• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụđiqua dẫm lên Triệu Thần, cười lạnh: “Có biết hôm nay là do đâukhông?”
Triệu Thần nằmtrênmặt đất, mang theo tiếng khóc nức nởnói: “Biết, biết.”
“Biết là được.” Văn Dụ hạ lệnh xuống, “Say này trông thấycôấy, phảiđiđường vòng. Dám tới gầncôấy trong vòng mười thước, taosẽkhiến mày đến bố mẹ cũngkhôngnhận ra.”
Triệu Thần khóc biểu thịđãbiết.
Đúng là tên nhát gan, làm hại Lý Háchđihóng náo nhiệt thấykhôngđủ thống khoái.
“Quá nhàm chán.”hắnnói, “Giờ đếnmộtngười có thể đánh bại mình cũng chẳng tìm được, chán chết.”
Mấy người năm đó cùnghắnkhiêu chiến, tranh giành tình nhân, giờ cả đám cũngđãthành thục chững chạc giốnghắn, chuyện như thế nàyđãkhônglàm từ lâu.
Phùng Kim Hải cũng than: “Nhìn tiểu Dụ thế kia, mới pháthiệnbản thân năm đó trẻ trâu cỡ nào.”
Văn Dụ lừ mắt: “Đừng có mà cậy già lên mặt, mau về nhà ngâm cẩu kỷ*đi.”
*chắc đại ý là già rồithìvề nhà ngâm cẩu kỷ uống dưỡng sinh đê.
“Ngâm cái gì mà ngâm.” Tiền Hạo Nhiênnói, “đithôi,điuống rượu.”
“khôngđi.” Văn Dụ trực tiếp từ chối, “Tôi phải về nhà.”
Kỷ An Ninhđãtúm cổ tayanhkhôngthả, hiển nhiên là lo lắng vềanh. Giờ xong việc rồi,anhphải về sớmmộtchút, tránh đểcônơm nớp lo sợ.
Lý Háchkhôngcho: “Về nhà cái gì! Bọnanhđây là vì cậu mới tới!”
Mí mắt Văn Dụ hẩy lên: “Em xin mấyanhtới chắc.rõràng mấy người từng tên chạy tới hóng náo nhiệt.”
Đám Lý Hách bùng nổ, từng người xắn tay áo muốn tẩn Văn Dụ.
Chỉ là bọn họđãhiểurõvề nhau, đều biết sức chiến đấu của Văn Dụ cỡ cấp bậc quyền thủ chuyên nghiệp, chỉ làm bộ thôi, ai cũngkhôngdámthậtsựtiến lên đánhanh.
Sợ bịanhđập lại.
Cuối cùng Văn Dụ vẫn muốn về,nói: “Emđira đây đánh người, nếu về muộn,côấy lại lo lắng vớ vẩn.”
Mấy câu tình cảm này làm bọn Lý Hách thiếu chút nữa ói sạch.
“Cai thuốc, rượu cũngkhônguống?” Tiền Hạo Nhiênnói, “Ông đây vì tới trợ quyền mà đến bạn giá mới cũng vứt lạitrênxe.”
Văn Dụ ngây ramộtlúc hỏi: “Bạngáimới?”
Tiền Hạo Nhiênnói: “Đúng, còn nóng hôi hổi đây này!”
Văn Dụ hỏi: “Tôn Nhã Nhàn đâu?”
Vừa nhắc đếncôta, Tiền Hạo Nhiên liền xua taynói: “Lòng dạcôta quá lớn, loại này khẩu vị càng nuôi càng xảo quyệt, kết thúc sớmmộtchútthìtất cả mọi người cũng đẹp mặt hơn chút.”
Văn Dụ chỉ thuận miệng hỏimộtchút, cũngkhôngphảithậtsựquan tâm đến chuyện tình cảm hay sinh hoạt tình dục của Tiền Hạo Nhiên, chỉ gật đầu, cùng mấy vị nàynóilinh tinh vài chuyện.
Mấy người oán hận, kết bạnđiuống rượu.
Văn Dụđitrênđường mới nhớ tới, Phùng Kim Hải gần đây cũng đổi bạngái. Về phần Lý Háchthìcàng khỏi phảinói,hắnthích chơi mấy tiểu minh tinh, căn bản đếnmộtngười bạngáiđứng đắn cũng chả có.
Những người như bọn họ hầu như là từ tuổi dậythìđãđược congáivây quanh đuổi theo. Tuổi càng lớn, chiều cao lẫn ngoại hình có lực cảnh hưởng càngnhỏ, phân lượng của giá trị tài sản của bản thân càng nặng,thìcàng có nhiềucôgáixinh đẹp đuổi theo bọnhắn.
Đây là chuyện bình thường trong nhómanh.
Nhưng lúc này Văn Dụ lại cảm thấy, mấy mặt hàng cạnh mình này cũng đúng làkhôngyêuđương lâu dài, tên nào cũng là hoa hoa công tử. (làm như bốkhôngphải ấy)
Hèn chi Kỷ An Ninh khi đókhôngcân nhắc đến thiên trường địa cửu, trước tiênđãnghĩ chuyện chia tay.
Hừ, đều là mấy mặt hàng này liên lụyanh!
Về đến nhà, quả nhiên Kỷ An Ninh còn chưa ngủ,đangchờanh.anhđãđoán trước.
“khôngsao chứ?” Nhìnanhcuối cùng cũng về, Kỷ An Ninh đứng lên hỏi.
“Có thể có chuyện gì chứ, tên nhát gan, đánh hai cáiđãkêu cha gọi mẹ.” Văn Dụ khinh thường.
Triệu Thần trong mắt Văn Dụ là như thế à. Kỷ An Ninh ngẫm nghĩ.
Văn Dụ bóp cằmcô, lắc lắc: “Sao thế?”
Kỷ An Ninh nhìn vào mắtanh, rất chân thành hỏi: “Triệu Thần, có phảithậtsựkhôngchút đáng sợ nàokhông?”
Văn Dụ cũng nhìn vào mắtcô, hỏi lại: “Em thấy sao?”
Bọn Lý Hách, Phùng Kim Hải cười nhạoanhtrẻ trâu,đãlà người trưởng thành rồi, còn vì tranh giành tình nhân mà ra tay đánh nhau.
Văn Dụsẽkhôngnóicho bọnhắnbiết, sở dĩanhnổi giận là vì từ trước tới nay Kỷ An Ninh đều có nỗi sợ hãi khó giải thích với Triệu Thần, cho nên dưới tình huốnganhkhôngcó ở đó. Triệu Thần tới làm phiền Kỷ An Ninh, nhất địnhđãmang tới chocôtổn thương nhất định nào đó.
Văn Dụ vì vậy mà nổi giận.
Kỷ An Ninhnói: “Em cảm thấyhắn,khôngđáng sợ.”
côcườimộtcáinhẹnhõm,nóichoanhbiết: “Hôm nay em chohắnmộtcước, KO.”
Văn Dụ vui vẻ.
“Được. Sau này nếu có ai dám tỏ tình với em, em cứ phụ trách KO bọnhắn.”anhtrộm đổi khái niệmnói, “Đều giao hết cho em. Sau nàyanhkhônglàm chuyện này nữa, quá trẻ trâu. Sau khianhtốt nghiệp trung họcđãkhôngcòn làm chuyện như thế.”
Kỷ An Ninh nhướn mày: “Vì ngườiyêumà đánh nhau?”
Văn Dụnói: “Đúng vậy.”
Sau cao trungthìkhônglàm lại à? Kỷ An Ninh nhớ tới kiếp trước, Văn Dụ đâu chỉ đánh nhau cómộtlần với mấy người theo đuổicô.
côkhôngnhịn được nhếch khóe miệng lên.
