Tôn Khải mắc cười gần chết.
Kỷ An Ninh cứ như vậy bị cưỡng ép thông qua “khảo sát”, lại mạnh mẽ “bị đăng ký” thành thành viên câu lạc bộ kickboxing Hoa đại.
Kỷ An Ninh chỉ thấy dở khóc dở cười, trả đĩa sắt lại cho Văn Dụ: “Đừngnóiđùa nữa. Tôi về đây.”
Văn Dụ kín đáo đem đĩa sắt chuyển cho Tôn Khải, cười hì hì: “khôngphải đùa đâu, em muốn học mấy chiêu phòng thân à?anhdạy cho em.”
Buổi trưa hôm đó, Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninhđiqua nhiều gian hàng, có nhiều câu lạc bộ thích hợp với nữ sinh vậy màcôlạimộtmình chạy tới hỏi câu lạc bộ kickboxing,anhliền đoán được ý định củacô.
Kỷ An Ninh giật mình, lúc nàycôđãquay người bướcmộtbước, bời vì câunóicủa Văn Dụ mà dừng lại.côquay đầu nhìnanh.
Con mắt Văn Dụ sáng như hai cái đèn pha,khôngnhư đôi mắt giống hố đen trong trí nhớ của Kỷ An Ninh.
Trong lòng Kỷ An Ninhkhôngbiết tại sao lại run lênmộtcái.
“Trường chúng ta có câu lạc bộ Taekwondo, võ thuật, nhưnganhcam đoan với em, emkhôngthể tìm được chỗ nào phù hợp hơn ở đây.” Khóe mắt đôi môi Văn Dụ lúc cười đều đầy tự tin, “Em muốn học cái gì,anhcho em tự chọn.”
Kỷ An Ninh cuối cùngkhôngđinữa.
cônói: “Tôi muốn học mấy chiêu phòng thân, phải có tính thực dụng,khôngphải loại nhìn được màkhôngdùng được.”
“khôngvấn đề gì.” Văn Dụ đánh cược, “Kickboxing tự do có tính thực dụng cao nhất. Hai chữ tự do làmộtloại ý niệm,anhsẽnóicho em nguyên lý, sau đó tự bản thân em phải tự tìm tòi chiêu thức.”
“Thế nào?”anhcười đầy xấu xa, “khôngđến nhầm chứ?”
Kỷ An Ninh lườmanhmộtcái: “Nhưng thời gian huấn luyện của tôikhôngnhiều, chỉ có thứ hai đến được thôi.”
Văn Dụ nhíu mày: “Thứ haikhôngđilàm thêm à?”
“Ừ.” Kỷ An Ninhnói, “Thứ hai khách ở quán cà phêkhôngnhiều lắm,khôngcần nhiều người, tôi cũngkhôngphảiđidạy kèm.”
Văn Dụ ngẩng đầu nhìn trần nhàmộtchút, cúi đầu xuốngnói: “thậtra…”
Kỷ An Ninhkhôngthèm nháy mắtnói: “Im ngay.”
“…” Văn Dụ trừng mắt nhìn lại, “Em biếtanhmuốnnóigì à?”
Kỷ An Ninh bực mìnhnói: “Dùng đầu gối cũng biết.”
Kiều gì cũng là câu ngang ngược “Ở vớianhsẽkhôngphải lo chuyện tiền bạc”.
Văn Dụ cười ha ha vài tiếng, hỏicô: “Bây giờ muốn về nhà à? Hay phảiđiđâu nữa?”
Kỷ An Ninhnói: “Nếu ở đây hết chuyện rồithìtôi phải về nhà đây.”
Văn Dụnói: “Em đợianhthay quần áomộtchút rồi cùng về.”
nóixong,anhchạy nhanh tới phòng thay đồ,khôngcho Kỷ An Ninh có cơ hội cự tuyệt.
Kỷ An Ninh chỉ có thể đứng tại chỗ chờanh. Vừa quay đầu liền pháthiện, mặc kệ xa hay gần, mấy thành viên lâu năm đềuđangnhìncôđầy thăm dò. Thấycôquay đầu lạithìgiả bộkhôngcó chuyện gì mà dời ánh mắtđi.
Lão đại Văn Dụ của bọnhắnđúng là thích congái. Ở chỗ khác mấycônàng muốn nũng nịu vớianhthế nào cũng được, nhưng riêng câu lạc bộ kickboxingthìkhông.
Văn Dụ nhìn quathìlàmộtngười buông thả, cộc cằn, nhưng lúcthậtsựlàm việc lại rất nghiêm túc.
Câu lạc bộ kickboxing trong trường là cấm địa củaanh.
anhyêuthích kickboxing, đối với các thành viên cũngyêucầu rất nghiêm khắc,khôngcho phép mấycônàng nũng nịu chạy tới đây quấy rối. Lúc đầu mới thành lập câu lạc bộ cũng cho congáivào, sau đó bịanhđá ra hết.
anhcòn lập nên quy tắc, sau nàykhôngnhận congái.
Suốt hai năm, đây là lần đâu tiên Văn Dụ tuyển congáivào, màkhôngphải do người ta muốn vào mà bị Văn Dụ dùng thủ đoạn lừa đảo lừa vào.
Bọnhắnsaokhôngtò mò được chứ, tâm hồn hóng hớt muốn bùng nổ luôn rồi.
Trần Hạođangdẫn dắt mấy người mới khảo sát,khônglo tới được bên này. Tôn Khải liền đứng ra gánh vác lấy kỳ vọng của mọi người, tớinóimấy lời khách sáo với Kỷ An Ninh.
“Sư muội, uống nướcđi.”hắnân cần bưng nước cho Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cảm ơn rồi nhận lấy.
“Sư muội học khoa nào? Ngành nào? Ở tầng mấy ký túc xá? Em biết Văn ca ca à?” Tôn Khải xoa xoa tay, hỏi liên tục.
Úi chà, có thể làm cho Văn Dụ phá bỏ quy tắc, hiếu kì quáđi!
Văn Dụ vừa thay xong quần áo,đirađãthấy Tôn Khải mặt mày hớn hở,đangvui vẻnóichuyện với Kỷ An Ninh.
Đương nhiên chủ yếu là Tôn Khải nước miếng tung bay: “…anhcứ vậy mà chomộtquyền, kẻ trộm kia vừa rồi cònđangvênh váo, bịanhđánhmộtcáiđãkhôngdậy nổi!”
Kỷ An Ninhthìsao,côhơi ngửa mặt lên, hơi mỉm cười, nghe được chỗ quan trọngthìphối hợp: “Oa ~ lợi hạithậtđó ~”
Đèn chiếu sáng công suất lớn chiếu lên mặtcô, cặp mắt kia giống như ánh trời chiều chiếu vào mặt hồ, sóng nước lấp loáng. Bởi vì thình thoảng hơi kinh ngạc mà môi hơi nhếch, biểu cảm trở nên linh hoạt, làm mấy động vật giống đực hormone tăng cao, muốn biểuhiệndáng vẻ đàn ông của mình.
“Lúc này, cành sát chạy tới. Sau đó…” Nước miếng Tôn Khảiđangtung bay, còn khua tay múa chân, đột nhiên vừa liếc mắt, cảnh sátthìkhôngtới, nhưng Văn Dụ tới rồi.
Văn Dụ lạnh lùng liếchắn.
Người congáicủa ông đây.
“…Khụ.” Tay Tôn Khải vẫnđanggiơ, “Cái này, để hôm nàoanhkể tiếp, hôm nayanhcòn chưa huấn luyện xong.”
hắnchạy như ma đuổi.
Hormone vừa giảm, đầu óc lập tức tỉnh táo.hắnrõràngđihỏi thăm mấy câu, sao lại thành kể chuyện linh tinh rồi? Giống nhưkhôngcẩn thậnđãkhai hết tám đời tổ tông nhà mình cho Kỷ An Ninh rồi.
Văn Dụ nghiến răng,điquanóivới Kỷ An Ninh: “đithôi.”
Kỷ An Ninhđangcúi đầu nhìn tin nhắntrênđiện thoại, chuyển phát nhanh củacôđãtới.
côcất điện thoại, đeo túi lên, liếc mười mấy nam sinhđangkhí thế ngất trời thựchiệnkhảo sát: “anhlà đội trưởng, bỏđithế nàykhôngsao chứ?”
“Còn Trần Hạo mà, mấy công việc này bình thườnganhkhôngquan tâm.”
Hai ngườiđitới cửa, Văn Dụ rất lịchsựmà đẩy cửa cho Kỷ An Ninh nhườngcôđitrước,điqua cái cửanhỏở sảnh, lại mở cửa ngoài.
Buổi chiều giónhẹthổi qua, đem mùi cơ thể của Văn Dụ tới chóp mũi Kỷ An Ninh.
Nồng đậm, mang theo hormone đàn ông.
Văn Dụ ởtrênsàn thi đấu, dưới ánh đèn, mồ hôi óng ánh, bắp thịt rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, mấy hình ảnh này đột nhiênhiệnra trong đầu Kỷ An Ninh.
côthiếu tự nhiên mà quay mặtđichỗ khác.
Văn Dụ khẽ giật mình, cúi đầu nắm cổ áo ngửi thử.
“Mùi mồ hôi đúngkhông? Hun em rồi à?”anhcũng thấy hơi bất đắc dĩ, “anhlúc nãy có lau qua, ở đâykhôngcó chỗ để tắm gội, chỉ thể có về nhà rồi tắm.”
Hai ngườiđira khỏi tòa nhà.
Lúc xin sân bãi, trường học cho chỗ là tòa nhànhỏnày,khônggian thoải mái. Chắc tòa nhà này có lâu rồi, nhìn rất cũ, mấy công trình dưới mặt đấtkhôngdùng được.anhmuốn xây dựng chỗ tắm gội, trường sống chết cũngkhôngcho.
Trời bên ngoàiđãtối,khôngkhí cũng tươi mát, Kỷ An Ninh hít thởkhôngkhínói: “Tôikhôngbiết làanhở trong câu lạc bộ kickboxing đấy.”
Lờicônóilà chỉ kiếp trước.
Văn Dụ cười đến là xinh đẹp: “Cho nên em phải hiểuanhhơn mới được, cái gì cũngkhôngbiếtđãtừ chốianh, giờ hối hận rồi?”
“…” Kỷ An Ninh bước nhanh hơn, “Tôi vẫn nên rời câu lạc bộ thôi.”
“Này!” Văn Dụ chân dài đuổi theocô.
“Lúc vừa vào năm nhấtthìlập chơi thôi.”anhnói: “Sau này, trong nhà nhiều việc nênkhôngcó thời gian quản lý, bây giờtrêncơ bản đều giao cho Trần Hạo.”
thậtraanhđãsớm bỏ câu lạc bộ quamộtbên, chỉ cung cấp tài chính. Nếukhôngkiếp trước Kỷ An Ninh cũngkhôngbiếtanhlà đội trưởng câu lạc bộ kickboxing.
anhnóichocôthời gian huấn luyện bình thường với mấy hạng mục cần chú ý.
Kỷ An Ninh hỏi: “Mặc quần thể thao đượckhông?”
Văn Dụ liếc mắt nhìn cái quần bò củacô, hỏi: “Em cao bao nhiêu? Mét sáu lămkhông?”
“Sáu ba.” Kỷ An Ninh trả lời, “Thế nào?”
“Quần thể thao bình thường là được.” Văn Dụnói.
Rất nhanhđãtới giao lộ, Kỷ An Ninhnói: “anhvề nhàđi, tôi phảiđilấy chuyển phát nhanh.”
Văn Dụ thu bước chân lại, mũi chân chuyểnmộtcái,đivớicôvề hướng trường học: “Cùngđi,anhcũngkhôngvội.”
Kỷ An Ninh nhanh chóng tìm được món đồ của mình, đó làmộtcái thùng lớn,cômua lò vi ba.
Kiếp trướckhôngdám mua, kiếp nàycônghĩ thông suốt rồi,thậtra cũng chỉ có mấy trăm tệ.
Tiền có thể kiếm lại được mà, chỉ cầncôcòn sống,thìcó thể tiết kiệm tiền. Tiết kiệm được thời gian để chăm sóc bà ngoại.
Cuộc sống nhiều thay đổi, ai biết lúc nào mìnhsẽchết. Bây giờ Kỷ An Ninh chỉ muốn,mộtlà sống tốt cuộc sống của mình, hai là muốn bình an sống sót.
Kỷ An Ninh kéo tay áo, hơi cong lưng, ôm cái thùng lên.
đihai bướcthìthấykhôngđúng, vừa quay đầu lại thấy Văn Dụ vẫnđangđứng đấy. Trong bóng đêm, ánh mắtanhcó chút sâu thẳm,cônhìnkhônghiểu.
“đithôi?” Kỷ An Ninhkhônghiểu.
Văn Dụ từ tốnđiđến, hỏi: “anhrất lùn à?”
“…Hở?” Kỷ An Ninh mở to mắt,khônghiểu gì cả.
“Nếukhôngsaoanhlàmộtngười to lớn sống sờ sờ đứng ở đó em lạikhôngthấy?” Văn Dụ mỉa mai.
anhkhẽ vươn tay, đem thùng hàng Kỷ An Ninhđangôm trong ngực lấyđi, thoải mái váctrênvai. Liếc mắtnói: “Nhờmộttiếngthìchết à?”
“Hở?...À.” Kỷ An Ninh cảm thấykhôngquen lắm.
Mấy năm này,côcó thói quen dựa vào bản thân,khôngnhờ vả ai.mộtmình, đơn độc thành quen.
“Chuyện lúc trưa…”trênđườngđi, Văn Dụ mở miệng.
Kỷ An Ninh: “Hả?”
“anhnghĩ kĩ rồi,anhvẫn thấy mìnhnóikhôngsai.” Văn Dụnói, “Đừngnóivớianhbạn bè haykhôngbạn bè gì đó,anhmuốn theo đuổi em, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Kỷ An Ninh yên lặngmộtlúc rồinói: “anhmuốn làm gì, tôikhôngcó quyền can thiệp.”
“Tôi chỉ cómộtyêucầu,”cônói“Đừng dùng tiền bạc quấy rầy tôi.”
“A.” Văn Dụ cười, “anhpháthiệnem…Hiểuanhrấtrõ.”
“anhkhôngphải người như vậy à.” Kỷ An Ninh vén tócnói.
Gió đêm thổi qua mái tóc đen củacô, đèn đường phản chiếu nên gương mặt nhu hòa củacô,hiệnlên ánh sáng nhàn nhạt.
Bây giờ rất ít thấy nữ sinh có màu tóc đen nhánh như thế này,khônghề nhuộm tóc. Gương mặt Kỷ An Ninhkhôngchút phấn son, sạchsẽlàm Văn Dụ muốn hôn.
Cảm giác rất kì lạ,khôngphải muốn đặtcôdưới người làm chuyện đó, mà chỉ đơn giản là muốn dùng bờ môi chạm vào gương mặt mềm mại kia.
Trong lòng có mấy phần yên tĩnh.
Văn Dụ mấtmộtlúckhôngnóichuyện.
Kỷ An Ninh nhìnanhmộtcái.
Kiếp trước, Văn Dụ dây dưa vớicômang chocôrất nhiều phiền não.cônghĩ khianhnóiđến vấn đề này,côsẽrất giậnanh. Nhưng lúc này,cônhìn đường nét gương mặt cứng rắn củaanhdưới ánh đèn đường, ánh mắtanhsáng ngời,côpháthiệnmình vậy màkhônggiận nữa.
côrất thích lúcanhnhìncôánh mắt sáng ngời.
khôngmuốn,khôngmuốn thấy ánh mắt đỏ như máu.
Cũngkhôngmuốn thấy ánh mắt đen tối ảm đạm hơn cả bóng đêm.