Năm phút đảo mắt liền trôi qua.
Kỷ An Ninhđivào phòng thay đồ thay quần áo. Vừa thấycôđivào, Đỗ Thanh liền gọi tính tiền.
Thư Thầnđiqua đưa hóa đơn chohắn.hắnnóivới Thư Thần mấy câu.
Trong lòng Thư Thần hướng về phía Văn Dụ, vì vậy coi tên lông dài này thành “phe đối lập”, nhưng màanhta là chủ quán,khôngthểkhôngđể ý đến khách được, chỉ có thể mỉm cườinóichuyện phiếm mấy câu.
đangnóichuyện, Kỷ An Ninh thay xong quần áođira. Đỗ Thanh liền dừngnói, cũng đứng lên.
“Tan làm rồi à?”hắnhỏi.
Kỷ An Ninh gật đầunói: “Vâng,anhcũng về sớmđi, muộn lắm rồi.”thậtra ý trong lờinóilà quán phải đóng cửa rồi, Thư Thần cũng muốn đóng cửa về nhà ngủ, nhưng đương nhiênkhôngthểnóithẳng tuột trước mặt khách như thế, chỉ đành uyển chuyểnmộtchút.
Đỗ Thanh lại cườinói: “Vẫn còn sớm mà, cuối tuần giờ mới bắt đầu.”
Xem ra đây là người có đời sống về đêm rất phong phú, giống với Văn Dụ. Văn Dụthậtra rất muốn xách Kỷ An Ninhđichơi buổi tối, nhưng Kỷ An Ninhkhôngcó thời gian.
“Vậy tạm biệt.” Kỷ An Ninh vẫy tay vớihắn, “Cuối tuần vui vẻ.”
Đỗ Thanh cũngnói”: “Cuối tuần vui vẻ.”
Kỷ An Ninh quay ngườiđivề phía Văn Dụ.
Văn Dụ tuyệtkhôngvui vẻ tí nào.
Bởi vì tên tóc rối kia sau khinóixong câu cuối tuần vui vẻ liềnkhôngnhanhkhôngchậmđitheo sau lưng Kỷ An Ninh. Văn Dụ quảthậtchỉ muốn trợn trắng mắt nhìn trời.
Kỷ An Ninh vừa bước tới, Văn Dụ liền cười tủm tỉm ôm vaicô.
Mặc dù bọn họ từng cómộtchút hành vi thân mật, nhưng Kỷ An Ninh vẫnkhôngquen thểhiệnhành vi quá lộ liễu trước mặt người khác nên Văn Dụ ở bên ngoài cũng hết sức khắc chế. Trong trường học, hai người thường là ăn cơm trưa với nhau, bởi vìkhôngcùng giờ học nên mấy cái loại kiểu như dắt tay dắt chân gì đó cơ bản làkhôngcó.
Vào lúc này hành vi có chủ ý và hơi trẻ con này làm Kỷ An Ninhkhôngnhịn được nhìnanhmộtcái.
Biểu cảm Văn Dụ tự nhiên, tay giơ lên quơ quơ với Thư Thần.
Hai tên đàn ông trong lúc vô thanh vô tức*đãtrao đổi thông tin mà chỉ bọn họ mới hiểu.
*khôngcóâmthanh,khôngcó hơi thở.
Kỷ An Ninh: “...”
Tình hữu nghị bíẩnghê. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Quán cà phê nằmtrênđường Quang Minh.
đivề phía trướcmộtđoạn,trênmặt đất ở ven đường có vạch kẻ đậu xe, chỉ là hơi xa.
Đoạn đường gần cửa quánkhôngcó chỗ đậu xe, đáng lẽ ra làkhôngđược dừng xe. Nhưng đoạn đường nàykhôngchụp ảnh, chỉ cần đừng xui xẻo bị viết giấy phạtthìngừngmộtlát cũngkhôngcó vấn đề gì.
Hôm nay Đỗ Thanhkhôngbiết mình phải dừng xe bao lâu nênhắnrất quy củ mà đem xe tới chỗ đậu xe.
hắnđitheo Kỷ An Ninh và Văn Dụ, mục đích rất đơn giản, muốn nhìn phương tiện mà Văn Dụđi.
Tên đàn ông này nhìn rất trẻ, nhưng cũngkhôngthểnóilà thiếu niên mà phảinóilà thanh niên. Đỗ Thanh nhìn người kia vài lần,khôngnhìn ra người nàyđanglà sinh viên hay là ngườiđãđilàm. Nhưng bất kể thế nào, khẳng định người nàyđãlà người trưởng thành,khôngthể nghi ngờ.
