Tới chiều, quả nhiên Mạnh Hân Vũ hỏi giúp Vu Hà.
“Tớ thấy chắc là cậu ấy làm được.” Chínhcônàng cũngkhôngnhịn được mà phỉ nhổ bản thân.
Mạnh Hân Vũkhôngtừ chối Vu Hà,mộtlà Vu Hà lúc ấy vô cùng sốt ruột,khôngnỡ hắt nước lạnh vào mặt,mộtđiểm khác là bởi vì mặc dù Vu Hà đúng là đôi lúc có phần quá ‘tích cực’, theo Mạnh Hân Vũ đánh giá là tiêu hoang, nhưngcôta vẫn được Mạnh Hân Vũ coi trọng ở chỗ là tiềncôta tiêu đều là tiền do tự mình kiếm được.
Vu Hà thích trang điểm, cuồng mua sắm.côta thông thạo việc trang điểm, biết cách trang điểm sao cho đẹp. Kiếp trước từng cười nhạo Mạnh Hân Vũkhôngbiết ăn mặc, cũng từng cười nhạo Kỷ An Ninh.
Sau khi cười xong, cũng hào phóng đem thỏi son YSL chia sẻ với Kỷ An Ninh,khôngthèm để ý đến kháng nghị củacô, trang điểm chocô. Còn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thépnói: “Cậu nhìn cậu xem, đẹp lắm luôn, sao lạikhôngbiết trang điểm chứ! Nếu mà tớ có thể dậythìthành thế này, chà chà!”
Đối với ngườikhôngcó bạn bè như Kỷ An Ninh mànói, mặc dù lúc đó Vu Hà rất nhiệt tìnhthìcôcũng chỉ đáp lạinhẹnhàng. Nhưng trong lòngcô, trong những người thân cậncôgặp năm nhất lúc đóthìVu Hà được xếp cao hơnmộtbậc.
“Tớkhôngbiết.” Kỷ An Ninhnói, “Cái đó là do trang web đăng giúp thôi. Shop hoặc studio nếu nhìn trúngthìsẽliên lạc với cậu.”
Mạnh Hân Vũnói: “Vậy à. Vậythìđể tớ bảo cậu ấy tự tìm.”
Kỷ An Ninhkhôngđưa ra thêm bất cứ ý kiến gì về Vu Hà.
Kỷ An Ninh nghiêm túc suy nghĩ về ân oán gút mắc liên quan tới kiếp này củacôvà Vu Hà.
côý thức được, nếu chỉ lấy lực lượng cá nhân củacôđể trà thù Vu Hà mànóithìchỉ có thể áp dụngmộtsố thủ pháp ti tiện. Ví dụ như trở thành bạncôta trước,đicùngcôta tới quán bar, bỏ thuốc, đểcôta bị người ta ‘đưađi’.
Đối với mấy chuyện Vu Hà làm vớicôở kiếp trướcthìđây coi như là ăn miếng trả miếng.
Hoặc làcôkhôngcần phải ra tay,côcòn Văn Dụ cơ mà.côcó thể bịa ramộtsố chuyện hoặc lý do cho Văn Dụ, để Văn Dụ tin rằng Vu Hà làm tổn thương đếncô. Lấy tính cách của Văn Dụ,anhsẽnổi cáu, ra taykhônglưu tình.
Cách này cũng có thể trả thù Vu Hà, thậm chí thủ đoạn củaanhcòn làm người khác thấy vui vẻ hơn.
Lúc Kỷ An Ninh ngồi học, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
cônghĩ tớimộtcâu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Lúc ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũngđangchăm chú nhìn ngươi.
Mặt bàn bịcônhìn chăm chú giống như biến thànhmộtcái gương, trong gương có thể thấyrõ,mộtKỷ An Ninh xấu xí vặn vẹo.
Cuối cùngcônhắm mắt lại, trong lòng hung hăng mở ramộtmiệng cống, đem nội tâm xấu xí ác độc kia nhốt lại.
Mày sống lạimộtkiếp là để cuộc sống tốt hơn, trở thànhmộtngười tốt hơn.khôngphải là trở thành kiểu người mà mày vốn căm ghét.
Kỷ An Ninh quyết định tránh xa Vu Hà, kiếp nàykhôngmuốn có bất kì liên quan gì vớicôta.
Nhưng đến lúc ra chơi, Mạnh Hân Vũ cầm điện thoại hỏi: “Cái studio cậu ký tên là gì ấy nhỉ?”
“Hảo Dực.” Kỷ An Ninh hỏi, “Sao à?”
Mạnh Hân Vũ gõ điện thoạinói: “khôngcó gì, đồng hương tớ hỏi thôi.”
Kỷ An Ninhnhẹnhàng “À”mộttiếng rồi im.
Mạnh Hân Vũ ngước mắt nhìncômộtcái, bỗng nhiên pháthiệnVu Hànóikhôngsai, Kỷ An Ninh đối với Vu Hà đúng là có chút lạnh lùng.
Nếu như là bình thường, đối với mấy người khác, Kỷ An Ninhsẽđưa ra mấy ý kiến, đề nghị gì đó.cônhìn quathìlạnh lùng nhưngthậtra lại rất ôn hòa, tự nguyện chia sẻ cũng vui vẻ giúp đỡ người khác.
Mạnh Hân Vũ thấy hơi kì quái.
Cuối tuần hẹn xong địa điểm chụp ảnh, Mã ca cũngđangở đó.
Quay lại với công việc của Kỷ An Ninh, mặc kệ là studio Hỏa Dực hay là chụp ảnh ngoài trời, Mã ca đều có mặt. Kỷ An Ninh cảm thấy ông chủ này siêu cấp tận tụy, đặc biệt kính nểhắn.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Mã ca hỏi: “An Ninh, em giới thiệu bạn học cho bọnanhà?”
hắnhỏi đột ngột, suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển nhanhđãhiểu chuyện gìđangxảy ra.
“khôngạ.”côlặp tức phủ nhận, “Emkhônggiới thiệu ai cả.”
Mã ca quay laptop củahắnchocônhìn: “anhnhận đượcmộtcái email tự tiến cử,nóilà do em giới thiệu.”
Quả nhiên giống với Kỷ An Ninh dự đoán, người gửi là Vu Hà.côta đúng làmộtkẻ biết cách luồn cúi, kiếp trước chỉ gặp thoáng quacôta cómộtlần,côta liền gọicôlại, xincônể tình bạn học,nóigiúpmộtchút. Thế làcôta được NL nhận vào.
Kiếp này,côta lên mạng trực tiếp tra được trang chủ của Hỏa Dực, dựa theo phương thức liên lạc phíatrênmà gửi email vào hòm thư để tự tiến cử mình.côta ở trong thưnóilà Kỷ An Ninh giới thiệu.
Mã ca là người hơn ba mươi tuổi,đãvào xã hội lâu, cũngkhôngphải người tanóigì là tin. Nếuthậtsựlà do Kỷ An Ninh đề cửkhôngchừnghắnsẽnghĩ chút biện pháp. Nhưng Kỷ An Ninh chưa từng đề cập vớihắnchuyện này, lấy tình tình trầm ổn của Kỷ An Ninh chắc chắnkhônglàm mấy chuyện đường đột thế này.
hắnvừa nhìn liền biết có gì mờ ám,côý lôi ra hỏi Kỷ An Ninh.
Quả nhiên Kỷ An Ninh động cũngkhôngđộngmộtcái,nói: “Bạn học emnóibạn ấy cómộtngười đồng hương từng hỏi em ký hợp đồng với studio nào. Hình như là họ Vuthìphải. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mã ca liền hiểu mọi chuyện. Đều là ngườiđilàm,hắncũngkhôngquá phản cảm với kiểu quá tích cực làm mấy chuyệnnhỏnhư Vu Hà này,hắnnói: “Vậy đểanhtừ chối bé này. Bé nàykhôngđược,khôngđủ tiêu chuẩn.”
Kỷ An Ninhkhôngnhịn được nhìn sang lap của Mã ca, thấy ảnh của Vu Hà.côta mặc dù đángyêu, trang điểm cũng tinh xảo nhưng đúng là nhìn bên ngoàikhôngđủ điều kiện.
Giống như điểm khiến Mạnh Hân Vũ tán thưởng Vu Hà đó là tự kiếm tự tiêu, điểm này Kỷ An Ninh đồng ý vớicônàng, cũng là nguyên nhân quan trọngcônguyện ý đểcôta lại gần mình.
Nhưng lúc này Kỷ An Ninh bỗng nghĩ tới, nếu như Vu Hà có dáng vẻ xinh đẹpthìsao?
Nếu nhưcôta lớn lên giống Tôn Nhã Nhàn, liệucôta nguyện ý cần cù chăm chỉ làm việckhông?
côta cố gắng kiếm tiền là bởi vì so với Kỷ An Ninhcôta tiêu nhiều tiền hơn, gia đình củacôtakhôngthể chèo chống được khả năng tiêu xài cá nhân củacôta. Chỉ là kiếp trước ‘tay làm hàm nhai’ quá nổi bật nên che đậy kín ham muốn hưởng thụ vật chất củacôta.
Lúc này Kỷ An Ninh mới hiểu được, Vu Hàthậtra làmộtTôn Nhã Nhàn phiên bản thấp.
Bọn họ đều là những người có ham muốn hưởng thụ vật chất mãnh liệt.
Hôm nay là thứ bảy tuần đầu tiên của tháng mười hai, ngày hôm nay bắt đầu từ rất sớm, bận rộn cảmộtngày, nhưng thời gian kết thúc lại vừa kịp,khôngảnh hưởng tới thời gian ăn tốicôvà Văn Dụđãhẹn trước.
Kỷ An Ninh cảm thấy mìnhthậtmay mắn.côcònđanglo phải để Văn Dụ đợi lâu.
“đithôi.” Bước từ phòng thay đồ ra, Kỷ An Ninhđãkhoác thêm cái áo lông, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Văn Dụđãsắp xếp thời gian và công việccôrất tốt, cho nên tâm trạng cũng rất tốt.
anhlái xe đưacôtớimộtnhà hàng nhìnkhôngtệ.
Kỷ An Ninh dù tiết kiệm, nhưng cũngkhônglấy tiêu chuẩn tiêu xài của bản thân kéo thấp chất lượng sinh hoạt của Văn Dụ. Văn Dụ đưacôtới nhà hàng rất đẹp, làmmộtbuổi hẹn hò lãng mạn,côcũng vui sướng tiếp nhận.
Ở trong nhà hàngcôvừa cởi áo khoác, hai mắt Văn Dụ liền tỏa sáng.
“Vừa mua quần áo à?”anhmỉm cười.
Kỷ An Ninh thấy hơi ngại ngùng.côbình thường vốn đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, bình thường gần nhưkhôngchú trọng cách ăn mặc. Trang phục củacôtrước chỉ chú trọng vấn đề bền chắc, thấy thoải mái dễ chịu là được.
“Hôm nay chụp nhãn hiệu này.”cônói, “Giờ em mới biết, mấy hàng mẫu có thể được giảm giá.”
Trước kiacôkhôngđể ý đến, hôm nay nghemộtcôgáilà trợ lý studionóivới người của chủ cửa hàng muốn cầm hai bộ quần áo,cômới biết có thể mua lại giá rẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Hôm nay lại là bữa tốiđãhẹn vớicôtừ vài hôm trước.thậtra hôm nay lúc bước ra khỏi cửacôđãchú ý chọn qua chọn lại quần áo của bản thân, cảm thấy như vậy là ổn rồi.
Nhưng mà trang phụctrênthị trường lấy giá sỉ, cho dù vô cùng rẻthìcũngkhôngthể nào so với đồ hôm nay chụp được.
Kỷ An Ninh do dựmộtchút, quyết định khắc phục chứng bệnh Stockholm nghèo khó này của mình, đương nhiên cũng vìcôbây giờ kiếm được nhiều tiền hơn so với trước kia, tóm lại,côcũng chọn lấymộtbộ, sau khi công việc kết thúc, lúcđangthay áothìđổi lại.
côvẫn luôn trung thành với phong cách học sinh đơn giản, giản dị, mặc dù mặc cái gì cũng đẹp, nhưng bất chợt tân trang, bình thường vẻ vũ mị xinh đẹp bị che lấp giờđãtỏa hết ra ngoài.
Nhưng điều chân chính là Văn Dụ vui vẻ là,cônàng Kỷ An Ninh luôn keo kiệt với bản thân, vì hẹn hò vớianh, bắt đầu cố ý chi tiền ra để muamộtbộ đồ mới.
khôngphải đềunói, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm sao?
Như vậyanhchính là ‘người mình thích’ của Kỷ An Ninh rồi!
Văn Dụ cười tít mắtkhôngthấy tổ quốc đâu, lời khen Kỷ An Ninh xinh đẹp cũngkhônggiống ngày thường.
Bình thường khianhnóimấy lời này, Kỷ An Ninh cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai. Duy chỉ có hôm nay, có lẽ là vìcôcố ý trang điểm qua, còn xin chị thợ trang điểm giúpcôtrang điểmnhẹ, trong nội tâmcôkhi ngheanhnóinhững lời này bỗng gợn sóng.
Chỉ là trước giờ Văn Dụ vẫn luôn mặt dày haynóiquá, Kỷ An Ninh bịanhkhen tới mứctrênmặt như được nhuộm đỏ.
Dướianhđèn, mắt cũng long lanh, môi cũng non mềm động lòng người, ánh mắt Văn Dụ càng ngày càng nóng rực.
mộtngười đàn ông như thế mà lại chủ động lôi điện thoại di động rayêucầu sefile, Kỷ An Ninh nín cười, cùnganhchạm đầu, mặcanhtanh tách chụp hình cả trăm tấm.
“anhphải khoe khoang phải khoe.” Văn Dụ chậc chậcnói, đăng lên vòng bạn bè.
Kỷ An Ninh cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua,anhvậy mà lại chèn thêm tus: “Tiểu bảo bối của tôi!”
Trong vòng bạn bè mà cũng nhây như vậy!
Kỷ An Ninhkhôngnỡ nhìn thẳng, chỉ có thể bụm miệng cười.
Nhân viên phục viên nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Văn Dụ còn rót chút rượu.
“Em thử nếm cái nàyđi.”anhnói, “Ăn thịt phải phối với rượu này mới là tuyệt nhất.anhkhônguống được, chút nữaanhcòn phải lái xe.”
Nhìn Kỷ An Ninh cẩn thận bưng ly rượu lên nhấpmộtngụmnhỏ, Văn Dụ cườimộttiếng, cũng bưng ly lên uốngmộtngụm nước chanh.mộttay khác thuận tiện mở điện thoại, nhìn xem mấy đứa bạn hồ bằng cẩu hữu có bình luận gìkhông.
Văn Quốc An: [Cháu trai ta hôm nay có thể hợp thành thành côngkhông?]
Phụt!
Văn Dụ: “Hụ khụ khụ khụ khụ!”
“...” Kỷ An Ninh, “khôngsao chứ?”
“khôngsao,khôngsao, bị sặc thôi!” Văn Dụ xua tay, quay sang hướng khác vừa ho khan vừa điều chỉnh hơi thở.
anhsuýt chút nữa bị ông cha già màkhôngđứng đắn này làm sặc chết!
khônghổ là người ăn chơi nửa đời người, người đàn ông tới trung niên mới chịu ổn định cướimộtngười vợ xinh đẹp mà!
Văn Quốc An giữ kính lão nhìn màn hình điện thoại, ảnh bên trong là thằng con nhà mìnhđangômmộtcôbé như hoa như ngọc.
Con của mình tự mình biết. Lúc trước có khi nào nó chịu đăng mấy cái hình này trong vòng bạn bè? Cái này tám đến chín phần làthậtsựthậtlòng rồi.
Nghĩ đến nguyện vọng ôm cháu của mìnhđangcó hi vọng, ông liền lộ ra nụ cười hiền hòa.
Cửa thư phòng bỗng bị mở ra, Trình Liênkhôngthèm gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
“Con trai ông hôm nay lạikhôngvề à?” Bà lạnh lùngnói, “Thành dạng gì rồi? Ông cũng mặc kệkhôngquản!”
Văn Quốc Ankhôngchút biến động nào, tháo kính lão xuống, lạnh nhạtnói: “Sinh hoạt của thanh niên phong phú là chuyện bình thường. Nóđangăn cơm với bạngái.”
“Bạngáigì.” Trình Liên xùymộttiếng, “mộtđám đào mỏ.”
Trình Liên gả cho ông chủ lớn hơn mình mười mấy tuổi, làm bà chủ, cho tới giờ vẫnkhôngcảm thấy mình là kẻ ‘đào mỏ’.
Bà tốt nghiệp trường danh tiếng, người lại xinh đẹp, gia cảnh cũng coi là giàu có, thậm chí lúc đó còn cómộtngười bạn traianhtuấn học cùng trường.
Là do ông chủ giàu có điên cuồng bỏ tiền theo đuổi, coi bà như công chúa mà nâng niu.
sựmê hoặc của chuyện vượt qua tầng lớp này làm người ta dao động.
Bố mẹ bàkhôngcầm lòng được, cực lực thuyết phục bà.
Bà đung đưakhôngngừng. Bạn trai bà mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưngkhôngnhững ưu tú mà cònanhtuấn, dịu dàng làm người ta mê say.
Lúc đó bà khócnóivới bạn trai, bàkhôngthể chống lại ý bố mẹ, chỉ có thể phụhắnmà thôi, người con traianhtuấn trẻ tuổi giữ mặt bà dịu dàng hôn lên nước mắt bà: “anhbiết,anhhiểu mà. Trình Trình, em là công chúa, em xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.anhsẽkhônglàm liên lụy đến em.”
Ngày đó bọn họ điên cuồng làm tình.
Từ đó trởđi, Trình Liên thiếu vắnghắn, cả đời cũngkhôngrõngười đó ra sao.
Bà nhìn lão già trước mặt, trong lòng vừa phiền não vừa bất an. Bà bị ông ta nắm đằng chuôi, mặc dù bà là mẹ ruột của con trai, ông ta chắc chắnsẽkhônglàm gì bà công khai, cũngkhôngđể con trai biết. Nhưng giờ bàđãbị thu hồi rất nhiều quyền hạn, mỗi ngày đều thấy cả người khó chịu.
So với ngày càng khó chịuthìbà sợ ông tasẽpháthiệnthêm lỗ thủng tài chính.thậtsựđến lúc đó, bàkhôngcòn đường lui. Chuyện này làm bà ăn ngủkhôngyên. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“Ôngđimà quản nó!” Bà tức giậnnói, “Nhìn thấy tôi cứ như chuột thấy mèo, ở cùng tôimộtphút cũngkhôngnổi. Chẳng nhẽ tôikhôngphải mẹ ruột của nó à?”
nóixong, quay người bỏđi.
Tay Văn Quốc An nắm kính lão, thần sắc hờ hững, ánh mắt lạnh lẽo.