Nhà mà Kỷ An Ninh giới thiệu cho Mạnh Hân Vũđãđượccôgọi điệnnóirõ, bởi vìcôlàmộtngười đáng tin cậy, làm việc nghiêm túc, cho nên lúccôđề cử Mạnh Hân Vũ cho họ, mẹ củacôbé kianói: “Được, người do em giới thiệuthìchị yên tâm, em bảocôbé kia cuối tuần trực tiếp tới luônđi”, đối với việc này rất thoải mái tiếp nhận.
Mà việc bên nhà ăn, Văn Dụ bảocôkhôngcần lo,anhtrực tiếpnóivới bên chủ nhiệm hậu cần là được.
“Đừng để gánh nặng tâm lý.” Văn Dụnói, “Lúc đầu danh ngạch có hạn, emkhônglàmthìsẽcó người khác làm.”
Kỷ An Ninh suy nghĩ thấy đúng là như thế.côcó thể vào danh ngạch đều là nhờ Văn Dụ giúp đỡ.
“Mã cađãnóivới em, chờ qua quý này, đến lúc em có khách quensẽtăng tiền lương cho em. Công việc bên Hỏa Dực rất ổn định.” Kỷ An Ninh tính nhẩm trong lòng, sau đó vui vẻnói, “Nếu như cứ giữ thế nàythìhọc kỳ sau em có lẽkhôngcần xin học bổng!”
Cảm xúc vui vẻ củacônhư săp tràn ra đến nơi vậy.
Văn Dụ vui vẻnói: “Học bổngthìkhôngquan trọng nhưng mà em có chắc đạt được học bổngkhông? Hử?”
Kỷ An Ninh hít sâu rồi ngừng lại, sau đó nắm tay: “Em muốn thửmộtlần!”
Văn Dụ cười đến con mắt cũng cong cong.
Sinh hoạt của Kỷ An Ninhđangtheo từng bước từng bước, cách những gì Văn Dụ vẽ ra chỉ thiếumộtbước cuối.
Tâm tình vui vẻnhẹnhõm kéo dài đến thứ nămthìnhận phải đả kích.
Kiếp nàycôđãsớm đưa bàđichạy chữa hỏi bệnh, nào ngờ, sụn đệm cột sống của bà còn nghiêm trọng hơncônghĩ.
Nghe bác sĩnóirõ, Kỷ An Ninh rất sốc: “Sao lại như vậy?”
“Kéo dài quá lâusẽbị như vậy.” Bác sĩ nhìncôtrách cứ,nói, “Muốn đỡ bệnh chỉ còn cách phẫu thuật. Làm vật lí trị liệu rồi quan sát hiệu quả trướcđã.”
Nhưng điều Kỷ An Ninh muốn biểu đạt cũngkhôngphải là ý mà bác sĩ nghĩ.
Tới tận khi đưa bà ngoại ra khỏi bệnh viện, trong nội tâmcôvẫn còn hỗn loạn tưng bừng. Bởi vì Kỷ An Ninh vô cùng vững tin vào lúc này, sụn đệm cột sống của bàkhôngtới mức này!
Bác sĩ chuẩn bệnhsẽkhônglừa người, mọi chuyện cần thiết của bà ngoại đều do Kỷ An Ninhmộttay xử lý, đối với tình hình mỗi lần khám bệnh của bàcôđều hiểurõvô cùng. Tình huống chuẩn đoán hôm nay của bà thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với để muộn ở kiếp trước.
Mãi cho đến khi về nhà, Kỷ An Ninh vẫn còn ngơ ngẩn, tâm loạn như ma.
Lúc tan học, Văn Dụ gọi điện tới, hỏi tình huống của bà ngoại.
“Tiến hành vật lí trị liệu rồi quan sát hiệu quả trướcđã.” Kỷ An Ninhnói, “khôngcần làm phẫu thuật vội.”
Văn Dụ ủicôvài câu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
côkhôngnóinhiều chỉnóiđơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.
Trong lòngcôgiờ giống như bị lửa đốt,khôngbiếtnóivới người khác thế nào. Ngay cả Văn Dụ cũngkhôngđược!
Vì sao?
Kiếp nàyrõràng mọi chuyện đều trở nên tốt hơn. Vì sao chỉ có tình huống của bà lại chuyển xấu?
Lần trước mức độ kết sỏi thận phát triển nhanh hơn so với kiếp trước, trong lòng Kỷ An Ninh liền có cảm giác sợ hãi mơ hồ. Lần nàythìkhôngcòn cách nào lừa mình dối người nữa, thân thể của bà ngoạithậtsựgià yếu, chuyển biến xấu nhanh hơn so với kiếp trước.
Vì sao lại thành thế này? Chẳng lẽ là docôsống lại?
Văn Dụ nhanh chóng pháthiệnKỷ An Ninh tâmsựtrùng trùng,anhhỏicô: “Quan sát thế nào rồi?”
Kỷ An Ninhnói: “Cũng ổn.”
“anhđivới em.” Văn Dụ lạiyêucầu lần nữa.
“Tạm biệt.” Kỷ An Ninhnói, “Mấy người trong bệnh viện đều là mấy ông mấy bà, còn quen với nhau,anhmà qua bọn họsẽvây quanhanhhỏianhmấy chuyện linh tinh về gia đình.”
Văn Dụ: “...Càng tốt.”
anhngưng mắt, nhìn chăm chú vào Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh ngước mắt lên liền giật mình: “Sao thế?”
Văn Dụ hỏi: “Gặp chuyện gì khó khăn à?”
Văn Dụđãsớm nhìn ra, giữa lông mày Kỷ An Ninh quanh quẩn ưu sầu nhàn nhạt. Từ thứ năm sau khicôđưa bà từ bệnh viện về liền như vậy.
“Đừng lo lắng.”anhdùng ngón cái vuốt phẳng ấn đường củacô, “Cùng lắmthìlàm phẫu thuật. Bây giờhiệnđại hơn nhiều rồi,khôngnhư lúc trước đụng dao kéo làm hao tổn nguyên khí. Kỹ thuật phát triển, cũngkhôngphải là căn bệnh khó trị gì, đừng lo lắng quá.”
anhlà có lòng tốt trấn an. Kỷ An Ninh thở dàimộthơi,nói‘vâng’mộttiếng.
côvừa yên tĩnhmộtlát đột nhiên hỏi: “Ngôi chùaanhnóitrước kia tên gì? Linh lắm sao?”
Văn Dụ cười: “Lúc này tin thần phật rồi à?”
Kỷ An Ninh im lặngkhôngnói.
Sống lại vốn làmộtchuyện khoa họckhôngthể giải thích được.
hiệntại điều làmcôsợ hãi hơn làcôdường như có cảm giác, việccôsống lại hình như làđanghấp thu sinh mệnh của bà ngoại.
Có vẻ chỉ có thế này mới có thể giải thích được.
Thiên đạo vốn là lấymộtđổimột.mộtbên là sinh mệnh vốn nên kết thúc lại có cơ hội, vậy sinh mệnh dư thừa bị tiêu hao này từ đâu mà ra? Đương nhiên phải lấy từ chỗ khác để cân bằng.
Tổng năng lượng vốn là hằng số bất biến*.
*định luật bảo toàn năng lượng, định luật I nhiệt động học: năng lượngkhôngtự sinh rakhôngtự mấtđimà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Tổng năng lượng trongmộthệ kín làkhôngđổi.
Văn Dụ rất muốn đưa Kỷ An Ninhmộtchuyến đến Nam Chiếu tự. Bởi vì Nam Chiếu tự khá xa nênkhôngthể trở về trong ngày, bình thường đều phải nghỉ lạimộtđêm.
Tâm tư Văn Dụrõrành rành. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng cũng vì thế mà Kỷ An Ninhkhôngthoát thân đượcthìNam Chiếu tựkhôngthểđiđược.
khôngchỉ có như thế, chỉ cần bà ngoại vẫn ở bên cạnhcôthìcôvẫn bị trói buộc,khôngthể giống như những người khác, có thể thoải máiđiđấyđiđó, du lịch khắp nơi,nóiđilàđi.
Đây là chuyện khiến cho vị đại thiếu gia này cực kì khổ não.
Chuyện này sớm muộn gìanhcũng phải giải quyết. Văn Dụâmthầm hạ quyết tâm.
Tháng mười hai xuấthiệntrận tuyết rơi đầu tiên, bắt đầu tiến vào mùa đông giá rét.
Kỷ An Ninhđãsớm đổi sang mặc áo lông giữ ấm. Buổi trưa sau khi hết tiết, mọi người rụt cổ áo sôi nổi chậy tới nhà ăn.
trênđất trống bên ngoài nhà ăn lạikhôngbiết bày mấy quầy hàng tuyên truyền gì,đangphát tờ rơi.
“Này, đợiđã, tớ muốnđixemmộtchút!” Bạch Lộ bỏ mấycôlại, lạch bạch chạy tới chỗ kia.
“Lạnh chết mất! Cậu nhanh lên!” Mạnh Hân Vũ gào, “khôngthìbọn tớ vào trước đây!”
côgào xong, vừađivề trước mấy bước, bỗng nhiên “A”mộttiếng, hai mắt nhìn kĩ rồi mới gọi: “Vu Hà!”
Kỷ An Ninh lúc đầu bởi vì lạnh nên mới rụt cổ cúi đầu, cái tên “Vu Hà” bỗng nổ vang bên tai,côvội vàng ngẩng đầu!
Trước quầy hàng tuyên truyền,mộtcôgáivóc ngườinhỏnhắn xinh xắn nghe tiếng quay đầu, lộ dáng vẻ tươi cười: “Hân Vũ!”
cônàng tiện tay đem tờ rơi cuộn lại thành ống, cầm trong tay, bước nhanh về phía Mạnh Hân Vũ. Mạnh Hân Vũ cũng bước về trước mấy bước,đivề hướngcônàng.
Kỷ An Ninhđangdừng bước cũng vì thế mà bị bỏ đằng sau cách mấy bước.
Mạnh Hân Vũnóivới Vu Hà hai câu, vừa quay đầu mới pháthiệnKỷ An Ninh vẫn còn ở phía sau.
“An Ninh”cônàng gọi Kỷ An Ninh giới thiệu với người kia, “Đây là đồng hương của tớ, Vu Hà. Vu Hà, đây là Kỷ An Ninh.”
“Chào cậu, tớđãnghe Hân Vũ nhắc nhiều về cậu.” Vu Hà lộ dáng vẻ cười tười thân thiện, nhìn hoàn toàn vô hại.
Dáng ngườicôtanhỏnhắn xinh xắn,khôngtính là xinh đẹp nhưng rất biết cách ăn mặc, đeo kính sát tròng, nhuộm tóc, cách trang điểm cùng cách ăn mặc đều đem nhan sắc phổ thông ban đầu kéo lên hai điểm.
Nhưng dù sao dung mạocôta vẫn bị hạn chế,khônggiống với Kỷ an Ninh và Tôn Nhã Nhàn xinh đẹp xuất chúng, cho dù chưng diện cũng chỉ được xếp vào dạng đángyêu. Nhìn thân thiện giốngmộtcôemgáinhà bên.
Nhìn kiểu gì cũngkhônggiống người nàysẽbỏ thuốc bạn học nữ, đem người ta đẩy vào hố lửa.
“Chào cậu.” Kỷ An Ninhđitới, vẫn duy trì khoảng cách,khôngtới gần, gật đầunhẹnhàng.
So với người khácthìthái độ củacôvới Vu Hà có phần lạnh nhạt. Mạnh Hân Vũ tưởng là do trời quá lạnh,khôngđể ý đến, chỉnói: “Lạnh quá, mauđiănđi. Bạch Lộ! Bạch Lộ! Cậu nhanh lên!”
Bạch Lộ cầm theo mấy tờ rơi chạy tới, mọi người cùng vào nhà ăn, tự chọn cơm cho mình. Bạch Lộ và Kỷ An Ninhđitìm bọn Trần Hạo, Văn Dụ. Mạnh Hân Vũ và đồng hương gặp mặt muốn ôn chuyện, liềnkhôngđicùng với cáccô.
Lúc ăn cơm, Vu Hànói: “Bạn học kia của cậu hình như hơi chảnh.”
“khôngcó đâu.” Mạnh Hân Vũ hơi ngạc nhiên, nghĩ chút rồinói, “Lúc tớ vừa nhập học cũng cảm thấy cậu ấy hơi chảnh, sau này tiếp xúc mới biếtthậtra cậu ấy là người ôn hòa. Với cả cậu ấy cực kì tự lập.”
Vu Hà từng nghe Mạnh Hân Vũnóivề Kỷ An Ninh mấy lần.nóivề Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũ đều tỏ vẻ khen ngợi. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Kỷ An Ninh thích Mạnh Hân Vũ ở điểmcônàng là người mạnh mẽ, chính trực, tốt bụng lại thêm học giỏi. Giống vậy, Mạnh Hân Vũ cũng ngưỡng mộ Kỷ An Ninh ở khoản tự lập, kiên định, có chính kiến, chịu cực khổ tốt,khôngvì tiền tài mà thay đổi. Lúcđangcùng Vu Hànóichuyệntrêntrời dưới đất, ngẫu nhiên nhắc tới đều là khen ngợi.
Vu Hànóithầm trong lòng, cảm thấy tất cả nhưđangca tụng.
côta hỏi: “Công việc người mẫu của cậu ấy giờ kiếm được nhiều lắm à?”
“Nhiều lắm luôn.” Mạnh Hân Vũ cũng có chút hâm mộ, “Cậu ấy xin nghỉ hết mấy việc kia rồi, dạy kèm cũngkhônglàm, chuyển hết cho tớ, chuyển tâm làm người mẫu quảng cáo. Tớ nghenói, cậu ấy còn ký hợp đồng với studio, studio sắp xếp công việc cho cậu ấy, cam đoan về thu nhập.”
Vu Hàkhôngche dấu hâm mộ trong mắt.
“Này, cậu hỏi cậu ấy giúp tớmộtchút xem tớ có thể làmkhông?” Vu Hà tích cực luồn cúi.
“Cái này... Người bình thường chắckhônglàm được đâu?” Mạnh Hân Vũ ngây ramộtlúcnói.
“khôngphảinóibên kiayêucầukhôngcao à?” Vu Hà đối với chuyện kiếm tiền rất tích cực, năn nỉnói: “Cậu hỏi giúp tớmộtchútđi.”
Mạnh Hân Vũkhôngtừ chối được, đáp ứngcôta: “Cái kia...Được rồi.”
Hỗ trợ hỏimộtchút cũngkhôngquan trọng lắm, lúc Mạnh Hân Vũ muốn tìm chỗ dạy kèm, Kỷ An Ninh còn tích cực giao lưu chia sẻ kinh nghiệm, còn đem khách hàng của mình giới thiệu chocônàng.
Chủ yếu là Mạnh Hân Vũ cảm thấy, việc làm người mẫu... Vu Hà chắc chắnkhônglàm được.
Nhưngcônàng cũngkhôngtiện đả kích trực tiếp được.
Bên này Bạch Lộ và Kỷ An Ninhđangăn cơm.
“Nhìn cái gì thế?” Trần Hạo hỏi.
“Chậc, em còn tưởng làm thẻ tín dụng.” Bạch Lộ vứt tờ rơi lên bàn, thất vọngnói.
“khôngphải thẻ tín dụng à?anhhình như thấy vay gì đó mà?” Trần Hạo tiện tay cầm lên.
“Đúng là vay nhưngkhôngphải thẻ tín dụng, là chuyên cho học sinh sinh viên vay. Em muốn làm thẻ tín dụng có hạn mức tín dụng cao, thẻ tín dụng học sinhthìlàm cái lông gì.” Bạch Lộ phàn nàn.
Văn Dụ cũng liếc qua, thấy mấy loại tuyên truyền kiểu “Vay X bảo”, Học X vay”, “Danh giáo X”.
“Hử? Cái này rất tốt mà.” Trần Hạo nhìn kĩmộtchútnói: “Mức vay thấp. Số tiền vaykhônglớn phù hợp với học sinh sinh viên.”
Văn Dụ chăm chú nhìn thêm,nói: “Hạn mứcnhỏnhưng lãi suất cao.”
anhkhônghứng thú với mấy cái này, thuận miệngnóixong liền quay đầu thấy Kỷ An Ninhđangnhìn vềmộtphía, hỏicô: “đangnhìn ai thế?”
anhcũng nhìn sang,khôngthấy có người nào đặc biệt.
“Hân Vũ ở bên đó.” Kỷ An Ninhnói, “đangngồi cùng đồng hương.”
Văn Dụ “A”mộttiếng, hỏicôsắp xếp công việc cuối tuần thế nào,anhmuốn đưacôtớimộtchỗ ăn tối, hẹn hòmộtchút.
Bạch Lộ nghe thấy, nhấc mí mắt, quay sang nhìn bạn trai mình. Trần Hạo thờ ơ, căn bảnkhôngbuồn nghe Văn Dụđangnóigì.
Bạch Lộ có chút hâm mộ,cônàng biết chắc chỗ Văn Dụ cố ý đưa Kỷ An Ninh đến nhất địnhsẽrất tốt, cũng rất đắt,khôngphải là chỗ mà Trần Hạo có thể gánh được,khôngkhỏi có chút nhụt chí.
Lúc này bọn họ vẫn chưa biết, mấy tờ rơi tùy ý bị vứttrênbàn kia mang ý nghĩa cho vay trong khuôn viên trườngđãlặng yênđivào trong trường, bốn năm năm sausẽbộc phát tăng trưởng, bày ra cục diện trăm hoa đua nở. Nhưng sáu năm sau bởi vì trở thànhsựkiện nóng hổi được xã hội bàn luận, mở rahiệntượng quần ma loạn vũ, nhanh chóng bị chính phủ chỉnh đốn, bắt đầu suy sụp.
Kỷ An Ninh cũngkhôngquan tâm đến mấy tờ rơitrênbàn. Đôi mắt đen củacôngẫu nhiên ngước lên, hướng về phía xa mà quét.
côthấy Mạnh Hân Vũ và Vu Hàđangnóicười vui vẻ.
Vu Hà nhìn là người ngoan ngoãn, yên tĩnh cũng đángyêu, làm cho người ta cảm giác yên tâm tới gần.