Đối vớimộtngười đàn ông trưởng thành mànói, xe chính là bộ mặt ở bên ngoài, là hình thức thểhiệntrực quan nhất về năng lực kinh tế.
Đỗ Thanh hoài nghi người này chỉ làmộttên dựa vào mặt để ăn bám, nên muốn chứng thựcmộtchút.
Lấy ánh mắt của người trường thành mà nhìn congái,thìmấycôgáixinh đẹp như Kỷ An Ninh, ít nhất tìm đượcmộtngười bạn trai có xe riêng chắc làkhôngcó vấn đề.
Kỷ An Ninh bước ra khỏi quán cà phê, kéo cổ áo lên, theo bản năng tìm xe Văn Dụ đậu ở ven đường, thườngthìVăn Dụ hay trực tiếp đậu ở ven đường, trước cửa quán cà phê.
Sau đócôngơ luôn.
Ở chỗ Văn Dụ hay đậu xe, đậumộtchiếc... Xe rất khác biệt.
Lần trước Văn Dụ chởcôtới chỗ chơi bóng quần, làmộtcâu lạc bộ tư nhân,côở đó cũng thấy được mấy cái xe giống thế này. Ở chỗ đó, ngay cả cái xekhôngbiết là nhãn hiệu gì của Văn Dụ,mộtcái xe việt dã to bự tổ chảng nhìn cũngkhôngcó gì quái lạ.
Nhưng chiếc siêu xe đua hình giọt nước ngừng ở ven đường Quang Minh,thậtsựquá chói mắt rồi!
Đặc biệt là khi Văn Dụ móc chìa khóa ra nhấnmộtcái, hai cái cửa xe mở ra như hai cái cánh! Làm người ta phải ngoái nhìn!
Kỷ An Ninh: “...”
Văn Dụ nghe thấy tiếng mở cửa quán cà phê ở sau lưng, biết cái tên tóc rối cũngđira.anhcũngkhôngquay đầu lại, trực tiếp ôm Kỷ An Ninh, siêu cấp dịu dàng, siêu cấp phong độnóivớicô: “Mau lên xeđi, bên ngoài lạnh.”
Sau đó đẩy Kỷ An Ninh cònđangngơ ngác ngồi vào xe.
Xe kia giống như trệt đất luôn, Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống cảm giác như mình thiếu chút nữa là ngồi xuống hẳn mặt đất.
Văn Dụ vòng qua xe ngồi vào vị trí lái, từ đầu đến đuôi đềukhôngnhìn về phía quán cà phê lấymộtlần.
Tôi mà nhìnanhthêmmộtlầnthìtôi là con chó*!
*đúngthìlà tôi mà nhìnanhthêmmộtcáithìtôi thua nhưng để thế này cho vui.
Nhưng Kỷ An Ninhđãnhìnrõ.
côthậtra vẫn hơi lơ ngơ,khôngbiết cái cửa xe như cái cánh này đóng lại kiểu gì, cho nên ngẩng đầu lên nhìn.
Văn Dụ ngồi lên xe,khôngbiết nhấn chỗ nào, hai cái cánh kia liền đóng lại.
Ánh mắt Kỷ An Ninh vừa ngước lênmộtkhoảngnhỏở giữa, từ khe hở của cái cánh chưa kịp đóng lại thấy Đỗ Thanhđangđứng ở cửa quán cà phê nhìncô.
Nét mặt củahắnmộtlời khónóihết! (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Tiếng động cơ ồn dọa người,khônggiống mấy cái xe bình thường. Xe láiđi,côtheo quán tính bị đẩy ngược về ghế tựa. Cảm giác bị bật ngược về sau rất mãnh liệt, đến mứccôngừng thở trong chớp mắt.
Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểu được biểu cảmtrênmặt của Đỗ Thanh.
Kiếp trước,côgiống những người khác, vẫn luôn cảm thấy Văn Dụ lái Hummerđihọc rất là huênh hoanh, khoe của, tới tận lần trước khi Văn Dụ láimộtchiếc xe cao cấp hơn, trực tiếp thểhiệnsựkhoe của mà chởcôđiđánh bóng quần.
Ngay lúc chia tay ở bãi đậu xe, người bạn kia có trêu Văn Dụmộtcâu: “Còn tưởng cậukhôngrời chiếc Hummer bénhỏcủa mình chứ.”
Lý Háchthìnói: “Bố cậu quản nghiêm quá đấy.”
Kỷ An Ninh lúc đó mới biết được, đối với Văn Dụ và đám bạn bè trong vòng củaanhthìVăn Dụ lái Hummerkhôngphải huênh hoang, đúng ra làanhđanglàmmộtngười khiêm tốn.
Đây là do bốanhđãyêucầu.
Sau khiđãquen với xe, Kỷ An Ninhkhôngnhịn được mà hỏimộtcâu: “Cái xe này...”
Ro ràng trưa nay vẫn thấy đậu trước cổng trường là cái xe Hummer kia, sao tối lại thành xe này rồi?
“Xe của Lý Hách.” Văn Dụnói, “Xeanhđể ở nhà hết rồi,anhđangchơi ở ngoài.”
Kỷ An Ninh khó hiểu: “Xe củaanhđâu?” Bị hỏng ở ngoài rồi à?
Văn Dụ dùng đầu lưỡi đẩy má,nói: “Người ta theo đuổi bạngáianh, đuổi tới tận chỗ Thư Thần rồi,anhtới đón em mà còn lái chiếc Hummer kiathìđúng là quá mất mặt.”
Kỷ An Ninh: “...”
Khi khổng tước khỏe mạnh cạnh tranh tìm phối ngẫu,sẽxòe đuôi, tận dụng hết khả năng để uốn éo khoe dáng, diễu võ dương oai, thểhiệnbản thân.
Đàn ông vàomộtvài thời điểm, trí thông minh cũngkhôngkhác mấy conkhôngtước lắm.
Văn Dụđangở bên ngoài ăn chơithìnhận được mật báo của Thư Thần, lúc ấyanhliền “Đệch”mộttiếng.
Lý Hách lúc đóđangngồi cạnhanh, hỏimộtcâu: “Sao thế?”
Văn Dụkhôngtrả lời, trực tiếp đứng lênnói: “Tôi phảiđimộtchuyến!”
Vừa chuẩn bịđi, lại dừng lại hỏi: “anhlái xe gì?”
Lý Háchnói: “Maybach.”
Văn Dụ chìa tay ra: “Cho mượn dùngmộtlát.”
Lý Hách liền hiểu ngay, đây là muốn vả mặt.
Bọn họ là người ngậm sẵn thìa vàng từ lúc sinh ra,khôngthấp kém đến mức suốt ngày khoe của vả mặt, nhưng nếu có người nào dám khiêu chiến quyền uy của bọn họ,thìvả mặt chính là kĩ năng thiên phú.
Văn Dụ bị bố mìnhyêucầu phải khiêm tốn, bình thường đều lái Hummerđihọc, đúng làkhôngđủ để đề khí.
Lý Háchkhônghỏimộttiếng liền đem chìa khóa ném cho Văn Dụ, Văn Dụ liền lái chiếc xe Maybach của Lý Hách đến để khoe mẽ.
Kỹ năng thiên phú nàyđãđược tu luyện đến thuần thục từ lâu, toàn bộ quá trình đều trôi chảy, thành công,khônglôi thôi dài dòng, lời kịch dư thừa gì cả.
Đỗ Thanh đứng ở cửa quán cà phê, hỗn độn trong gió hoàn toàn là ý ở mặt chữ, tóchắnbây giờ đúng là bay loạn trong gió,khônguổng công Văn Dụ trong lòng gọihắnlà “tóc rối”.
Đỗ Thanh uống gió lạnhmộthồi lâu, mới nhớ tới việc ngậm miệng lại.
Sau đó hútmộtđiếu thuốc, bắt đầu suy ngẫm về bạn trai Kỷ An Ninh, có khi nào làm ở chỗ cho thuê xekhông? Hay tên này có xe chuyên dụng để ra oai?
Cũngkhôngthể trách Đỗ Thanh có tư tưởngnhỏhẹp,thậtra người bình thường rất khó tiếp xúc với mấy người ở tầng lớp giàu có. Bạn biết đấy, trong thành phố này chắc chắn có nhiều người như vậy tồn tại, nhưng nếu so với dân toàn thành phốthìphần tử này có trị số quánhỏ, cho nên xác suất bạn gặp được bọn họ vô cùng thấp, thấp tới mức bạnkhôngcảm giác đượcsựtồn tại của bọn họ.
Tới tận khi nghe tiếng mở cửa ở đằng sau, Đỗ Thanh mới hồi thần.
Vị khách cuối cùngđãtính tiền, vừa ra khỏi cửa liền bị Đỗ Thanh chắn đường,hắnđành phảinói: “Làm phiền nhường đường chút.”
Đỗ Thanh tránh đường, ánh sáng trước mắt tốiđimộtít, cửa hàngđãhết khách, Thư Thần tắt đèn lớn, chỉ để lại mấy ngọn đènnhỏ. Thao tác này nhắc nhở Đỗ Thanh rằnganhta vẫn còn ở đây.
Đỗ Thanh lại đẩy cửa ra bước trở lại quán cà phê.
“Này,anhbạn!”hắnkêu lên.
Thư Thầnđangthu cốc đĩa, bưng khay lênthìthấy đó là tên lông dài, “Ừ”mộttiếng, hỏi: “Rơi gì à?”
“khôngphải.” Đỗ Thanhđiqua, “Chỉ muốn hỏimộtchút, An Ninh... Bạn trai làm gì vậy?”
Ánh mắt Thư Thần hơi lóe,nói: “Tôikhôngrõlắm, hình như là sinh viên?”
Sinh viên? Như vậy suy đoán là nhân viên của công ti cho thuê xeđãđược bác bỏ.
Đỗ Thanh cảm thấykhôngtốt tí nào.
“thậtsựlà sinh viên?”hắntruy hỏi.
“Chắc là vậy.” Thư Thần xếp mấy cốc đĩa sạch vào trong tủ, bắt đầu lau bàn, “Hai người họ cùng trường, An Ninh mới học năm nhất, bạn trai em ấy hình như học năm ba năm tư gì đó.”
“Sinh viên màđãtrâu bò như vậy?” cằm Đỗ Thanh rớt cái bộp, “Đón bạngáitan làm mà lái Maybach?”
hắnthấyrõràng kí hiệu hai chữ M.
“Wow~” Thư Thần phát ra tiếng than thở.
thậtra Thư Thần cũng nhìn sơ ra được nhà Văn Dụ có kinh tế rất tốt,khôngngờ lại tốt đến như vậy.
anhta nghĩmộtchút rồinói: “Thếthìcó khả năng. Lúc trước tôi từng ăn cơm với hai người họ, cậu ấy mời khách. Ừ, lúc tính tiền, nếu như tôikhôngnhìn nhầmthì... Cái thẻ cậu ấy móc ra chính là thẻ tín dụng đen của tổ trưởng*.”
*trong bản gốc là bách phu trưởng.
“Móa!” Đỗ Thanh rít mạnh hai hơi, mới hỏi: “Giàu như vậy à?”
“khôngbiết.” Thư Thần nhún vai.
“Vậy Kỷ An Ninh còn phải vất vảđilàm thêm làm gì?” Đỗ Thanh hỏi.
Lời này Thư Thầnkhôngthích nghe.
“thìkhôngcho người ta tự lực cánh sinh à?”anhta hơi khó chịu, “Trong nhà An Ninhkhôngđược tốt lắm, em ấykhôngchỉ làm thêm ở mỗi chỗ tôi, công việc người mẫu ở bên kia là do tôi giới thiệu cho em ấy, em ấy bình thường còn phảiđidạy kèm, ngoài học ở trường còn làm thêm ngoài giờ.”
“Tôinóichoanhbiết.” Thư Thầnnóirất chân thành, “An Ninh làcôgáirất tốt.”
Điểm nàythìĐỗ Thanh thừa nhận.
Mấy người quỷ súc nghề nghiệp trong lúc làm việc có thể cảm nhận được người nào nghiêm túc, người nàokhôngnghiêm túc. Cócôbé từng bịhắnmắng tới phát khóc.
Kỷ An Ninh làmộtcôgáitrầm tính nhưng nghiêm túc.côtỏa sáng dưới ống kính, rất xinh đẹp.
mộtcôgáixinh đẹp tìmmộtngười đàn ông có tiền cũng là điều bình thường ở xã hội này, Đỗ Thanh cũngkhôngcó thành kiến với việc này.
Lạinóihôm nàyhắntrực tiếp giết tới tận quán cà phê, sao lạikhôngphải là ý tưởng này thúc đẩy ư. Đối với người toàn thân đều là hàng rẻ tiền, vừa nhìn là biếtcôgáinày khó khăn về kinh tế,hắncảm thấy lấy điều kiện của bản thânthìphần thắng rất lớn.
Mẹ nó tưởng là dụ được... Móa, Maybach cũng lên sân rồi!
Đủ mạnh mẽ!
Thư Thần lau bàn xong, liền đem ghế lật ngược để lêntrênbàn, để chút nữa còn lau sàn.
Đỗ Thanh nhả khóiđiqua giúp đỡmộttay, đem ghế đểtrênmặt bàn, sau đó tay kẹp điếu thuốc hỏi Thư Thần: “anhnói... Đàn ông có tiền như thế,thậtsựnghiêm túc với Kỷ An Ninh à?”
Thư Thần liền ngừng lại.
anhta do dựmộtchút rồinói: “Chắc là...”
Đoạn giữa bị mất hai giây.
“...?”