ thân, Cố Cẩm Niên cũng không quan tân.

Nhưng có ngoại nhân ở đây, có chút lời xã giao nhất định phải nói, nhất là việc nhắc đến bệ hạ, thiên đại công lao này, vị cữu cữu kia của mình nhất định phải chiếm công lao.

Đương nhiên khẳng định cũng không thể quên đi mẫu thân, cứ như vậy, mẫu thân mình vô luận là địa vị trong tộc hay là địa vị tại hoàng thất cũng đều cao.

Mà cuối cùng hưởng phúc vẫn là chính mình.

Hoàn toàn chính xác.

Thốt ra lời này, cả sảnh đường đều kinh ngạc, trò đùa mà bọn hắn tuỳ ý nêu ra, nhưng lời nói này của Cố Cẩm Niên lại đặc sắc tuyệt luân.

Không có huỷ đi mặt mũi của phụ thân cùng Cố lão gia tử, nhưng lại đem công lao đầu cho Hoàng đế, còn tiện thể đề cao địa vị của Ninh Nguyệt công chúa.

Tiểu tử này, quả nhiên là thông minh a.

Cố Thiên Chu nghe như thế, cực kỳ hài lòng.

Về phần Cố lão gia tử, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh hỉ, thời khắc mấu chốt, tôn nhi của mình lại còn có thể minh bạch đạo lý này.

Xem ra tôn nhi của mình, thật có triển vọng lớn.

"Hoàn toàn chính xác, bệ hạ thánh minh a."

"Xác thực, Cẩm Niên chất nhi nói không sai, bệ hạ thánh minh."

Đám người cũng nhao nhao phụ họa.

"Gia gia, phụ thân, chư vị thúc bá, một đường đi xe mệt mỏi, Niên nhi xin được cáo lui trước, không cách nào phụng bồi, mong được tha thứ."

Bất quá đến lúc này, Cố Cẩm Niên cũng không có tiếp tục lưu lại.

Hắn dự định trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Lưu lại nhất định phải uống rượu, uống hai chén không có gì vấn đề, mấu chốt là phải xem đám gia hoả này, tên nào tên đấy uống rượu hận không thể dùng vạc uống, mình nếu thật sự lưu lại, quay đầu lại một câu, đại chất tử, ngươi nuôi cá a?

Ai chịu nổi?

"Được."

"Tô Bình, mau dẫn Niên nhi đi nghỉ ngơi."

"Niên nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, gia gia bảo thiện phòng chuẩn bị cho ngươi ít đồ, chờ nghỉ ngơi tốt, ăn một chút gì, đừng để bị đói."

Lão gia tử đau lòng nói, để Vương quản gia đưa Cố Cẩm Niên đi nghỉ ngơi.

"Gia gia yên tâm."

"Niên nhi lui trước."

Cố Cẩm Niên cười cười, cuối cùng lại hướng về phía đám thúc bá này hành lễ, sau đó mới rời đi.

Hành vi như này, chớ nói đám võ tướng, ngay cả đám văn thần cũng tán thưởng không thôi, thậm chí trao đổi ánh mẳ lẫn nhau, không hẹn mà cùng hiển hiện một câu.

Đứa nhỏ này sinh ở Cố gia quả nhiên là nhặt được bảo.

Không đến nửa khắc đồng hồ sau.

Yến hội tiếp tục cử hành, hoan thanh tiếu ngữ.

Mà Cố Cẩm Niên sau khi trở về đến phòng, cũng thật sự hơi mệt chút.

Hơn nữa phát sinh nhiều chuyện như vậy, cần phải hảo hảo xem lại một chút.

Cho nên lúc này mới xin phép trở về nghỉ ngơi.

Có lẽ là bởi vì giải phóng quá nhiều tài hoa, còn chưa kịp suy nghĩ gì, một cỗ cảm giác mệt mỏi ập tới.

Khiến cho Cố Cẩm Niên dần dần ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy.

Trong nháy mắt.

Đã là đêm khuya thanh tịnh.

Lúc đầu theo tính cách của Cố lão gia tử, cái thịnh yến này ít nhất phải cử hành đến ngày mai, nhưng sau khi biết Cố Cẩm Niên đã ngủ, lão gia tử cũng không có ép đám người ở lại, để trong phủ yên tĩnh một chút, miễn quấy rầy Cố Cẩm Niên.

Mãi cho đến giờ sửu.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

"Thế tử điện hạ."

"Có khách tới."

Theo tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Cẩm Niên từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.

Chậm rãi mở ra mắt, tinh thần hơi có vẻ uể oải.

