• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhưng giấc mộng của Dương Viễn định sẵn phải tan biến.
Sau khihắnrờiđi, y tá nhìn cửamộtchút, lặng lẽ lấymộtvật từ nơi bí mật, cũng gọi điện thoại cho lão Hình.
Kiếp này, vì điều tra Kỷ An Ninh và Triệu Thần, mà Văn Dụ làm quen với lão Hình, đẩy nhanh chuyện này tới kết thúc.
Lời Dương Bácnóivới Từanhtrong phòng bệnh, đều bị thiết bị ghiâmghi lại siêurõràng.
Lúc mở cho Văn Quốc An nghe, cho dù nghe được Dương Bácnóicho Từanh,hắnđãgiết Trình Liên thế nào, dù Văn Dụđãnghe qua trước, vẫn hận đến nghiến răng.
Văn Quốc An im lặng hồi lâu, thở dàimộttiếngnói: “khôngcần kéo dài nữa, giao hết cho lão Tiềnđi.”
Văn Dụ xoa xoa mặt, biết tất cả nên tới kết thúc.
Nhưnganhlạikhôngthấy sung sướng.
Đúng,khôngchút sung sướng nào.
Dương Viễn năm đó cầm tiền Trình Liên làm ăn chính đáng, liên tiếp thất bại. Sau đóhắnta vô tình chạm mặt với bạn học hồi tiểu học, cùng nhau ăn bữa cơm, uống trận rượu, người kia ôm cổnóichohắnta biết, rủ cùng tới Đông Nam Á, nơi đó có đường kiếm tiền.
Dương Viễn biết con đường kiếm tiền kia là gì, nhưngkhôngchịu nổi cám dỗ, cứ thế đâm đầu vào.
Khi xuấthiệntrước mặt Trình Liên lần nữa,đãđủ tự tin đem mình đóng gói thànhmộtcon người thành công. Trình Liên chohắnnhiều tiền hơn,hắnta cầm số tiền vốn này, “việc làm ăn” càng ngày càng lớn.
Nhưng giờ Dương Viễnđãlớn tuổi, muốn lên bờ từ rất lâu. Lần này mượn chuyện của Trình Liên,hắnta nằm mơ cũng muốn nhân cơ hội này thu mua trung tâm sản nghiệp Văn thị, tẩy trắng bước lên bờ.
Mộng chưa tỉnh, cảnh sátđãđến cửa.
Nen kết thúc rồi.
Tôn Nhã Nhàn khiđihọc bỗng buồn nôn,côtađira ngoài phòng học. Sau đó, mấy bạn họckhôngthấycôta về nữa, nghenóilà ăn hỏng dạ dày, xin nghỉ bệnh.
Ai cũngkhôngnghĩ nhiều.
Mấy ngày liên tiếp, Tôn Nhã Nhànkhônglên lớp, hôm nay Kỷ An Ninh vừa tan họcđira cổng trường, lại bị Tôn Nhã Nhàn ngăn lại.
“An Ninh, Kỷ An Ninh.”côta ngăn Kỷ An Ninh lại, “Cậu có thời giankhông? Tớ muốn tâmsựvới cậu.”
Mắtcôta hơi đỏ, người đẹp, ăn mặc cũng tinh xảo, nhìn điềm đạm đángyêu. Nếu đổi lại là người khác có lẽsẽmềm lòng.
Kỷ An Ninh lạikhôngmềm lòng vớicôta.
côlạnh lùngnói: “Tôikhôngcó thời gian,côtìm người khácđi.”cônghiêng về phía trước bước ramộtbước, chuẩn bịđi.
“Này, Kỷ An Ninh!” Tôn Nhã Nhàn lại ngăn cảncô, kéo tay áocô, mềm giọngnói, “Xin cậu đấy, tớthậtsựcó chuyện quan trọng mà.”
Bình thường Tôn Nhã Nhàn hay thấy Kỷ An Ninh ở cùng Mạnh Hân Vũ cười cườinóinói, ôn hòa hiền lành, cho là chỉ cần hạ mình cầu xin Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh nhất địnhsẽmềm lòng.
Trái tim Kỷ An Ninh còn cứng hơn nhiều so với Tôn Nhã Nhàn nghĩ.cônói,
“Chuyện củacô,khôngliên quan gì đến tôi.”
cônóixong, liền nhìn về phía ven đườngmộtcái.
Trợ lý Cao đứng cạnh xe, vừa rồi có thấymộtnữ sinh rất xinh đẹp,khôngngờ hóa ra làđangchờ Kỷ An Ninh.
Haicôgáibằng tuổi nhau, mặc dù Tôn Nhã Nhàn kéo tay áo Kỷ An Ninh, nhưng nhìn quakhônggiống cãi nhau. Trợ lý Cao cũngkhôngtiến lên.
Tới tận khi Kỷ An Ninh chohắncái nhìn tín hiệu,hắnlập tứcđiqua, đứng giữa hai người,nói: “Vị bạn học này,côcó chuyện gìkhông?”
Cho dù có chuyện cũngkhôngthểnóingay trước mặthắn.
Tôn Nhã Nhàn do dựnói: “Tôi...”
Kỷ An Ninh lạinói: “khôngcó chuyện gì, chúng tađithôi.”nóixong, liềnđivề phía ven đường.
Có trợ lý Cao ngăn giữa hai người, Tôn Nhã Nhàn dù muốn giữ chặt Kỷ An Ninh cũngkhôngcó cách nào.côta chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh leo lên xe, nghênh ngang rờiđi.
côta cắn môi, đành rờiđi.
Xe lái đượcmộtđoạn, Kỷ An Ninh quay đầu lại nhìnmộtchút, thấy Tôn Nhã Nhànđiđược vài bước, bỗng chạy tới gốc cây bên cạnh, khom lưng nôn.
Kỷ An Ninh nhíu mày.
Trợ lý Cao chắc chắnđãbáo cáo chuyện này cho Văn Dụ. Bởi vì Văn Dụ tối về đến nhà, tắm rửa trước, thay đồ ở nhà, hỏi: “Hôm nay Tôn Nhã Nhàn đến tìm em rồi.
“Ừ.” Kỷ An Ninh ngồitrênghế sofa ôm lap lên mạng, “nóilà có chuyện vô cùng quan trọng. Emkhôngđể ý đếncôta.khôngliên quan đến em.”
Văn Dụ đặc biệt thích tínhkhôngtùy tiện mềm lòng,khôngthánh mẫu của Kỷ An Ninh.anhnói: “Đừng để ýcôta.”
Nhưng Kỷ An Ninh nhớ tới dáng vẻ nôn ói của Tôn Nhã Nhàn, vẫn hỏi Văn Dụ: “Có phải cậu ấy và Tiền Hạo Nhiên có chuyện gìkhông?”
Văn Dụnói: “anhđâu biết đâu, cũng nhiều ngày rồianhkhôngthấy Tiền Hạo Nhiên. Lát nữaanhhỏi.”
Kỷ An Ninh lại ôm lấy lapnói: “Cũngkhôngquan trọng.”
Ghế sofa vừa rộng vừa lớn, trốngmộtmảng lớn. Văn Dụ chen tới, ngồi chung với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh quay sang nhìn hai mắtanh, hỏi: “Hôm nay có chuyện gìkhông?”
Văn Dụ: “Hử?”
Kỷ An Ninhnói: “Cảm thấyanhkhônggiống bình thường lắm?”
“thậtsao?” Văn Dụ hỏi, “Sao lạikhônggiống?”
Kỷ An Ninhnói: “khôngbiếtnóisao,khôngphải là vui vẻ, cũngkhôngphải làkhôngvui, chỉ làkhônggiống nhau.”
Văn Dụ kinh ngạc, sờ sờ mặt hỏi: “rõràng như vậy à?”
“Cũngkhôngphảirõràng, mà là...” Kỷ An Ninhnói, “Em có thể cảm giác được.”
Văn Dụ “Sách”mộttiếng, tựa đầu vào vaicô, lẩm bẩm: “Em sắp thành giun đũa trong bụnganhrồi.”
Kỷ An Ninh cười cười, quay đầu về tiếp tục lên mạng.
Yên tĩnhmộtlát, Văn Dụđangtựa đầutrênvaicôbỗng nhiênnói: “đãtìm được hung thủ giết mẹanh.”
Tay Kỷ An Ninh dừngmộtchút, quay đầu chỉ thấy đỉnh đầu Văn Dụđangtựatrênvaicô.
“khôngvui?”côhỏi.
“Vui vẻ cái cầu.” Văn Dụ buồn bựcnói, “Mẹanhđem bản thân sống sờ sờ tìm đường chết.”
anhcònnói: “Em đoán xem hung thủ là ai.”
Kỷ An Ninhkhôngchút nghĩ ngợinói: “Dương Bác? Hay là Dương Viễn?”
Văn Dụ thở dàinói: “Cả hai.”
Kỷ An Ninh im lặng.
mộtngười là bố ruột,mộtngười làanhtrai cùng cha khác mẹ, người bị giết là mẹ ruột.
Cho dù bắt được, cũng đúng làkhôngvui nổi.
Kỷ An Ninh hỏi: “Khi nào bác được thả?”
“Ngày mai.” Văn Dụnói, “Ngày mai nhất định phải đón bốanhra,khôngthể để ông ấy chịu khổ trong đó.”
Thực tế có chú ba Tiền Hạo Nhiên ở đó coi chừng, lại thêm Văn Quốc An tuổiđãcao, trong đó cũng cho ông đãi ngộ đặc biệt, trừ việckhôngcó tự dothìcũngkhôngphải chịu khổ gì.
Nhưng có thể ra chung quy vẫn tốt hơn.
“Nhìn xem, vẫn có chuyện để vui mừng mà.” Kỷ An Ninh hônnhẹlên đỉnh đầu Văn Dụ.
Văn Dụ thở dài, ôm eo Kỷ An Ninhnói: “điđiđi,đingủ,đingủ.”
Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt.
Văn Dụ lại mơmộtgiấc mơ.
Chuyện lớnanhlàm trong mơ giống với chuyện ngoàihiệnthực, cùng hai bố con Dương gia lá mặt lá trái.
Nhưng giấc mộng này khác vớihiệnthực là, người bị cảnh sát bắt là Văn Dụ,khôngphải bố con Văn gia. Tôi danh là “mưu sát”.
Văn Dụ hoang mang,anhmưu sát ai?
Văn Quốc An cònđangbị giam giữ, chợt nghe thấy tin này, đột nhiên bị xuất huyết não, cứu giúp muộn, chết.
Hai bố con Văn gia,mộtngười chết,mộtngười vào tù.khôngcó ai chèo chống đại cục, lòng người trong tập đoàn lập tức tan rã, quần ma loạn vũ.
Cha con Dương thị cường điệu muốn tư liệu trong tay luật sư Trịnh và thư ký Tôn, hai người kia ý thức được thế cục khó cứu vãn, xuất phát từ lợi ích mà suy tính, hướng về cha con Dương gia quy hàng.
Tội mưu sát của Văn Dụ được thành lập. Bình thường mànói, cho dù mưu sát tối đa cũng chỉ tới tù chung thân. Nhưng Dương Bác ở sau lưng thúc đẩy, Văn Dụ bị phán án tử hình.
Văn Dụ trong mộng cảm nhận được những ngày cuối cùng đó, cảm giác lòng như tro tàn.
Tuyệt vọng làm người khác ngạt thở.
Viên đạn cuối cùng kết thúc cuộc đờianh, trong nháy mắt trước lúc chết,anhlại nhìn thấy Kỷ An Ninh.
“Nếu có kiếp sau...”côkhóc.
A,anhđãmơ thấy hình ảnh này.
Hóa ra,côngay lúcanhchếtđãnóicâu này!
Văn Dụ phút chốc mở hai mắt ra.
Trong phòng ngủmộtmàu đen kịt, trái timanhco vào, trán đầy mồ hôi lạnh. Cómộtthời gian rất dài, luôn cảm thấy trái tim có loại cảm giác đau thấu tâm can, tứ chi cứng ngắc,khôngcách nào động đậy.
Tới tận khi Kỷ An Ninh trở mình, ôm lấyanh.
côđangở bên cạnhanh!
cônóng hầm hập, thân thể có mùi hương.
côvàanhvẫnđangsống!
Văn Dụ hít sâu mấy cái, thân thể cuối cùng cũng thả lỏng.
anhtrở tay ôm Kỷ An Ninh vào lòngthậtchặt.
Kỷ An Ninh hơi tránhmộtchút,nóimớ gì đó, rồi im lặng.
Trong bóng đêm, Văn Dụ dần thấyrõhình dáng gò mácô.côngủ rất say, hô hấp đều đều, kéo dài.
Văn Dụ bình tĩnh nghe tiếng hít thở củacô, đáy lòng dần bình tĩnh lại, từ từ ngủ thiếpđi.
Ngày hôm sau, Văn Quốc An cuối cùng cũng được thả ra.
Văn Dụ đưa người đến đón ông, ngồitrênchiếc xe hơi sang trọng, trực tiếp đưa người đến bệnh viện tư nhân bình thường bọn họ hay tới khám.
“Tới đây làm gì?” Văn Quốc An hỏi.
“Kiểm tra thân thể.” Văn Dụnói, “Bị nhốt lâu như thế, ai biết người có mắc bệnh gìkhông.”
Văn Quốc Annói: “Con mới có bệnh, lão tử cực kì khỏe mạnh.”
“Được được được, bố sống lâu trăm tuổi!” Văn Dụ dỗ dành đẩy đưa, quả đúng là áp Văn Quốc Anđilàmmộtđống kiểm tra.
Nào là CT rồi MRI, làm Văn Quốc An thấy phiền chết, lẩm bẩm: “Còn tưởng được nhanh về nhà tắm cho dễ chịu!”
Kết quả điều tra tốt hơn so với Văn Dụ nghĩ, người già đương nhiên khó tránh khỏi việc sinh bệnh, thường ngày điều trị là được.
“Xemđi,đãnóitakhôngcó tâm bệnh.” Văn Quốc An đắc ý.
“Được được được, con mới có bệnh, con mới có bệnh.” Văn Dụ nhận bừa.
anhcảm thấy mình có thểthậtsựlà có bệnh, cái bệnh ngày nghĩ gì đêm mơ đó đúng là càng ngày càng nặng.
Cảm giác trong những giấc mộng kia quá mãnh liệt, giống như những chuyện đóđãtừng xảy ra.
Sáng hôm nay Văn Dụ tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là sắp xếp cho Văn Quốc An làm kiểm tra.
Đều là do giấc mộng gây ra.
Nên phá bỏ những giấc mộng này!
Đến tối nhận được điện thoại của luật sư Trịnh, vụ án bố con Dương gia sát hại Trình Liênđãtìm thêm được nhiều manh mối mới.
Bao gồm cảhiệntrường vụ án, phương tiện vận chuyển thi thể,trêncơ bản, vánđãđóng thuyền.
Chứng cứ giao dịch phạm pháp cùng việc rửa tiền của Dương Viễn những năm này, cũng được đưa ra, bước kế tiếp là hoàn trả tiền Văn gia.
Theo sát chưa tới hai ngày, cả Dương Bác và Dương Viễn đều muốn xin gặp Văn Dụ.
Văn Dụđigặp bọn họ.
Dương Viễn nước mắt rơi như mưa.
“Ta chỉ muốn đoạt lại dao thôi, đều là thằng ranh Dương Bác kia! Nó hận ta và mẹ con, mới xuống tay!”hắnta khẩn cầu, “Tiểu Dụ, ta là bố ruột của con, con phải giúp ta!”
Văn Dụ rấtkhôngkiên nhẫn: “Mưu sátđãtruy tố, tôi kéo thế nào.”
Dương Viễnnói: “trênđời nàykhôngcó chuyện gì tiềnkhônglàm được. Ta chỉ cần con thay ta làm.”
Dương Viễn tung ra đòn dụ dỗ: “Dương Bác là được. Tài sản mấy năm nay ta tích lũy, về sau chắc chắnsẽđể cho con.”
“Tài sản của ông? Buôn lậu, rửa tiền, mấy cái đó sao?” Văn Dụ cười lạnh, “Tỉnh lạiđi, lập tức về quốc gia thôi.”
Sắc mặt Dương Viễn thay đổi.
Cuối cùng Văn Dụnói: “Đừng có mẹ nó bày ra bộ dạng ông bố đức hạnh đó. Tôi nhìn phiền.”
“Ông ngoại trừ cung cấpmộtcon t*ng trùngthìđãcho tôi được cái gì?”
“Lão tử đời này, chỉ cómộtngười bố.”
“Thời khắc quan trọng trong đời, ông ấy đều ở cạnh tôi.”
“Ông ấy họ Văn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK