Ngày hôm nay, buổi sáng huấn luyện, buổi chiều phải làm việc với cường độ cao, cho dù thân thể Kỷ An Ninh có khẻo khoắn cũng vẫn cảm thấy rã rời.
Hôm naycôcònnóivới Văn Dụ ngày mai tiếp tục huấn luyện.
Cũng may buổi tối Văn Dụnóichuyện điện thoại vớicô: “anhcó việc phải ra ngoài vài ngày. Nếu em muốn dùng phòng tập luyệnthìnóivới Trần Hạo, cậu tanóimấy ngày nghỉkhôngvề quê, đợi ở trong trường.”
Kỷ An Ninh ngược lạinhẹnhàng thở ra: “Được, em biết rồi.”
Nhưng Văn Dụnóixong lại thấy hối hận, đổi giọngnói: “Vẫn là chờanhtrở vềđi, vừa hay mấy ngày nàyanhsẽsuy nghĩ kĩ phương pháp thích hợp với em.”
anhrất để tâm đến việccôhọc thuật phòng thân. Kỷ An Ninh nghĩ thầm, tối thiểuthìanhkhôngmượn chuyện này để chiếm tiện nghi.
Kỷ An Ninhkhôngý thức được, ranh giới đểcôtha thứ cho Văn Dụ giờđãgiảm xuống rất thấp. Trong lòngcô, kiếp này chỉ cần Văn Dụkhôngphóng hỏa giết người đùa nghịch lưu manh,côvẫn có thể coianhlà người tốt.
cô“Ừ”mộttiếng, dịu dàngnói: “Em đợianhvề.”
Người đẹp lạnh lùng bỗng nhiên trở nên dịu dàng, làm tai Văn Dụ nổi da gà, thân thể ngâm trong nước nóng lập tức phản ứng.
Cho dù kiếp này Văn Dụ có thay đổi thế nàothìbản tính lưu manh vẫn là thứ đánh chếtkhôngđổi.
Tới tận khi điện thoại truyền tới giọng Kỷ An Ninh: “Văn Dụ?” Văn Dụ mới homộttiếng, cườinói: “Được, vậy em nhớ chờanhđấy.”
côluôn cảm thấy tiếng cười Văn Dụ là lạ, cúp điện thoại rồi Kỷ An Ninh vẫn nhìn điện thoại, trong lòngkhônghiểu được.
Mấy ngày nghỉthậtmệt mỏi nhưng cũngkhôngphí côngcôvất vả. Kỷ An Ninh nhiều ngày tăng ca nên tiền lương tăng gấp đôi. Mấtđichỗ kiếm được tiền nhất là NL, lúc này được nhiều tiền nên Kỷ An Ninh cảm thấy khá vui vẻ.
Văn Dụ lỡ hẹn, buổi sángkhôngcầnđihuấn luyện thế là buổi sáng Kỷ An Ninh chạy tới trường vào phòng máy lên mạng.
côkhôngcó máy tính, lúc trước trong nhà cũng có máy tính nhưng cũng giống mấy đồ điện kia, đều bị chủ nợ siết hết.
Mấy năm nay, Kỷ An Ninh ngoại trừ học máy tínhtrêntrườngthìvề cơ bảnkhôngđụng tới máy tính. Nếu có cầncôsẽđiquán net. Đại học thuận tiện hơn sơ trung, trong trường có sẵn phòng máy.
Bình thường muốn tìm kiếm tin tứccôhay dùng cái smartphone sơn trại của mình. Mặc dù thiết bị thông minh nhưng điện thoại vẫnkhôngthể sánh bằng máy tính được. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
Nghỉ việc ở NL nêncôphải lên mạng tìm xem việc gì có thể làm, ghi nhớ kĩ số điện thoại, đợi hết kì nghỉthìgọi thử.
Bảng thông báo trong trường cũng phải tới xemmộtchút, mấy chỗ tuyển phục vụ, bán hàng gì đó, mặc dù phải nhớ nhiều số điện thoại trongmộtlúc, nhưng kiểu gì cũng có người xé số điện thoại để giảm bớt cạnh tranh.
côtừng nghe Mạnh Hân Vũnói, nghenóimấy học trưởng học tỷ lớn tuổi hơnđãcó thể sử dụng kiến thức của bản thân để làm mấy việc liên quan đến chuyên ngành, rời khỏi mấy việc lương thấp tốn sức này từ lâu rồi.
Trong lòng Kỷ An Ninh thấy hâm mộ. Điều này chứng thực cho lờinóicủa Văn Dụ,côđúng là nên dành nhiều thời gian cho việc học.
Nhưng Kỷ An Ninhkhôngnghĩ đến, đối với chuyện này Thư Thần lại giúpcôthêm lần nữa.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Thư Thần hỏicô: “Em có muốn làm người mẫukhông?”
Kỷ An Ninh có chút ngơ ngác: “Người mẫu?khôngphải người mẫu phải từ mét tám trở nên à? Em chỉ có mét sáu ba.”
“khôngphải kiểu người mẫu biểu diễn catwalk, là người mẫu đại diện.” Thư Thần giải thích chocô, “Giống mấy người chụp quảng cáotrêntạp chí, àkhông, đúng ra là người mẫu quảng cáo cho mấy cửa hàng online.”
anhtanói: “anhcómộtmaga anime… Khụ khụ,mộtgroup chat manga anime, trong group cómộtcôbé,côbé đónóilà người mẫu quảng cáo trang phục X bảo các shop online.côbékhôngcao bằng em đâu,côbé đónóimình có mét sáu mốt.”
Kỷ An Ninh hoàn toànkhôngbiết gì.
Bởi vì lúc này, X bảo, X nữ lang* vẫn chưa thu hút được nhiều người biết đến, mấy chương trình như livestream tuy rằng có, nhưng chỉ thuộc vềmộtbộ phậnnhỏmấy người online lâutrêninternet. Hai con đường livestream đượcyêuthích nhất sau này thuộc về youtube và yahoo, cái còn lại phải ba năm sau mới chính thức online. Lúc này, loại nghề nghiệp là facebooker gì đó hoàn toànkhôngcó, ý nghĩ “Người thường cũng có thể đem giá trị nhan sắc biến thành tiền tài” vẫn chưa được đại đa số người tán thành.
*(nhân vật cospaly nam và cosplay nữ của hoạt hình nhật bản)
Cái này cũng thểhiệnrõmặt hạn chế của Kỷ An Ninh.côkhôngcó máy tính, kiếp trước ở trường luônmộtmình,khôngkết bạn với ai. Việc tiếp cận tin tức củacôthậtra rất hạn chế.
Cho nên khi mọi người xem mấy tin tức về sinh viên bị lừa thường líu lưỡi “đãlà sinh viên đại học sao còn ngốc như thế”,trênthực tế học giỏi để thi đậu đại họckhôngcó nghĩa là biết nhiều tin tức xã hội hay kinh nghiệm cuộc sống.
Kỷ An Ninh đối với mạng lưới internet, mấy tin top đầu, tin tức mới nhất đềukhôngquan tâm tới cũng thiếu hiểu biết.
thậtra hơn phân nửa thời gian Thư Thần đều ởtrênmạng, nhưng về mảng tin tức liên quan đến người mẫu catwalkanhcũngkhôngquan tâm lắm nên về cơ bản cũng coi nhưkhôngbiết.
Buổi tối hôm trước,anhthấy haicôgáitrong group chatnóichuyện với nhau,mộtcôgáivì muốn mua bộ đồ cosplay mình thích nênđilàm để kiếm tiền,anhnhớ tới Kỷ An Ninhđangtìm việc, liền nhắn tin tới hỏicôgáikia, thu đượckhôngít thông tin.
“khôngbiết có ích với emkhông.”nóixong mấy thông tinanhbiết được, Thư Thầnnói.
Cho dù bây giờđãchết tâm với việc theo đuổicôthìThư Thần vẫn làmộtngười dịu dàng nhiệt tình.
anhcòn sợ mìnhnóikhôngrõ, còn giới thiệu nhóm group chat của mình cho Kỷ An Ninh, để bọn họ kết bạn với nhau.
Kỷ An Ninh sau khi tan làmthìngồi trong bếp của quán để hóng wifi nhắn tin trò chuyện vớicôbé kia.
“Rất mệt mỏi, với người vừa bắt đầu chắc khoảng hai mươi tệmộtbộ, chụp cỡ hai mươi bộ. Nhưng mà nếu sau này làm tốt, giásẽtừ từ tăng lên, tớ nghenóimộtngười có thể kiếm được mấy vạnmộtngày.”côbé đónóicho Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh muốn thử xem.
Thư Thần ló đầu vào cười gọicô: “An Ninh, bạn trai tới đón!”
Kỷ An Ninh sững sờ, lập tức phản ứng lại.
Đeo túi ra nhìn, quả nhiên ngườiđangđứng bên cạnh quầy barkhôngphải người vừa cao vừa đệp trai Văn Dụ à?
“An Ninh, bạn trai em đẹp trai quáđi!”mộtcôgáikhácđangchuẩn bị tan làmkhôngnhịn được khen ngợi.
Kỷ An Ninh muốnnóiVăn Dụkhôngphải bạn traicô, nhưng nhớ tới mình từng lừa dối Thư Thần làmanhta hiểu lầm,đangđịnh mở miệng đành phải ngậm lại, nở nụ cười vớicôgáikia.
“đithôi chứ?”côđiqua, Văn Dụ hỏi.
Thư Thần vẫn cònđangđứng bên cạnh, đối diện vớianh, Kỷ An Ninhkhôngmuốnnóinhiều nên chỉnói: “Được.”
Văn Dụ liền kéo cửa ra: “đithôi.”
anhcòn vẫy tay tạm biệt với Thư Thần, giống như bọn họ là người quen. Vấn đề là, Thư Thần vậy mà còn cười với Văn Dụ rất vui vẻ nữa chứ.
Kỷ An Ninh nhớrõkiếp trước, Thư Thần vô cùng sợ Văn Dụ. Vừa nhắc đến Văn Dụ, Thư Thần mắt cũngkhôngdám nhìn thẳng.
Nhưng cómộtthứkhôngđổi, kiếp trước hay kiếp này, Thư Thần đều coicôvà Văn Dụ làmộtcặp. Cũngkhôngbiếtanhta nghĩ gì nữa.
Kiếp trước Kỷ An Ninh nghĩ kiểu gì cũng thấy mình và Văn Dụkhôngthể chung đường.
Cho nên kiếp này, nhìn thấy Văn Dụ và Thư Thần trò chuyện vui vẻ, hình ảnh Văn Dụ mỉm cười làmcôcảm giác nhưđangmơ vậy.
Kỷ An Ninh mang theo tinh thần hoảng hốtđitheo Văn Dụ ra khỏi quán cà phê, vừa ra ngoài gió mát liền đập vào mặt,côlập tức tỉnh táo lại.
“anhvề lúc nào thế?”côhỏi.
“Chiều nay.” Văn Dụ cười hì hì hỏi, “Sao thế, nhớanhà?”
Kỷ An Ninh tự động bỏ qua câu ba hoa củaanh, nhìn hai mắtanhnói: “Sao đenđinhiều thế?”
“Phía nam nắng to, bơi lội ở biển nên dễ bị đen.khôngsao đâu,anhtrời sinhđãtrắng, chỉ cần hai tuần là trắng trở lại.” Văn Dụnói.
Gió đêm thổi tới, lạnh buốt. Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, nhưng Kỷ An Ninh ra ngoài vào buổi trưa, mặt trời ởtrênđỉnh đầu, trời nóng nêncômặckhôngdày lắm. lúc này gió thổi qua,côliền co rúm lại, kéo khóa áo lên cao để cổ áo che kín cổ.
Văn Dụ lập tức nhìn ra. Cũng mayanhdừng xe ở đường cái bên cạnh quán cà phê,đihai bước là tới.
“Mau lên xeđi.”anhrất tự nhiên mà ôm sau lưng Kỷ An Ninh.
Bả vai Kỷ An Ninh phản xạ có điều kiện mà căng thẳng.côhơi giãy vai, lại bước thêm nửa bước thoát khỏi cánh tay của Văn Dụ.
Văn Dụ hơi nhíu mày, mở cửa xe chocô, bản thân cũng mở cửa bên kia ngồi vào.
Kỷ An Ninhđangkéo dây an toàn để thắt, Văn Dụ liếc nhìncônói: “Hôn cũng hôn qua rồi, sao cómộtkì nghỉ màđãxa lạ vớianhthế?”
Tay Kỷ An Ninh run lên, dây an toàn cũng cắm chệchđimất.côim lặng cắm vào lần nữa.
“Em nghĩ chuyện kia chúng tađãnóirõrồi.”cônói.
“Giữa nam nữ, vĩnh viễnkhôngcónóichuyện “rõràng”.” Văn Dụ cười trông rất thâm ý sâu sắc rồi lái xeđi.
“Mấy hôm này em làm gì thế?”trênđường Văn Dụ lên tiếng hỏi.
“khônglàm gì cả, buổi sáng có thể ngủ thêmmộtchút, làm ít việc nhà, đưa bà ngoại ra ngoài tản bộ.” Kỷ An Ninh thànhthậttrả lời, “Buổi chiều với buổi tối đều ở quán của Thư Thần, mấy ngày này rất bận bịu,thậtmệt mỏi.”
Hôm nay là ngày cuối của tuần lễ vàng, ngày mai phảiđihọcđilàm như bình thường,trênđường phố bằng mắt trần óc thể thấy mọi thứ đều vắng lặng, ngay cả đèn đường cũng nhưđanguể oải suy sụp.
Xeđithẳngmộtđường từ đường Quang Minh về khu tập thể Hoa đại, đối với Văn Dụ mànói, con đường này đúng là quá ngắn, hai người mớinóiđược vài câuđãtới nơi.
Kỷ An Ninh lập tức thả lỏng, cởi dây an toànnói: “Cảm ơn,anhcũng về sớmđi.”
côvừa chuẩn bị mở cửa xe, Văn Dụ liền “Bang”mộttiếng đem cửa xe khóa lại.
Kỷ An Ninh quay đầu lại: “Làm gì thế?”
Đôi mắtcôtrong trẻo, dù mang theo nghi hoặc nhưngkhôngbối rối.
Đêm hôm khuya khoắc, trai đơngáichiếc, nam mang nữ khóa lại trong xe thế màcôlạikhôngsợ? Nhưngcôsợ Triệu Thần rấtrõràng, giấu cũngkhônggiấu được.
Văn Dụ ý thức được, chỉ cầnanhvớicôkhôngphát sinh việc đụng chạm chân taythìKỷ An Ninh ở bên cạnhanhliềnkhôngsao.
Cho dù bây giờ, thời khắc này, hoàn cảnh mông lung,khôngkhí mập mờ, đàn ôngrõràng mang theo uy hiếp với phụ nữ về cả năng lực lẫn ý nghĩ, vậy màcôkhôngbuồn nhăn mày, chỉ chớp mắt nhìnanh, ánh mắt trong như nước.
côtừngnóimình sợanh, nhưng bây giờ…
Đối vớianh, yên tâm vậy à?