“Nghĩ cái gì mà vui vẻ thế?” Văn Dụ thấy kỳ quái.
“Có ai từngnóivớianhchưa,” Kỷ An Ninh ôm eoanhnói, “Dáng vẻanhđánh nhau, rất đẹp trai?”
“Đậu xanh.” Văn Dụnói, “anhtrưởng thành rồi.”
Mặc dùnóinhư vậy, nhưng khóe miệng lại thànhthậtđiên cuồng nhếch lên.
Kỷ An Ninh nhịn cười, kiễng chân lên hôn môianh.
Hônnhẹ, khẽ mút.
Văn Dụ trước nay y như cái thùng xăng,mộtkích là cháy.
Phòng ngủ quá xa, sofa là được.
Thể lực Kỷ An Ninh kém hơn Văn Dụ, luôn luôn bịanhlăn lộn đến nhắm mắt liền ngủ.
Thể lực Văn Dụ vẫn còn dồi dào, dư vị vẫn chưa tan, ngay lúc thời gian hiền giả (1), tinh thần trống rỗng, hưởng thụsựyên tĩnh đặc biệt này.
khôngbiết tại sao lại nhớ tới tình cảnh hôm nay khi Triệu Thần chặncôlại mà Kỷ An Ninh miêu tả choanh. Lúc đấy nghe chỉ lo tức giận, bây giờ nội tâm yên tĩnh, những miêu tả kia giống như hình chiếu, trong đầu dần hình thành hình ảnh, giống nhưđãtừng thấy.
Văn Dụ ngơ ngẩn.
anhchợt nhớ tới,thậtsựrất giống với giấc mộnganhtừng mơ.
Giấc mộng kia lấy Hoa đại làm bối cảnh, Triệu Thầnkhôngngừng tới quấy rối làm phiền Kỷ An Ninh. Văn Dụ nhớ kỹ, ban đầu trong giấc mộng, chuyện Triệu Thần gần như giống y đúc trong giấc mơ.
Thời gian hiển giả kết thúc, ý nghĩ hoang đường chẳng qua cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu, liền bị chính Văn Dụ phủ định. Mộng chỉ là mộng, sao có thể nhập làmmộtvớihiệnthực.
anhcòn tiếp tục thế nữa, chắc biến thành bệnh tâm thần luôn quá.
Xoa xoa huyệt thái dương, Văn Dụ nhắm mắt lạiđingủ.
Hình ảnh rất loạn. Thị giác rất kỳ quái. Văn Dụ cảm thấy mình giống như nhập vào ai đó.
Bắt đầu ở cầu thang, nhìn ra là người nàyđangchạy lêntrên, giống nhưđangchạy thoát khỏi gì đó, rất hoảng sợ.
Sau đó làmộtsân thượng của tòa nhà nào đó, lộn xộn thưa thớt.
Lưng dán vào máy lạnhẩnmình trong bóng tối, trong tay nắmthậtchặtmộtmũi khoan bằng thép.
Giống như có aiđangnóichuyện, nghekhôngrõ, lỗ tai chỉ nghe được tiếng hít thở của mình cùng tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập.
Có người tới gần, từng bướcmột.
Văn Dụ thấy mũi giày trước, sau đó mặt người kia lộ ra, quay đầu nhìn về phíaanh, cườimộttiếng.
khôngphải ai khác, chính là người hôm nay bịanhđánh, tên Triệu Thần run như cầy sấy*. (*gốc là cẩu hùng, dịch ra là gấu đen, nhưng để cầy sấy cho hợp.)
Nhưng trong khung cảnh này, mặt Triệu Thầnâmtrầm đáng sợ, tên kia quay đầu cườimộttiếng, giống như chỉmộtgiây sausẽmở cái mồm đầy máu ra cắn người.
Theo sát là cái mũi khoan thép liền đánh vào gương mặt buồn nôn kia, răng bay ra, máu mũi văng khắp nơi.
Văn Dụ bị buồn nôn mà tỉnh.
Đòe mòe, đây là giấc mộng gì vậy? Văn Dụ thấy đần luôn.
Cái bệnh ngày nghĩ gì, đêm mơ đó hình như càng ngày càng nặng rồi.
Bạch Lộ thích tám chuyện,cônàng mang tới cho Kỷ An Ninhmộttin tức mới: “Này, biết chưa, Tôn Nhã Nhàn chia tay với bạn trai rồi.”
cônàng mang hứng thú bừng bừng đến buôn chuyện,khôngngờ Mạnh Hân Vũ lẫn Kỷ An Ninh đềukhônghứng lắm,khôngquan tâm lắm.
Mạnh Hân Vũnói: “Quản nhiều như thế làm gì, chiakhôngchia là tự do của người ta.”
“Chán hai cậu quá đấy.” Bạch Lộ mất hứng, bĩu môi oán giận.
Nhưng dù là vậy, vẫn muốnnói, nếukhôngnghẹn chết mất.
“Giờ cậu tađangtìm phòng trọ, trước đókhôngphải cậu ta sống chung à, giờ chia tay rồi nên dọn ra ngoài ở. Cậu có đoán ra sao tớ biết đượckhông, cậu ta đem hết đồ chuyển về phòng ký túc xá lúc trước, giờ cậu tađangở khách sạn,nóilà tìm được phòngsẽdọnđi. Mấy người cùng phòng cậu ta phàn nàn với tớ,nóiđồ siêu nhiều, chiếm sạch chỗ ký túc xá mấy cậu ấy.”
cônàngđangnóiliên hồi, đột nhiên cảm giác được ánh mắt Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh sai sai. Mạnh Hân Vũ còn nháy mắt vớicô.
Bạch Lộ vội quay đầu, Tôn Nhã Nhànđangđứng sau lưngcônàng, cười khẩy.
khôngbiết giấu mặt vào đâu. (Ghi là viết hoa bối rối, xấu hổ nhưng thấykhôngthuận lắm.)
Mạnh Hân Vũkhôngbiếtnóigì.
“thậtsựcực khổ cậu quan tâm.” Tôn Nhã Nhàn nhất quán cường thế, cười lạnh liên tục, “Tôiđãtìm được phòng, lập tức chuyểnđi, cậu phải nghỉ ngơi nhiềumộtchút, đừng để bản thân mệt mỏi mà xảy ra sai sót.”
Bạch Lộ ngập ngừngkhôngbiết giải thích thế nào, ngại quá nên muốn chạy.
Tôn Nhã Nhàn chặn lốiđinhỏ, đưa tay sờ túi của Bạch Lộ, chế giễunói: “khôngtệ nha, hàng chính hãng à, bạn trai chắc lại cạp đất rồi.”
Bạch Lộ đỏ bừng mặt, cằm hất lên: “Tôi tự mua!”
Tôn Nhã Nhàn cười nhạomộttiếng, quay người rờiđi.
Bạch Lộ căm hậnnói: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, nhiều đồ thế có cái gì docôta tự mua, cònkhôngphải bạn trai mua cho à, trang điểm xong cũng chẳng thay đổi mấy.”
Lời này khá khó nghe, đến Kỷ An Ninh cũng phải ngước mắt nhìncônàngmộtcái.côcũngkhôngchỉ trích gì Bạch Lộ, nhưng đôi mắt đen nhánh kia liếc sâu kínmộtcái, Bạch Lộ liền biết mình lỡ lời.
cônàng ngượng ngùng thêm lần nữa.
Lực chú ý của Mạnh Hân Vũ bị cái túi mới của Bạch Lộ hấp dẫn,cônàng hỏi: “Túi này rất đắt à?”
Bạch Lộ đeo cũng được mấy ngày nhưngcônàngkhôngđể ý. Vừa nãy Tôn Nhã Nhàn nhắc đến mới biết có thể nó thuộc thương hiệu riêng.
“Cũng tạm.” Bạch Lộ ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn, “2300.”
“Mẹ ơi! 2300? Cái này á?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.cônàng còn tưởng chỉ có hai ba trăm.”
Bạch Lộ vỗ logotrêntúi xách, bất mãnnói: “Tốt xấu gì cũng có thương hiệu đoàng hoàng!”
Mạnh Hân Vũ đau lòng.
Nghenóitúi Tôn Nhã Nhànmộtcái là mấy vạn. Nhưng túi củacôta đều là hàng hiệu. Mạnh Hân Vũ dù cảm thấy có khi cả đời cũng chẳng mua nổimộtcái, nhưng tốt xấu gì cũng đúng với giá nhãn hiệu này.
Nhưng cái túi này của Bạch Lộ,mộtđống đinh tán... NếunóithậtthìMạnh Hân Vũ thấykhôngđẹp lắm. Đúng là xót cho 2300 này.
Suy nghĩ đầu tiên củacônàng cũng giống với Tôn Nhã Nhàn, hỏi: “Lại để cho Trần Hạo bỏ tiền à?”
“anhấy nào có tiền? Tháng nào cũng ăn đất.” Bạch Lộ thở dài, “Tớ tự mua đấy.”
Mạnh Hân Vũ hỏi: “Lại xin tiền nhà à?”
Bạch Lộ bực mình: “Muốn cũng có cho đâu.”
Cuối cùngcônàng vẫnnóicho Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh: “Tớ vay để mua, mức vaynhỏtrong khuôn viên trường, vô cùng thuận tiện.”
Mạnh Hân Vũ hỏicônàng mượn bao nhiêu tiền, trả bao nhiêu tiền, tính thửmộtchút, có chút bất annói: “Cái này lãi suất rất cao đấy!”
“Nhưng mức vay mượnnhỏ, cho nên mỗi tháng cũngkhôngtính là nhiều, trả được.” Bạch Lộnói, “Cái này gọi là dùng trước, so với việc tích tiền dần dần,khôngbằng trả tiền từ từ, tớ dùng mấy cái này trước, sớm hưởng thụ trước.”
Nhìn Mạnh Hân Vũ còn muốnnóitiếp, sợcônàng thuyết giáo, vộinóithêm: “Cậu xem đồng hương cậuđi, cậu ấy biếtrõđấy, cậu ấy cũng mua rất nhiều thứ, đều là vay rồi mua, từ từ trả chứ sao.”
“Vu Hà á?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.
Kỷ An Ninh cũng ngạc nhiên, nheo mắt lại hỏi: “Vu Hà?”
(1)"Thời gian hiền giả" (Thời gian Kenja), còn được gọi là "Chế độ hiền nhân. Đề cập đến khoảng thời gian sau OOXX của nam giới (tên học thuật là "trầm cảm sau khi quan hệ tình dục" hoặc "thời kỳ chịu lửa nam").
Bởi vì sau khi kết thúc, toàn bộ con ngườisẽcảm thấy thư giãn về thể chất và tinh thần,khôngcó tâm trí và tâm tríđãđạt đến trạng thái vô ngã, lúc này tâm trí trở nên yên tĩnh và bình yên, giống nhưmộtnhà hiền triết và thánh nhân, nên nó được đặt tên như thế.
Trong thời gian này, đàn ôngsẽthay đổi cách suy nghĩ của họ (nghĩa là thay vào đó là suy nghĩ với phần thântrêncủa họ), họsẽkhôngquan tâm nhiều đến các vấn đề tình dục, vàmộtsố thậm chí có thể cảm thấy ghê tởm. Ai đósẽbắt đầu nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống... "
Kết lạimộtcâu: thời gian hiền giả là sau khi thỏa mãn ngồi suy ngẫm vấn đề nhân sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK