Nguồn: Cung Quảng Hằng
Kỷ An Ninh được Văn Dụ ôm về nhà.
khôngphải là tòa đại trạch của Văn Quốc An và Trình Liên mà chính là chỗ ở của Văn Dụ.
Năm ở trung tâm thành phố, nổi danh là nơi ở của nhà giàu. Mỗi nhà có thang máy riêng, dùng vân tay vào cửa, hệ thống chiếu sáng cảm ứngâmthanh. Văn Dụ kêu ‘bật đèn’, ánh đèn liền theo bước chân củaanh, từ tối đến sáng, dần dầnhiệnlên.
sẽkhônggây chói mắt ngay.
khônggian vô cùng rộng rãi. Văn Dụ từngnóiqua, toàn bộ phòng Kỷ An Ninh cònkhôngto bằng cái phòng ngủ củaanh.
Rất nhiều lần,anhdụ dỗcôđủ kiểu cùnganhvề nhà. Kỷ An Ninh hiểurõanhmuốn làm chuyện xấu gì, kiên quyếtkhôngđể mình dê vào miệng cọp.
Đây là lần đầucôtới chỗ Văn Dụ.
Văn Dụ ômcôđiqua phòng khách rộng lớn, ômcôvào phòng ngủ, đặt lên giường mình.
Trong phòng nhiệt độ rất cao, Kỷ An Ninh mặc lại khá dày, Văn Dụ cầm bộ đồ ngủ của mình đưa chocô: “Thay đồ rồi nằm ngủđi.”
Thế là Kỷ An Ninh chậm rãi cởi quần áo. Động tác dính nhớp, giống như người già hành độngkhôngtiện.
Văn Dụ cũngkhônggiụccô.
Nếu nhưanhkhôngtrải qua chuyện hôm qua với hôm nay, ước chừnganhcũngkhôngthể hoàn toàn hiểu được cảm nhận củacô. Nhưng lại trùng hợp,anhvàcô, kẻ trước người sau chịu cảnh người thân qua đời, bên người biến đổi lớn.
Lúc nàykhôngai có thể hiểu được cảm giác củacôhơnanh.
Thế giới bị đảo lộn, linh hồn bị rút ra, thân thể mất sạch sức lực.
Văn Dụ đưa tay giúpcôkéo tay áo, cởi áo ra, lại giúpcôlột quần xuống.
Làn da lộ ra ngoàikhôngkhí, hơi lạnh, Kỷ An Ninh co người lại, ôm lấy hai chân. Trước mắt tối sầm lại, Văn Dụ tung ra áo ngủ, khoác lên lưngcô. Kỷ An Ninh vươn tay, chui tay áo vào.
Áo Văn Dụ quá lớn, tay áo rất dài, vạt áo cũng dài nốt. Văn Dụ liền đem cái quần vứt đến cái ghế phía cuối giường, đỡ Kỷ An Ninh tựa vào gối dựa đầu giường, kéo chăn mỏng che lại chân chocô, hỏi: “Muốn ăn gìkhông?”
Đầu Kỷ An Ninh hơi giật giật, giống như lắc đầu. Nhưng bụngcôlại phát ra tiếng kêu.
Văn Dụ hỏi: “Có thểnóichuyệnkhông?”
Kỷ An Ninhkhôngnhúc nhích.
khôngthểnói, càngkhôngmuốnnói.
Văn Dụ thở dài,nói: “Em cứ nằm trướcđi.”
Văn Dụđivào bếp. Mặc dùanhkhôngnấu ăn nhưng vẫn có chút đồ ăn.
anhlàmmộtbát yến mạch vị trái cây, thổi nguội bưng vào cho Kỷ An Ninh, đút tận miệng chocô.
Kỷ An Ninh ánh mắt đờ đẫn, cơm đút tới bên miệng, miễn cưỡng hé miệng ăn. Ăn được vài miếngthìkhônghá miệng nữa, còn chưa ăn được non nửa bát.
Văn Dụ để bát lên tủ đầu giường, dùng khăn giấy lau miệng chocô. Sau đó im lặng cầm taycô,thậtlâu cũngkhôngnóigì.
Nhưng Văn Dụ biết, cómộtsố việckhôngthể trốn tránh được, sớm muộn gì cũng phải cho Kỷ An Ninh biết.
“An Ninh, có chuyện này nhất định phảinóivới em.”anhcầm tay Kỷ An Ninh, khó khănnói.
anhnắm rất chặt, tay Kỷ An Ninh truyền tới đau đớn,côngước mắt, hoang mang nhìnanh.
“đãtìm được nguyên nhân vụ cháy.” Văn Dụ cắn răngnói, “anh... Cái bật lửa củaanh, rơi trong nhà em...”
Kỷ An Ninh phải mất thời gian rất lâu, mới hiểu được hàm nghĩa bên trong câunóicủaanh.
Tay củacôbỗng xiết chặt, móng tay cắm vào trong da thịt Văn Dụ, con mắt nhìn trừng trừng vào Văn Dụ, thân thể run rẩy.
Văn Dụkhôngdám nhìn thẳng vàocô.
anhcắn răngnói: “An Ninh! Em đánhanh! Mắnganh! Đều được!”
“Em...”anhcố chống dũng khí ngước mắt lên, xincô: “Emnóimộtcâuđi.”
Nhưng Kỷ An Ninhkhôngđánhanh, cũngkhôngmắnganh. Taycôđãmất sạch sức lực, buônganhra.
côngã xuống, co người lại như thai nhi, bụm mặt khóc thút thít.cônóikhôngra lời, chỉ có thể phát ra tiếng “A a” khó nghe, giống như con thú sắp chết.
Văn Dụ trong lòng quặn thắt.anhôm chặt Kỷ An Ninh, cầu khẩncô: “An Ninh, An Ninh, emnóimộtcâuđi, xin emnóichuyệnđi...”
Kỷ An Ninh chỉ có thể khàn giọng “A a” mà trả lờianh, thân thểcôkhóc đến phát run.
Văn Dụ đem mặt chôn vào trong tóccô, ômcôthậtchặt, chết cũngkhôngmuốn buông tay.
Kỷ An Ninh cứ vậy mà ngủ thiếpđi, tỉnh lại lần nữađãlà đêm khuya.
Cánh tay Văn Dụ cònđangômcô. Hô hấp sau lưng rất nặng, cả ngày hôm nayanhđãmệt mỏi cùng cực.
Kỷ An Ninhnhẹnhàng xoay người, liền thấy được mặtanh.anhđangnhắm mắt lại, nhíu mày, hoàn toànkhôngcòn bộ dạng kiêu ngạo như bình thường.
Kỷ An Ninh rơi lệ.
thậtracômuốnnóivớianh,côkhôngtráchanh.
Đây làsựsắp đặt của cõi U minh. Là doanhlàm rơi xuốngmộtcái bật lửa haycôlưu lạimộtmồi lửa, chẳng qua đều là cái tay ở cõi U minhnhẹnhàng gảy lên thay đổi rấtnhỏmà thôi.
Ví dụ như nếu lúc đócôchịu nghe lờianh, đưa bà ngoại đến viện dưỡng lão để hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc,thìcũngsẽkhôngcó chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng cuối cùng vẫn thành thế này, bởi vìkhôngphải do Văn Dụ, là docô.
trênđời sao có thể trùng sinh được chứ?
Nhất định là vì kiếp trướccôchết oan uổng, chấp niệm quá mạnh, mới về lại thế gian.
Thiên đạo vốn làmộttổnmộtbổ*. Nhất định là vìcôtham lam, trở thànhsựtồn tại vốnkhôngnên, vì thế mà cướp được thọ mệnh của bà ngoại,sựthay thế đó mới chocôtiếp tục sống ở thế giới này.
*quy luật bù trừ, có được có mất.
Tất cả đều...docômà ra!
Kỷ An Ninh xê dịchmộtchút, rời khỏi ôm ấp của Văn Dụ, xuống giường.
Cái nhà này quá lớn, gần phòng ngủ vẫn là phòng,côđẩy nhầm cửa,điqua thư phòng, đẩy tiếp cửa thứ hai mới là phía ngoài hành lang.
Kỷ An Ninh tìm được phòng khách, đẩy cánh cửa sát đất của phòng khách, khí lạnh lập tức đập vào mặt, bao phủcô. Bước ramộtbước, rời khỏi lò sưởi, sàn sân thượng bên ngoài lạnh như băng. Ngón chân Kỷ An Ninh run lênmộtcái, vẫn bước tới.
Cuối đông, khí lạnh bao quanh đôi chân trần trụi, Kỷ An Ninh run rẩy hướng về ngoài lan can nhìn thoáng qua.
Văn Dụkhôngbiết ở tầng bao nhiêu, chỉ thấy rất cao.
Chỉ cần nhảy xuống, toàn bộ đều kết thúc.
Bà ngoạikhôngcòn ở đây, chỉ còn mìnhcô, sống còn có ý nghĩa gì?
Văn Dụ cũngkhôngcầncô.thậtra nếu kiếp trướckhôngcócô,anhngược lại cũngkhônggặp phải việc gì,khôngphải sao?
Kiếp trướccôlàm liên lụy cả đời Văn Dụ, kiếp nàycôlại cướpđithọ mệnh của bà ngoại.
Tay chân Kỷ An Ninh như nhũn ra, chống đỡ nhảy mấy lần, mới chống được lan can đá, nhân chân đứng lên.
Làn da cảm nhận được cái lạnh buốt của lan can đá, lạnh đến đau buốt. Kỷ An Ninh biết cảm giác rơi xuống đáng sợ ra sao. Kiếp trướccôđãtrải nghiệm qua.
Bà ngoại, đợi cháu.
Kỷ An Ninh nhắm mắt lại, hướng về phía ngoài ngã xuống.