Dì Tần cũng nhìn ra tiểu Mạnh quyếtkhônglấy,nói: “Thếthìthôi vậy.”
Bà thu tiền lại, nhưng lạiđitìm cái túi bỏ chút trái cây vào, nhất định bắt tiểu Mạnh phải mang về ký túc xá ăn.
Tiểu Mạnh hết cách, đành phải nhận.
Mẹ Thư Thần cứ luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh nhìn, đợi đến khi Thư Thần nháy mắt ra hiệu về nhà, bà giả bộkhôngthấy, hỏi tiểu Mạnh: “Cháu là sinh viên à? Giờ về trường đúngkhông?”
khôngđợi tiểu Mạnh há miệng, dì Tầnđãnói: “Tiểu Mạnh học Hoa đại đấy.”
Mẹ Thư Thần đương nhiênđãbiết từ trước, lúc này làm bộ như vừa mới biết, quay ra tán thưởng khen ngợi tiểu Mạnhmộttrận.
Tiểu Mạnh lại trải qua nỗi niềm xấu hổ lúc nãy của Thư Thần, giờ đến lượt Thư Thần thông cảm vớicônàng.
Khó khăn khen xong, lờinóimẹ Thư Thần xoay chuyển,nóivới Thư Thần: “Con về trướcđi, mẹ với dì Tầnnóichuyện thêm lúc nữa.”
Thư Thần chỉ mong nhanh chóng rời sân, mẹ mìnhđãvui vẻ ở lạithìcứ thuận theo thôi. Lập tức thoải mái đáp ứng.
khôngngờ mẹ già còn bồi thêm: “Conđitới đường Quang Minh nhỉ, gần Hoa đại đấy, con tiệnthìđưa tiểu Mạnh về luôn!”
Thư Thần cho mẹ mình ánh mắtmộtlời khónóihết. Mẹ già ánh mắt sáng rực,khônge ngại cứ nhìn thẳng vào mắtanhchàng.
Tiểu Mạnh vộinói: “khôngcần,khôngcần!”
Nhà mình kiện cáothìvề nhà đánh sau,khôngthể để congáingười ta ở đây vì mình mà xấu hổ được.
“khôngsao đâu, tiện đường mà, cũng đâu tốn xăng mấy.” Thư Thầnnói.
Tiểu Mạnh còn muốn xin miễn, nhưng thấy Thư Thần nháy mắt với mình.
Rò ràng mới gặp lần đầu,khôngchút quen biết, vậy mà tiểu Mạnh lại tâm ý tương thông với Thư Thần, hiểu ám chỉ “Mau rời khỏi đây”.
Câu xin miễn ngậm lại trong miệng,cônàng gật đầunói: “Vậy làm phiềnanhrồi.”
Thư Thần thở phàinhẹnhõm,nói: “Vậy, dì Tần, bọn cháuđitrước đây!”
Hai người phụ nữ trung niên cứ cười híp mắt tiễn bọn họ rờiđi.
Đóng cửa lại, hai người liềnthìthầmmộtchỗ.
“Bà thấycôbé này ổn chứ!” Dì Tầnnói.
Mẹ Thư Thần gật đầu: “Biết quan sát,nóichuyện cũng thoải mái.”
Dì Tầnnói: “Bà cứ tin vào mắt nhìn của tôi. Bé ấy làm ở đây được năm rưỡi rồi, tôinóicho bà này, nó chưa từng tới muộn lần nào. Lúc giảng bài cũng cực kỳ nghiêm túc kiên nhẫn, vừa nhìn là biết làcôgáitốt.”
“Tuy là điều kiện gia đình hơi kémmộtchút, nhưng so với nhà bà cũngkhôngkém bao nhiêu.” Bànói, “Nhà chỉ có bố, mẹthìtết xuân năm ngoáiđãqua đời. Đầu năm nay bố con bé ấy tái hôn. Tôi từngnóichuyện với con bé,côbé này muốn sau khi tốt nghiệpthìở lại tỉnh lị để phát triển,khôngvề.”
Mẹ Thư Thần dứt khoát đưa tay bảo dừng: “Điều kiện gia đìnhkhôngliên quan, nhân phẩm tốt là được!”
Vừanóivừa lo lắng: “Tôi thấycôbé đấy là người nhanh nhẹn,khôngbiết đứa con trai ngốc, ôi...”
Vừa rời khỏi tầm mắt của hai má, Thư Thần và tiểu Mạnh cùng nhau thở phàomộthơi.
Hai người liếc nhau, cùng bật cười.
Triệu Thần đỡ tránnói: “khôngchịu nổi.”
Tiểu Mạnh nín cườinói: “cônhiệt tìnhthật.”khôngnóirõlà ai, thực đúng là cả hai vị kia đều nhiệt tình.
Thư Thần nhìncônàngmộtcái, cảm thấycôgáinày tính cách rất tốt, cởi mở hào phóng.
anhchàng hỏimộtcâu: “Em biết Kỷ An Ninhkhông?”
Tiểu Mạnh kinh ngạc: “anhbiết Kỷ An Ninh?”
Thư Thần cườinói: “Trước kia, Kỷ An Ninh có làm thêm ở quánanh, công việc gia sư này cũng là mẹanhgiới thiệu giúp cho.anhnhớrõlà em ấy từngnóivớianh,nóilà chuyển cho bạn học, chắc là emthìphải?”
Tiểu Mạnh chính làcôbạn thân của Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũ.cônàng kinh ngạcnói: “anhchính là ông chủ quán cà phê chủ đề anime đó ạ?”
Hai người tìm được giao điểm quen biết, tức khắc khoảng cách được kéo gần lại.
“đithôi.” Thư Thầnnói, “anhđưa em về.”
Mạnh Hân Vũ còn muốn từ chối lịchsự, Thư Thầnđãnói: “Quánanhở ngay đường Quang Minh, tiện đườngthật.”
Thư Thần tướng mạo nhã nhặn, cười phát tỏa nắng. Hôm nayanhchàng biết ý thaycônàng giải vây, ấn tượng của Mạnh Hân Vũ đối vớianhchàng rất tốt,nóicảm ơn rồi ngồi lên xe.
Hai người đềukhôngquen nhau,khôngcó gì đểnói, đành phảinóivề Kỷ An Ninh.
“Giờ em ấy thế nào rồi?” Thư Thần hỏi, “anhlâu lắm rồikhônggặp em ấy.”
Thư Thầnkhôngthân thiết với Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh chẳng qua cũng chỉ làm thêm ở chỗanhchàng có hai tháng. Cònkhôngsâu bằng Văn Dụ, mặt tiền chi nhánh cửa hàng sau này củaanhchàng, Văn Dụđãchoanhchàng ưu đãi vô cùng lớn, đó là cảmộtphần ân tình to lớn.
Nhưng cuộc sống bọn họkhôngcó giao điểm, sau khi mời hai người họ ăn bữa cơm,thìkhôngcòn gặp nữa.
“Cậu ấy rất tốt.” Mạnh Hân Vũnói, “Tháng bảy này cậu ấysẽkết hôn.”
“Hả?” Thư Thần hơi sốc, “khôngphải bọn emđangcòn học à? Hơn? Năm hai đúngkhông?”
Mạnh Hân Vũ cườinói: “Là năm hai. Nhưng cậu ấy sắp hai mươi rồi, hợp pháp mà.”
Thư Thần cẩn thận hỏi: “Cưới Văn Dụ à?”
Mạnh Hân Vũnói: “Ngay cả Văn Dụanhcũng biết?”
Thư Thầnnói: “Lúc ấy, cậu ấy hay tới đón Kỷ An Ninh tan làm.”
Mạnh Hân Vũ hình như có chút ấn tượng, khi đó Kỷ An Ninh cónóivớicônàng là ông chủ quán là người rất tốt gì đó. Tam quan củacônàng và Kỷ An Ninh giống nhau, mắt nhìn người cũng tương tự, hôm nay quan sát, Thư Thần quả nhiên là người rất tốt.
Xe lái tới Hoa đại, Mạnh Hân Vũnóicảm ơn, chuẩn bị xuống xe.
Thư Thần do dựmộtlát, vẫn quyết địnhnóixin lỗi.
“Cái kia... Chuyện hôm nay,thậtngại quá.”anhchàng ngại ngùngnói.
“???” Mạnh Hân Vũ vẫn hoàn toànkhôngbiết gì cả, dù sao tuổi vẫn cònnhỏ.
Thư Thần gãi gãi đầunói: “Emkhôngnhìn ra à, hôm nay... Hai người sắp xếp chúng ta xem mắt đấy.”
Mạnh Hân Vũ: “...Hả?” Ngơ luôn.
Thư Thần vộinói: “Ban đầuanhcũngkhôngbiết, giống em thôi. Mẹanhvới dì cũngkhôngcó ý xấu đâu, chỉ là muốn cho chúng tamộtcơ hội quen biết thôi. Nhưng mà...anhthấy em cũngkhôngbiết, cũngkhôngtốt lắm,anhvềsẽnóirõhơn với mẹanh. Sau nàykhôngnhư thế nữa.”
Mấy người tuổi trung niên này, cũngkhôngbiết cái gì gọi là tôn trọng người khác, cũngkhôngbiết cái gì gọi là riêng tư, lại càngkhôngđể ý đến ý kiến cá nhân.
khôngnóimộttiếngđãlén xếp cho congáingười tađixem mắt, quá đáng, trong lòng Thư Thần có phần tức giận.
Mạnh Hân Vũ mới năm hai, mẹ vừa mất năm ngoái. Trước đó, tình hình trong nhà rất khó khăn, tâm tư của bố đều đặt hết lên việc chăm sóc mẹ, thế làkhôngai đề cập đến chuyện quen bạn trai gì đó. Ngay lúc đầu năm khi bố tái hôn, có hỏimộtcâu “Có bạn trai chưa”,cônàngnóikhôngcó, bố cũngkhôngnhắc lại nữa.
Mạnh Hân Vũ nghĩkhôngra, lần đầuđixem mắt trong đời, cứ bị người ta yên lặngkhôngtiếng động sắp xếp như vậy.
Đúng là phục mấy bàcônàythật!
Giới trẻ bây giờ đều chú trọng với bản thân, muốn độc lập. Bị người ta thiếu tôn trọng ý kiến cá nhân, trong lòng Mạnh Hân Vũ cũng có phầnkhôngvui.
Nhưng Thư Thầnđãchủ động xin lỗi, màanhchàng cũng giống mình,thậtra cũngkhôngbiết nội tình, chútkhôngvui kia của Mạnh Hân Vũ cũng tảnđi.cônàng còn trẻ, chưa bị chuyện xem mắt này đầu độc, cũngkhôngmâu thuẫn quá.
cônàng xua taynói: “Thôi quênđi,khôngsao đâu.”
Chỉ là biếtsựthực xong, nhìn sang Thư Thần, bỗng nhiên bắt đầu thấy hơi ngại ngùng.
Đối với điều kiện gia đình gì đấy, Mạnh Hân Vũ cũngkhôngđể tâm lắm,côluôn tôn thờ việc phải là chính mình, cố gắngthậttốt. Nhưng Thư Thần gầy gò, dong dỏng cao, làn da trắng nõn, tướng mạo nhã nhặn. Nhất là có thể cảm nhận được nhân phẩmkhôngtệ.
Làm người ta thấy rất có hảo cảm.
khôngkhí bỗng dưng có chút thay đổi.
Thư Thần “Khụ”mộttiếng, bên tai hơi nóng, hỏi: “Vậy... Có thể thêm wechatkhông?”
Mặt Mạnh Hân Vũ cũng hơi nóng, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, thoải máinói: “Được ạ.”
Hai người cùng thêm bạn tốt, Thư Thần mới rờiđi, trước khiđicónói: “Giúpanhhỏi thăm sức khỏe Thư Thần với Kỷ An Ninh nhé.”
Nhìn theo xeanhchàng dần xa, Mạnh Hân Vũnhẹthở ra. Mặt vẫn còn nóng hổi.
Gặp Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũnóichuyện bị xem mắt chocô.
Kỷ An Ninh sững sờmộtlát còn chưa tỉnh hồn lại.
Kiếp trước hai người họkhôngcó quen biết gì mà. Mặc dù cả Mạnh Hân Vũ lẫn Thư Thần đều là người rất tốt, nhưng Kỷ An Ninh cũngkhôngphải phụ nữ trung niên,khôngcó kiểu ý nghĩ mai mối, chưa bao giờ có ý định kéo hai người về cùngmộtchỗ.
khôngngờ tới kiếp này...
“Vậy... Cậu nghĩ sao?”côhỏi.
Mặt Mạnh Hân Vũ hơi đỏ: “Tớthìnghĩ gì chứ, người ta cũng đâu có ý với tớ mấy.”
Kỷ An Ninh lại biết, Thư Thần mặc dù là người có tính tình rất tốt, nhưng cũngkhôngphải là trung tâmđiđiều hòakhôngkhí,anhchàngđãxin wechat của Mạnh Hân Vũ, tức là bản thânđãcó ý rồi.
Chuyện giữa hai người này, người kháckhôngnên can thiệp quá nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên.côcũngkhôngnóigì, chỉ cười hì hì.
Mạnh Hân Vũ chưa từngyêuđương, phương diện này cực kỳ thiếu kinh nghiệm, bịcôcười đến đỏ cả mặt.
Mặc dù ngoài miệngkhôngthừa nhận cái gì, nhưng vẫn lén lút xem trang cá nhân của Thư Thần.
Cũng chỉ là mấy thứ liên quan đến 2D, còn có mấy đồ handmade, đăng mấy bản vẽ phục chế,sựvui vẻ ngập đầy màn hình...
Mạnh Hân Vũ: “...” Hơi muốn che mắt lại rồi.
Nhưng mà cũng thấy rất đángyêu.
Thư Thần sau khi về nhà liền mở xem trang cá nhân của Mạnh Hân Vũ, pháthiệncuộc sống củacônàng cực kỳ đơn giản. Cơ bản là cũng bạn học nữ chụp chung các kiểu, hình tự sướng rất ít,khôngphải là người cuồng tự sướng.
Suy nghĩ rất lâu làm sao để bắt đầu chủ đề với Mạnh Hân Vũ, từ bỏ mấy kiểu như là “Có ở đókhông” hay “đanglàm gì thế”, Thư Thần vẫn quyết định bắt đầu từ mấy thứ mình quen.
“khôngbiết em có thích haykhông, nhưng mấy bộ phim hoạt hình này vẽ rất đẹp,anhmuốn đề cử với em.”
Phía dưới gửi kèm link. Coi như là mở ra đề tài.
Mạnh Hân Vũ nhắn lại: “Chút nữa emsẽxem.”
Lại hỏi thêm: “anhthích hoạt hình lắm à?”
Thư Thầnnói: “Đúng vậy. Cho nên sau khi tốt nghiệp,khôngmuốn 9hđi5h về, muốn làm chút việc mình thích, vì thếanhmới mở quán cà phê anime.”
Mạnh Hân Vũnói: “Em từng nghe Kỷ An Ninhnóitới.”
Lần đầu trò chuyện, báo cáo thắng lợi.
Hai ngày sau, Mạnh Hân Vũ bỗng nhiên nhắn lại: “Xem kỹ rồi! Có phải cái cuối nàykhông? Em rất thích XX và ZZ!”
Thư Thần xem điện thoại, lộ ra mỉm cười thấu hiểu.
Hôn lễ Kỷ An Ninh được tổ chức vào tháng 7, địa điểm làmộthải đảo ở nước ngoài.
Văn Quốc An, Văn Dụ và Kỷ An Ninh, ba con ngườikhôngchung huyết thống, kỳ diệu là cũngkhôngtính tổ chứcmộtđám cưới kinh doanh long trọng xa xỉ gì. Có chí cùng nhau chọn khiêm tốn, riêng tư.
Chỉ mời những người thựcsựthân thiết.
Bên Kỷ An Ninh chỉ mời mỗi Mạnh Hân Vũ.
Nếu bàn về nguồn gốc kiếp trước, trong lòng Kỷ An Ninh cũng rất muốn mời Thư Thần tham gia. Nhưng kiếp này, quan hệ giữacôvới Thư Thần quánhỏ, nếu cứ mờimộtông chủ quán cà phê mà mình chỉ làm thêm hai tháng, ra nước ngoài dự hôn lễ của mình, có phần cứng nhắc xấu hổ, chỉ đành từ bỏ.
Nhưng tới tháng sáu, Kỷ An Ninh lạinóivới Văn Dụ: “Tân khách mời thêmmộtngười.”
Văn Dụ hỏi: “Ai vậy?”
Kỷ An Ninhnói: “Thư Thần.”
Văn Dụnói: “Hử,khôngphảinóikhôngmờianhấy à?”
Kỷ An Ninh lộ ra tươi cười: “Giờanhấy là bạn trai Mạnh Hân Vũ rồi.”
Quy mô hôn lễ rấtnhỏ, bởi vì khách mời ít, những vẫn vô cùng tinh xảo.
Văn gia bao hết hải đảo, hôn lễ được cử hànhtrênbờ cát trắng. Tân lang tân nương vô cùng trẻ tuổi,mộtngườianhtuấn,mộtngười mỹ lệ.
Dưới cổng hoa, bọn họ hứa hẹn với nhau, đeo nhẫn cho nhau, trao nhau nụ hôn.
Sau đó tân nương ném hoa cưới, rơi xuống taycôbạn thân nhất.
Hai người nhìn nhau cười.
Cuộc đời có lẽđãtừng long đong, nhưng nhất địnhsẽcàng ngày càng tốt.
Tớ như vậy, hi vọng cậu cũng thế.