Chỉ sợ là di chứng của dị tượng.

Bất quá sau mười cái hô hấp, Cố Cẩm Niên dần dần thanh tỉnh.

"Ai tới?"

Cố Cẩm Niên có chút hiếu kì.

Nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ, nhìn lướt qua sắc trời, đã là giờ sửu, lúc này còn có khách tới thăm?

"Văn Cảnh tiên sinh."

Thanh âm của Vương quản gia lại vang lên.

Khiến Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.

Bất quá ngẫm lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mình thể hiện ra phong thía như vậy, Tô Văn Cảnh không tâm động là không thể nào.

Chỉ là, Cố Cẩm Niên không chần chừ, mà lập tức đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, đi đến bên ngoại viện tự của mình nghênh đón Tô Văn Cảnh.

Mình tức giận, là nhằm vào Trình Minh.

Mà không phải nhằm vào Tô Văn Cảnh.

Một là một, hai là hai, đạo lý này Cố Cẩm Niên hiểu.

Tiến vào ngoại viện.

Quả nhiên, Tô Văn Cảnh đứng cách đó không xa, sắc mặt ôn hòa nhìn mình.

"Học sinh Cố Cẩm Niên, gặp qua Văn Cảnh tiên sinh."

Cố Cẩm Niên hướng phía Tô Văn Cảnh cúi đầu, mười phần khiêm tốn.

"Thế tử điện hạ khách khí."

"Đêm khuya tới chơi, hơi có vẻ mạo muội, hi vọng thế tử điện hạ không trách tội lão phu."

Tô Văn Cảnh khẽ cười nói.

"Tiên sinh nói quá lời."

"Mời tiên sinh vào."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, mời Tô Văn Cảnh đi vào.

Tô Văn Cảnh nhẹ gật đầu, đi theo Cố Cẩm Niên vào trong phòng.

Sau đó trực tiếp mở miệng nói.

"Thế tử điện hạ, còn nhớ đến giao dịch trước đó với lão phu trước đó?"

Tô Văn Cảnh cười nói.

"Nhớ kỹ."

Cố Cẩm Niên vốn cho rằng Tô Văn Cảnh tới làm thuyết khách, thuyết phục mình đi Đại Hạ thư viện.

Không nghĩ tới là việc này.

"Lão phu hôm nay đến đây, chính là thực hiện ước định."

Tô Văn Cảnh nói.

Mà Cố Cẩm Niên cũng rất bình tĩnh, rót cho Tô Văn Cảnh một chén trà nóng.

Đồng thời cũng tò mò Tô Văn Cảnh muốn nói điều gì.

"Thế tử điện hạ có biết, lần này bệ hạ mời lão phu quản lý thư viện là có mục đích gì không?"

Tô Văn Cảnh mở miệng, nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Thốt ra lời này.

Cố Cẩm Niên thoáng suy tư, sau đó mở miệng.

"Có lẽ không phải liên quan tới thiên mệnh đi?"

Cố Cẩm Niên hỏi ngược lại.

Chỉ là lời này vừa dứt, Tô Văn Cảnh sững sờ.

Bàn tay đưa ra đón chén trà có chút cứng đờ.

A, đoán đúng.

Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Cố Cẩm Niên trong lòng cũng minh bạch một hai.

"Thế tử điện hạ thật thông minh a."

"Bất quá, thế tử điện hạ có biết, cái thiên mệnh này vì sao có quan hệ cùng Đại Hạ thư viện không?"

Tô Văn Cảnh tiếp tục hỏi.

"Có lẽ không phải bởi vì Nho đạo đi?"

Cố Cẩm Niên không chút nghĩ ngợi nói.

Tô Văn Cảnh: "…"

Hắn lại ngây ngẩn cả người.

Có nghĩa là Cố Cẩm Niên lại đoán đúng.

"Vậy thế tử điện hạ có biết, làm cách nào mới có thể thu hoạch được thiên mệnh khí vận khác?"

Tô Văn Cảnh tiếp tục hỏi, tựa hồ có chút không tin tà.

"Ây. . . . Học sinh cảm thấy, có lẽ không phải là tại Đại Hạ thư viện thu hoạch được đi?"

Cố Cẩm Niên sau khi rót trà xong, đưa ra câu trả lời.

Tô Văn Cảnh: "…"

Trong phòng rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức làm cho người trầm mặc.

"Văn Cảnh tiên sinh?"

"Tiên sinh?"

"Ngươi tại sao không nói chuyện?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, đánh vỡ yên tĩnh.

Mà Tô Văn Cảnh vẫn như cũ không nói lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK