• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Văn Dụ người cao chân dài, chỉ mấy bướcđãđuổi kịp Kỷ An Ninh.
“Đợiđã!”anhtúmcôlại, “Giận rồi?”
Kỷ An Ninh quay người lại nhìn Văn Dụ, khóe miệng vẫn còn vương ý cười, đương nhiên cũng có nhiều bất đắc dĩ, nhưng chắc chắncôkhôngtức giận.
Văn Dụ an tâm.
“Emkhôngcầm theo điện thoại này.”anhlắc lắc hộpnhỏtrong tay, dõng dạcnói.
Kỷ An Ninh thiếu chút nữa bịanhlàm phì cười. Bất đắc dĩ xoa mặt,cônghĩ nghĩ rồinói: “Vất vả choanhrồi.”
“Hả?” Văn Dụkhônghiểu.
“Vất vả choanhrồi,” Kỷ An Ninhnhẹnhàngnói, “Vì phối hợp với chút tự ái này của em…”
Vì đểcôkhôngtự ái,anhvốn là người phách lối tùy tiệnđãquen vậy mà phải cực khổ diễnmộtvở kịch vụng về như vậy.
Bốn chữ “Chút tự ái này”, đậm mùi chua chát, Văn Dụ nghe xong liền thấy hơi hối hận.anhluôn là người tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ trong lòng vẫn thấy bất ổn.
Vẫn làmcôkhổ sở sao?
Kỷ An Ninh vuốt lại tóc, có chút bất đắc dĩ cười cười, hỏi: “Em có phải rất ra vẻkhông?”
“Cũng…khôngra vẻ lắm.” Văn Dụ ấp a ấp úngnói, “Cũng bình thường.”
Kỷ An Ninh thấyanhtrả lời dối lòng như thế, hiểurõcười.
thậtracôkhôngtức giận, cũngkhôngkhổ sở. Chết cũng chết rồi, trải qua những việc sau đó,côđãkhôngcòn nhạy cảm tự tôn như kiếp trước.
côchỉđangcảm khái, hôm nay… Vậy mà có thể thấy bộ mặt khác của Văn Dụ.
Trong lòng Kỷ An Ninh, Văn Dụ là ngườikhôngquan tâm đến cảm giác của người khác, thích làm theo ý mình, làmộttên bừa bãi thích làm càn.côkhôngnghĩ tớianhsẽcẩn thận từng li từng tí bảo vệ chút tự ái này củacô.
Quá trình mặc dù vụng về lại buồn cười, nhưng cười lên trong lòng lại nổi lên chua xót.
Cho nên lúc nãycôphải chạy mất dép, cho bản thân chútkhônggian và thời gian.
Kỷ An Ninh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Văn Dụ, đôi mắtcônhư phủmộttầng mây mù, dưới mây mù cất giấu tình ý mà chínhcôcũngkhôngrõ.
Trong ánh mắt ôn nhu này, Văn Dụ cảm thấy thời gian như chậm lại, ngày cả tiếng tim đập cũng trở nên vô cũng chậm chạp.anhbiết,côđãtiếp nhận tâm ý củaanhdành chocô.
Gió thổi qua tóc trước trán Kỷ An Ninh,cônhìn chăm chúanhlàmanhchỉ muốn hôncô.
Nhưnganhlạikhôngdám. Văn Dụkhôngdám cũngkhôngmuốn phá vỡ thời khắc yên tĩnh này,khôngnghĩ tớicôđột nhiên trở nên mềm mại như vậy.
Lúccôkiên cường,anhmuốn chinh phục, chỉ muốn phá hủy, muốn chiếm hữu, muốn đâm thủng hết mặt nạ củacô.
Nhưng lúccômềm mại như thế này,anhlại cẩn thận từng li từng tí,khôngdám vọng động.
Tình ý lưu động, yên tĩnh đầy đẹp đẽ bị kết thúc bởimộttrận gió thổi qua.
Bọn họ vừa vận động xong, sợi tóc vẫn còn ướt mồ hôi, bị gió lạnh đột kích, Văn Dụ và Kỷ An Ninh, hai người gần như cùng quay đầu hắt xì hơimộtcái.
Kỷ An Ninh đêm qua suýt bị đông cứng nên hôm nay cố ý mặc thêm cái áo khoác.côvội vàng đưa tay kéo mũ lên, còn chưa chạm tới, Văn Dụđãgiơ tay kéo mũ đội lên chocô.
“Mau kéo khóa lên.”anhnói.
Kỷ An Ninh cúi đầu kéo khóa, Văn Dụ lại thừa dịpcôcúi đầukhôngđể ý mà nhét điện thoại mới vào trong ba lô cònđangmở khóa.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìnanhmộtchút.
Văn Dụ cười “Ha ha” hai tiếng. Trong mắt đều là vẻ đắc ý.
“Em thích ra vẻthìra vẻđi,anhcũngkhôngngại.” Ánh mắtanhtrong đêm như lóe sáng, khóe miệng lúc cười đầy tự tin, “Rất ra vẻ cũngkhôngsao, dáng vẻ em như thếanhcũng rất thích.”
“Em xem,anhnhư vậy có thấy cảm độngkhông?”anhtiếp tục mặt dày mày dạn được đà lấn tới, “Thế nào, làm bạngáianhđi.”
Kỷ An Ninh bịanhchọc cười. Nụ cườicôtrong đêm giống như ánh trăng, đều sạchsẽxinh đẹp, làm lòng Văn Dụ run lên từng đợt.
Kỷ An Ninh đúng là vô cùng cảm động, sau đó mỉm cười cự tuyệt: “không.”
Văn Dụ: “…”
Văn Dụ bị nghẹn phải ngã ngửa.
Kỷ An Ninh lại vươn tay kéo vạt áo Văn Dụ, khép lại choanh: “Mặc đồ đoàng hoàng vào.”
Vạt áo Văn Dụđangmở, lộ ra cái áo ngắn tay bên trong. Hai ngày này nhiệt độ giảm nhanh,anhkhôngmặc thêm đồ, lại còn ăn mặc phong phanh.
Trong lòng Văn Dụthậtrađangrất hưởng thụsựquan tâm củacô, nhưng vị đại thiếu gia này vừa bị cự tuyệt,đangthấy tự tôn bị tổn thương, “Hừ”mộttiếng, chỉ kéo mũ lên, độc mồm độc miệngnói: “Ai cần em lo! Cũng đâu phải là gì của mình.
Kiếp trước tên này lúc nào cũng bày vẻâmtrầm khốc liệt trước mặtcô, chưa từng có bộ dạng hờn dỗi như thế này, bộ dạng thiếu niên ấu trĩ này thế mà Kỷ An Ninh lại thấy mấy phần đángyêu, làmcôthấy buồn cười.
Dù sao thân thểanhcũng tốt, người tráng kiện. Khóe miệngcôcong lên, quay ra trêu chọcanhmộtchút: “Tùyanh!”
Trực tiếp trêu chọc làm lòng Văn Dụ ngứa ngáy gần chết!
Văn Dụ nắm cổ taycô, oán hậnnói: “Em dám trêuanh.”
Ngoài miệngthìnói, ngón cái lại vuốt ve cổ tay trắng nõn. Mềm mạikhôngxương, khiến lòng người rục rịch.
“Emkhôngcó.” Kỷ An Ninh phủ nhận, “anhđừngnóimò.”
Văn Dụ hầm hừnói: “Vậy em có bản lĩnhthìcách xaanhmộtchút! Đừngnóichuyện vớianh, đừng phản ứnganh, đừng choanhchút hi vọng nào!”
Kỷ An Ninh nghẹn lời. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)
côđúng làkhônglàm được.khôngnhữngkhôngthể rời xaanh,cômuốn tiếp cận gần hơn với Văn Dụ, hiểurõanhcũng những người bên cạnhanh, mấy việc liên quan đếnanh.cômuốn biết kiếp trước tại saoanhđột nhiên rời khỏi trường?anhđiđâu?đilàm gì? Giữaanhvà Dương Bácđãxảy ra chuyện gì? Có ân oán tình thù gì?
cômuốn thông qua việc pháthiệndấu vết để lại để nhanh chóng dự báo chân tướng, như vậy mới có thể sớm cảnh báo choanh, giúpanhtránhđinhững việc có lẽsẽxảy ra kia.
Kiếp này,cômuốnanhsốngthậttốt.
Mà muốn làm được điều này,côkhôngthể rời xaanh.
“Em xemđi, emkhôngnỡ!” Hai mắt Văn Dụ sáng rỡ, khóe miệng đầy vẻ đắc ý, “anhbiết mà, am thíchanh!”
Tên này đúng là tự luyến tự đại làm người ta đau cả đầu.
Kỷ An Ninh im lặng, rút tay lại tiếp tụcđivề trước: “anhnghĩ nhiều rồi.” Kéo mũ lên chặn lại nguồn ánh sángâmtrầm của đèn đường, khuôn mặtnhỏnhắn cỡ bàn tay lập tức chìm trong bóng tối.
anhcũngkhôngphải hoàn toàn tự luyến.anhcó thể cảm nhận được Kỷ An Ninh coi nhưkhôngthíchanhnhưng chắc chắn cũngkhôngghétanh.anhchỉkhônghiểu,côvì sao cứ luôn kháng cự lạianh.
côgiống như có gì khónói.
Văn Dụ mặc dù hay hànhsựbá đạo, nhưng trong lònganhvẫn hiểu,khôngthể épmộtngườinóilờithậtlòng ra, chỉ có thể đợimộtngày người đó nguyện ýnóicho mình nghe.
Bởi vậyanhkhôngmuốn bức bách Kỷ An Ninh.
Nhưnganhngẫm lạimộtchút, mấy năm nayanhđối với mấycôgáikhác hình nhưkhôngbao giờ kiên nhẫn như thế này.
Bọn họkhônggiốngcô. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Kỷ An Ninh kéo mũ trùm, cúi đầuđidưới ánh đèn. Cái bóng dưới châncôlúc dài lúc ngắn. Rất giống với tâm tìnhđangbiến hóakhôngngừng củacô.
Nếukhôngcó mấy vấn đề còn chưarõkia, mọi thứ đều mờ mịt, kiếp này việc tiếp nhận Văn Dụkhôngphải làkhôngđược.
Rất có thể sang năm Văn Dụsẽđột nhiên biến mất khỏi trường học.
So với điểm này càng hỏng bét là, Kỷ An Ninhkhôngbiết khi nào Văn Dụsẽxuấthiện.
Lúccôvẫnđanglà linh hồn,côkhôngcảm giác được thời gian, chỉ khi bị người ta gọi tới mới có thể thanh tỉnh mà xuấthiện, những lúc khác luôn nửa mê nửa tỉnh như trong mộng.
Lúc Văn Dụ xuấthiệntiếp nhận bà ngoại,côbiết. Nhưng sau khianhsắp xếp xong xuôi cho bàthìlại rờiđi.
Bà ngoại ngẫu nhiên gọi têncôthìcômới có thể thanh tỉnh. Nhưng thời gian dần qua, thời điểm bà gọicôcũng càng ngày càng ít.côcứ nghĩ mìnhsẽnhư vậy mà tan biếntrênthế gian này.
Nhưngcôgặp lạianh, bởi vì Văn Dụ và Triệu Thần trong lúc đối chấtđãgọi têncô, vô tình gọicôtới chỗ sân thượng màcôté chết.
Lúc nàyđãqua bao lâu?mộttháng?mộtnăm? Ba năm hay năm năm? Kỷ An Ninh cũngkhôngbiết.
Sau đó Văn Dụ vốn nên an bài ổn thỏa hết mọi thứ, có thể bình yên thoát thân lại vẫn bị tóm vào tù, chịu án tử hình. Lúc này lạiđãtrôi qua bao lâu? Linh hồn cảm nhận thời giankhôngrõràng, Kỷ An Ninh cũngkhôngbiết.
khôngbiết nhiều về mấy nhân tố kia. Tâm Kỷ An Ninhđangloạn cào cào, bảocôtiếp nhận Văn Dụ,đicùnganh,côkhônglàm được.
Văn Dụ bước hai bước liền đuổi kịp Kỷ An Ninh, vươn tay ra nắm chặt tay Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh thử giãymộtchút,khônggiãy ra được.
anhnắm rất chặt.
“Dắtanhmộtlúcđi.” Văn Dụnói, “Chỉ cần tới giao lộ thôi, đường này tối đen,anhlại sợ bóng tối.”
Tòa nhà của câu lạc bộ kickboxing tọa lạc ở vị trí rất hẻo lánh, hai hàng cây bên con đườngnhỏkhôngbiết trồng bao năm rồi, cành lá xum xuê, cản hết cả tia sáng đèn đường, bóng đêm bao phủ, nhìn đúng là hơi tối tămthật.
Nhưng Văn Dụnóicâu này đúng là vô sỉ đến cực điểm.anhcao to như thế, sao sợ tối được chứ, có mà bóng tối sợanhthìcó!
Chỉ làanhđangnắm chặt tay Kỷ An Ninh, lực tay rất ổn.khôngđểcôcó cơ hội thoát, cũngkhônglàmcôđau.
anhrất cẩn thận, tỉ mỉkhôngchế sức lực.
Kỷ An Ninhkhôngkhỏi nhớ tới kiếp trước, cómộtlầnanhvô tình bóp cổ taycôtới tím xanh. Trong mắtanhrõràng có hối hận, khóe miệng lại kéo căng,anhkhôngbỏ xuống được tư thái* của bản thân,khôngnóiđược lời xin lỗi.
*Dáng vẻ và thái độ của con người.
Nhớ lại việc này làmcôkhôngtức giận mà còn cảm thấy Văn Dụ rất buồn cười.
anhrõràng là nghịch ngợm, vô lại, nhưng đối vớicôlại chẳng có cách nào.
Lông mày nhếch lên, khóe miệng cười xấu xa, đều làm cho lòngcômềm thành vũng nước.côthấp giọngnói: “Chỉ tới giao lộ thôi…”
Gương mặt Văn Dụ như được chiếu sáng.
Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh về nhà, nhìncôlên tầng mới rờiđi. Cả đường tâm tình đều rất tốt.
Bình thườnganhhay đậu xe ở bãi đậu xe gần cổng trường, trở lại xe, theo thói quen đốt điếu thuốc. Kéo gương chiếu hậu xuống, từ gương chiếu hậu thấymộtbóng người.
Người kia được đèn lớn ở cửa trường học chiếu sángrõ, gầy gò trắng trẻo, làmộtmỹ nữ. Trang phục cao cấp hơn Kỷ An Ninh vài phần, hoàn toànkhôngcó vẻ quê mùa của mấy sinh viên năm nhất.
Đôi mắt thập phần linh động, hoặcnóilà, quá mức linh động, tiết lộ trong lòng người này có nhiều tâm tư, tính toánnhỏnhoi. Để cho người ta liếc mắtmộtcái liềnrõ,khôngnhịn được cười nhạo.
Văn Dụ nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, thấycôta mang theo túi KFCđitớiđilui phía sau xeanhmấy chuyến, muốn tới nhưng lại khiếp sợ do dự, bồi hồi lạikhôngcam lòng bỏđi.
Văn Dụ nhớ tới giấc mộng kia, ở trong mộng,côgáinày chửi bới Kỷ An Ninh, trong ánh mắt linh động này mang theo ác ý.
Là mộng, chỉ là mộng mà thôi.
Văn Dụ tựnóivới bản thân như vậy.anhlại rút thêmmộtđiếu, muốn láiđi.
Nhưnganhkhôngnhịn được nâng mắt lên, nhìn gương chiếu hậu. Lần này,anhkhôngchỉ thấy Tôn Nhã Nhàn,anhcòn thấy ánh mắt của mình.
Ánh mắt củaanhđen đậm như mực, sâu bên trong đó là lệ khí. Đôi mắt này thậm chí còn làm bản thânanhthấy kinh sợ,anhvô thức mà quay đầu sang chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền.
Có hình ảnh đột nhiên xuấthiệntrong đầu.
Là Kỷ An Ninhđangrơi lệ đầy mặt.
“Nếu có kiếp sau…”cônói.
Văn Dụ bỗng nhiên mở mắt ra.
Đó làmộtgiấc mộng khác củaanh,mộtgiấc mộng liên quan đến Kỷ An Ninh. Mộng này vốn sau khi tỉnh lại nhanh chóng trở nên mơ hồ rồi quên lãng, bây giờanhlại nhớ lại.
Văn Dụ nhìn bản thân trong gương chiếu hậu.
Lần này, ánh mắtanhđãbình thường. Thế nhưng đáy lònganhlại đầy lệ khí, ép thế nào cũngkhôngxong.
Văn Dụ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đưa tay đẩy gương về chỗ cũ, mở cửa xuống xe.
Cửa xe đóng lại phát ra tiếng “Rầm”, làm kinh sợ đếncôgáixinh đẹpđangbồi hồi sau xe.
“Văn, Văn sư huynh…” Tôn Nhã Nhàn sợ hãi gọi.
Bộ dạng mềm yếu sợ hãi kia đúng là chọc người trìu mến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK