Nguồn: Cung Quảng Hằng
Kỷ An Ninh nhớ lạimộtchuyện, Vu Hà từng mở miệng muốn mượn tiềncô,côkhôngcho mượn.
Kiếm tiền rất vất vả, Kỷ An Ninh đối với mỗi phân tiền đều để ý. Vu Hà mở miệng vay tiền,côphải hỏi chorõràngcôta muốn làm gì.
Kết quả Vu Hànóilà vì mua túi, mượn tiền của người khác, giờ phải trả tiền. Kỷ An Ninh vừa nghe xong liền biết đây là cái hố bẫy. Nếu Vu Hà mượn tiền củacôđể trả cho người khác, vậy Vu Hà lấy tiền ở đâu để đắp vào.
Kỷ An Ninh trước giờ vẫn luônmộtthânmộtmình, mối quan hệ với Vu Hàthậtsựkhôngthân mật đến mức có thể vay tiền. Mà thêm là Kỷ An Ninh vất vả kiếm tiền, phải trả tiền sinh hoạt, phải mua thuốc khám bệnh cho bà ngoại. Trong nội tâmcô,khôngthể nào chấp nhận được việc Vu Hà mượn tiền người khác chỉ vì mua túi xách.
Thế làcôtừ chối Vu Hà.
Lúc từ chối, Kỷ An Ninhđãchuẩn bị xong tư tưởng bị cắt đứt quan hệ rồi, nhưng Vu Hà lại là người am hiểu giữ gìn các mối quan hệ giữa người với người, là người rất linh hoạt.côta đúng là rất thất vọng, nguyênmộtbuổi tốikhôngnóivới Kỷ An Ninhmộtcâu, nhưng ngày hôm sau giáp mặt,côta liền cười hì hì giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Bây giờ xem ra, lúc ấy Vu Hànóimượn tiền của người khác, có thể làđivay.
Nghĩ tới chỗ này, có cái gì đóhiệnlên trong đầu Kỷ An Ninh, nhưng lập tức tắt ngấm.
Kỷ An Ninh lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ kia rất bất hợp lý.
Bởi vì vào thời điểm này, mọi người vẫn chưa dự đoán tới, khoản vay trong khuôn viên trườngsẽbành trướng dục vọng tiêu dùng quá độ của người trẻ tuổi, dẫn tới hậu quả nặng nề sau này.
Người có thể nghiêm ngặt kiểm soát ham muốn hưởng thụ vật chất như Kỷ An Ninh lại càng bị hạn chế sức tưởng tượng.
Văn Dụ pháthiện, “bệnh” mình càng ngày càng nặng.
anhbị kẹt trong giấc mộng liên quan đến Triệu Thần.
Mặc dùanhvẫn có vài giấc mộng kỳ quặc, nhưng đây là lần đầuanhbị kẹt trongmộtgiấc mộng.anhcứ lặp lạimộtgiấc mơ, mỗi lần đều bị gương mặt buồn nôn của Triệu Thần làm tỉnh, giấc mơ liền đứt đoạn.
Họp xong, Văn Quốc An giữ Văn Dụ lại, tháo kính lão xuống hỏianh: “Làm sao vậy, ngủkhôngngon à?” Trong lòngthìthập phần nghi ngờ tiểu tử Văn Dụ nàykhôngphải túng dục quá độ đấy chứ.
Văn Dụ xoa xoa huyệt thái dươngnói: “Dạo này chất lượng giấc ngủ vẫn luônkhôngtốt lắm.”
Trong hai tháng này, Văn Dụ gặp biến cố lớn, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, phải trưởng thànhthậtnhanh trong thời gian quá ngắn. Văn Quốc An cảm thấy đau lòng.
Mặc dù ông vẫn luôn ngóng trônganhcó thể sớm chống được nhà này, nhưng lại cảm thấykhôngnên dục tốc bất đạt như thế, Văn Quốc An Trầm ngâm trong chốc látnói: “Làm xong chuyện hai hôm nay, con về trườngđi.”
Mặc dù mỗi ngày Văn Dụ trôi qua rất phong phú, vào thời khắc mệt nhọc đúng là hơi nhớ tới trường lớp. Dù saoanhcũng mới chỉ hai mươi, còn chưa tới sinh nhật hai mốt, mặc kệanhở trong phòng làm việc thành thục ổn trọng, như cá gặp nước ra sao, thực chất bên trong vẫn là người trẻ tuổi thích bay nhảy.
Văn Quốc Anđãlên tiếng bảoanhvề trường, Văn Dụ phải vui sướng tiếp nhận rồi.
Hai ngày sau cho Kỷ An Ninhmộtkinh hỉ.
Buổi sáng làm bộ tạm biệt với Kỷ An Ninh,đithang máy xuống hầm để xe. Kỷ An Ninh vẫn giống ngày thường đứng bên đường chờ trợ lý Cao tới lấy xe đưacôđi, nhưng lại đợi được Văn Dụđihọc lái theo chiếc xe Hummer đen.
Văn Dụ hạ cửa xe xuống, vác mặt cười xấu xa, giữ cuống họngnói: “Kỷ tiểu thư, trợ lý Cao hôm nay có việc, tiểu Văn tổng sắp xếp tôi đưacôđihọc, xe chuyên đón đưa, 24 giờ cùngđi.”
Kỷ An Ninh cười lườmanhmộtcái, lên xe, hỏi: “Hôm naykhôngcần đến công ty à?”
Văn Dụ lúc này mớinóichocô: “Bốanhnhận lại toàn bộ công việc rồi, thảanhvề trườngđihọc.”
Bởi vì thế mà tâm trạnganhrất tốt,nói: “Sau này chúng ta có thể sáng cùng đến trường, tối cùng về nhà.”
Đây là trạng thái lúc trướcanhvẫn muốn,nóiđến đâykhôngkhỏi mặt mày hớn hở.
So với chuyện trong phòng làm việc, cuộc sống giảng đường đối với Văn Dụ mànói,thậtquá đơn giản.trênkhuôn mặt các bạn học vẫn mang nét ngây thơ,khônglục đục quá nhiều với nhau,âmmưu quỷ kế, lại càngkhôngcó sát nhân giết người.
Nhưng giấc ngủ Văn Dụkhôngvì vậy mà cải thiện, thi thoảnganhhay mơ thấy giấc mộng kia, thường hay đau đầu.
Làmanhtrongmộtlần đụng phải Triệu Thần ở trong trường, sắc mặtâmtrầm dọa tới mức Triệu Thần ở phía xa sợ tới co cẳng chạy biến.
Đến tháng năm, Văn Dụ cảm thấy thế nàykhôngổn,anhthậtsựbệnh rồi.
đãbệnhthìphải tìm bác sĩ. Văn Dụkhôngnóivới ai, lặng lẽ hẹn vị bác sĩ tâm lý nổi danh nhất ở tỉnh lị này.
Tới ngày hẹn, gặp mặt, bác sĩ hỏianhgặp rắc rối gì, Văn Dụnói: “Luôn mơ cùngmộtgiấc mộng, ngủkhôngngon.”
Bác sĩ tinh tế hỏi hoàn cảnh trong mộng, nhân vật, lại sắp xếp suy đoánmộtphen về mối quan hệ giữa Văn Dụ và Triệu Thần, phán đoán có thể là do mối quan hệ giữa Văn Dụ với Triệu Thần ởhiệntại ảnh hưởng tới tiềm thức, mới tạo thành giấc mộng này.
Về phần tại sao cứ lặpđilặp lại cùngmộtgiấc mộngkhôngthể thoát ra, bác sĩnói: “Có phải giữaanhvàhắnta còn vấn đề chưa giải quyết mà ý thức thực củaanhcũng chưa ý thức được, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn phản lại mà nhắc nhởanh.”
Nhưng Văn Dụ nghĩđinghĩ lại vẫn cảm thấy tên Triệu Thần này mặc dù có gương mặt làm người khác mắc ói, nhưng đúngthậtlàhắnchưa hề làm gì Kỷ An Ninh, đánhhắnmộttrận xả bực cũng xong xuôi kết thúc vấn đề.
Về phần Triệu Thần trước kia từng làm chuyện ác...anhkhôngphải cảnh sát, cũng chẳng phải hiệp khách,thậtsựkhôngquản được nhiều như thế.
Cái này làmanhthấy khó hiểu, rốt cuộc tiềm thức bản thânđangnhắc nhở về cái gì?
Lần đầu trị liệu lướt qua rồi thôi, chủ yếu là để thành lập cảm giác tin tưởng củaanhvới bác sĩ, coi như tương đối thành công.
Văn Dụ định ngày với bác sĩ, cố định mỗi tuầnmộtlần tới gặp bác sĩ.
Mấy chuyệntrênphương diện làm ăn đều chuyển về cho Văn Quốc An, Văn Dụnhẹnhõm hơn nhiều,anhrảnh tay liền mấy chuyện lúc trước vì cái chết của Trình Liên mà bị gián đoạn trì hoãn, tranh thủ dọn dạchmộtchút.
Kỷ An Ninh bỗng nhận được điện thoại của Thư Thần.
Thư Thầnnói: “Hai người có thời gian rảnhkhông,anhmuốn mời em với Văn Dụ ăn bữa cơm.”
đãlâukhôngliên lạc, giọnganhlộrõsựvui sướng. Kỷ An Ninhkhônghiểu, hỏi ra mới biết, trong thành phố mới nổi lênmộtkhu thương mại phức hợp quy mô lớn, chủ yếu dành cho giới trẻ, được tích hợp với mua sắm, giải trí, thư giãn, phục vụ ăn uống. Nếukhôngsaithìchắc làmộtcông ty nào đó dưới cờ nhà Văn Dụ.
Văn Dụ lấyba khối rưỡi, giúp Thư Thần tìm đượcmộtcửa hàng rộng ba trăm mét vuông.khôngchỉ có vậy, trong hợp đồng ba năm đầu Thư Thần được miễn tiền hoa hồng, nếu sau ba năm muốn gia hạn thêm hợp đồngthìchỉ phải chịu 5%.
Đối với Thư Thần mànóiđúng là chuyệntrêntrời rớt xuống cái bánh nhân thịt, nhất định phải cảm tạ Văn Dụthậttốt.
Mà nếukhôngphải là Kỷ An Ninh, Văn Dụ sao nhớ tớianhta, cho nên cũng nhất định phải cảm tạ Kỷ An Ninh tốtmộtchút.
Kỷ An Ninh hỏi thử Văn Dụ, Văn Dụ nghe Thư Thần gọi điện chocôcũng vui vẻ: “Chắcanhấy vui đến ngơ rồi.anhnóicho em nhé, tiền thuê ở ngoài thấp nhất cũngbảy khối, chín khối cũng có.anhchỉ lấy ba khối rưỡi, là do nể mặt em đấy.” (đoạn này là dokhôngbiết giá thuê ra sao)
Khoe mẽ tranh công.
Kỷ An Ninh mỉm cười: “Được được được, vô cùng cảm ơn.”
Văn Dụ bóp lấy eocônói: “Chỉnóingoài miệng sao đủ thành ý, kiểu gì cũng phải thưởng cho tắm uyên ương chứ!”
Đêm nay bừa bãi giương oai, ban đêm ôm Kỷ An Ninh thân thể mềm mại, vậy mà ngủ ngon giấc,khôngmơ linh tinh gì.
Bởi vìđãtới bác sĩ xem xét tình trạng, trong lòng đối với chuyện này bỗng pháthiệnra, hình như mỗi lần thân mật với Kỷ An Ninh, lại ômcôvào lòng yên giấc, liền có thể ngủ rất yên ổn.
Nghethìcó chút mơ hồ, nhưng đâu thể mở miệngnóicho bác sĩ. Lần thứ hai gặp lại bác sĩ, Văn Dụkhôngnóira phỏng đoánđãđược chứng thực này.
Bác sĩ trò chuyện sâu hơn với Văn Dụ, pháthiệnVăn Dụ so với người bình thường, tam quan có hơi bất chính, nhưng tóm lại,trênmặt tâm lýkhôngbị thiếu hụt gì, về cơ bản làmộtngườikhôngcó bóng ma tâm lý gì lúc tuổi thơ.
nóimộtcách đơn giản là,anhlàmộtngười có nhân cách hoàn thiện, nội tâm mạnh mẽ.
Lúc gần kết thúc, bác sĩ choanhmộtđề nghị, hi vọng lần thiếp theoanhthử tham gia thôi miên.
“Đầu tiên là dùng phương pháp thôi miên để hỗ trợanhđivào giấc ngủ, mục tiêu cuối cùng là đưa ý thức thực củaanhtiến vào cảnh trong mơ, làmanhcó thể dùng lý trí để phân tích và pháthiệnhình ảnh trong mộngđangmuốn ám chỉ tin tức gì vớianh.”
Văn Dụ nghe xong cũng tò mò, gật đầu thoải mái đồng ý.
So với rất nhiều bệnh nhân có bóng ma tuổi thơ, nội tâm đau xót, do dự lo trước lo sau, có thể thấy người thanh niên này sâu trong nội tâm là người cởi mở vàkhôngsợ hãi.
Bác sĩ thấy trường hợp này rất thú vị, chờ mong lần sau có thể biết thêm nhiều tin tức hơn từ hình ảnh trong mộng củaanh, lấy thông tinanhcung cấp để tiến hành phân tích sâu hơn.
Kỷ An Ninh và Văn Dụ cùng nhau bữa ăn do Thư Thần mời.
Kỷ An Ninhđãnửa nămkhônggặp Thư Thần, vừa gặp mặt, thấy Thư Thần vẫn như xưa. Thư Thần lạinóiKỷ An Ninh “thay đổi lớn”.
Trước kia Kỷ An Ninh vốn xinh đẹp, nhưng giờ Kỷ An Ninh lại càng thanh lệ tuyệt luân, xinh đẹp bức người.
Chí ít từtrênmặt tướng mạo mà nhìn, Thư Thần thấy Kỷ An Ninh bây giờ sống rất tốt. Lúc trước giữa lông mày bởi vì lao lực mà lưu chút sầu, bởi vì kinh tế gặp túng quẫn mà sinh sầu lo, giờkhôngcòn.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ,nóitạm biệt cũng vui sướng. Sau này e là cơ hội gặp mặt cũngkhôngnhiều, cũng may giờđanglà thời đại internet, cho dùkhônggặp mặt cũng có thể kết bạnnóichuyện trong nhóm bạn bètrêndi động.
Kỷ An Ninh cũngkhôngcòn thấy thương cảm như lúc trước xin nghỉ ở chỗ Thư Thần, tâm tìnhđãthay đổi.
côđãhoàn toàn tiếp nhận được đủ loại biến hóa ở thế giới này, bất kể tốt hay xấu.
trênđường về nhàcôcó chút buồn bực hỏi Văn Dụ: “Em thay đổi nhiều lắm à?”
Tự bản thân ngày nào cũng soi gương, cũng đâu có cảm giác gì.
Văn Dụ cảm khái: “Mỗi ngàyanhđều dùng tinh hoa sinh mệnh vất vả cần cù tưới tiêu cho em, có thểkhôngthay đổi lớn sao?”
Nếukhôngphảianhđanglái xe, Kỷ An Ninhsẽđậpanhtrận.
Văn Dụ tiếp nhận trị liệu lần thứ ba.
anhnằmtrêncái giường rất phù hợp với cấu tạo cơ thể người, tiếp nhận trị liệu thôi miên.
Nhưng lần này ngược lạianhcũngkhôngnằm mơ, mà ngon lành ngủmộtgiấc.
Đợi đến khi bác sĩ rung chuông gọianhtỉnh lại,anhcó phần nghĩkhôngra.
“Cái này là gì thế? Ghế quý phi? Hay là giường?”anhvỗ vỗ cái giường kianói, “Cái này rất tốt, ngủ ngon, tôi phải muamộtcái để trong nhà.”
“...” Khóe miệng bác sĩ giật giật,nóichoanhbiết, “Ghế dài Freud.” (1)
“Lần thử tiếp theo hãy thả lỏng thêmmộtchút.” Bác sĩ cũngkhôngnhụt chí.
Độ tin tưởng là phải thành lập từng chút từng chútmột, cảm giác tin tưởng trong tiềm thức Văn Dụ đối với bác sĩ vẫn chưa đạt tới mức tự nguyện đem mấy thứ gây quấy nhiễu kia thểhiệnra.
Từ từ cũngsẽtới, kiểu gì cũng được.
hắncảm thấy rất hứng thú đối với giấc mộng của người thanh niên này.
“Được rồi.” Văn Dụ ngủ thoải mái cảmộttiếng nên tâm trạng rất tốt, thoải mái đồng ý.
Dù trịkhônghết cũngkhôngsao, coi như dùng tiền đểđingủ, cũng được.
(1) Ghế dài Freud: là chiếc ghế dài hoặc chiếc giường mà nhà thôi miên cho đối tượng được thôi miên nằm lên (bắt nguồn từ chiếc ghế mà Freud – nhà tâm lý học nổi tiếng cung cấp cho khách tham khảo theo ý kiến riêng của mình, vốn ban đầu chỉ làmộtchiếc ghế tựa thông thường), ghế này có bất kỳ hình dạng nào, miễn là nó làm mọi người cảm thấy thoải mái và thư giãn.
P/s: Ghế trị liệu bị cho thành ghế quý phi, em quỳ.
Hình ảnh bên dưới chính là ghế quý phi. Còn ghế Freud tìmtrênmạngkhôngcó, phải mò chữ Trung mới ra.