Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ ngồi trongmộtcăn phòng xa lạ,anhngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy mờ mịt,khôngbiết mìnhđangở chỗ xa lạ này làm cái gì.
Cửa bỗng mở ra,mộtvị cảnh sát trung niên dìumộtbà lãođitới,nóivớianh: “Tới, tới, đồng chí nhìnmộtchút, có phải là dì nàykhông?”
Đây...khôngphải là bà ngoại Kỷ An Ninh sao?
Ánh mắt chuyển lên cao, Văn Dụ cảm nhận được “chính mình” đứng lên, yên tĩnhmộthồi,anhnghe thấy giọng mìnhnói: “Đúng.”
Cảnh tượng bỗng thay đổi,anhđanglái xe, bà ngoại ngồi ở đằng sau.
Chiếc xe xa lạ, người cũng xa lạ khiến cho bàkhôngthấy yên tâm. Bà lặpđilặp lại: “Ninh Ninh đâu? Sao Ninh Ninh vẫn chưa trở lại?”
“Cậu là ai?”
“Đây là muốn đưa tôiđiđâu? Tôi phải về nấu cơm cho Ninh Ninh. NếukhôngNinh Ninh tan học vềsẽđói bụng.”
Mốimộtcâu “Ninh Ninh” tiến vào lỗ tai như đâm vào trong lòng. Văn Dụ cảm nhận được trái tim “chính mình” co vào đau đớn.
anhbống nhiên đánh tay lái, xe dừng sát bên lề đường.
anhthấy “chính mình”đangnắm chặt tay lái, vì quá dùng sức nên tay nổi gân xanh.
Vừa nhấc mắt, kính chiếu hậu liền chiếurõánh mắt củaanh.
Vằn vệt tia máu, đỏ bừng, rơi lệ.
Hình ảnh lại biến ảo,anhđứng trong hành lang, nhân viên hộ lý kiên nhẫn trấn an bà ngoại, đưa bà vào phòng nghỉ ngơi.
anhnóivớimộtngười trung niên: “Tài khoản mở rồi, chi phí của bà ấy sau này đều thanh toán bằng cái này.”
“Tốt. Văn thiếu.” Người trung niên kia gật đầunói, “Ngài yên tâmđi.”
anhnhìn thoáng qua bóng lưng bà ngoại rồi quay người rờiđi.”
Văn Dụ nhìn thấy trần hành lang, vách tường, sàn nhà đều lui về phía sau. “Chính mình”đangtừng bướcđira ngoài.
Trong lồng ngực lại tràn đầy cảm xúckhôngnóirõđược, cuồng bạo hỗn loạn.
Là ai làm?
Là ai?
anhmuốn giếthắn!
Văn Dụ phút chốc tỉnh lại.
Đồng hồ báo thức vang lên ngay lúc đó. Văn Dụ vỗ đồng hồ báo thức, vén chăn ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương.
anhthấy cái tật xấu ngày nghĩ gì đêm mơ đó ngày càng nghiêm trọng.
Hôm qua vừanóichuyện viện dưỡng lão với Kỷ An Ninh, tan rã trongkhôngvui, tối về liền mơ thấy cái này. Vậy mà lại mơ thấy bà ngoại, còn thấy Lưu viện trưởng Đại Ái. Mấy ngày trướcanhcó qua đó thị sát, còn ăn bữa cơm với Lưu viện trưởng.
Văn Dụ buồn bực,anhmơ thấy cái gì vậy? Đây là đến nằm mơ cũng muốn đưa bà ngoại vào viện dưỡng lão à?
Có chút biến thái.
Mấy ngày sau đó, Kỷ An Ninh và Văn Dụ cũngkhôngđược tính là chiến tranh lạnh, chỉ là Văn Dụ hễ muốn nhắc tới chuyện viện dưỡng lão, Kỷ An Ninh trongmộtgiây liền rơi vào trạng thái im lặng quật cường.
Ngay đến Trần Hạo và Bạch Lộ cũng nhận ra, giữa hai người họ có gì đókhôngđúng.
Trần Hạo còn khuyên Văn Dụ: “Cậuđãlàm sai gì à, trong lòng tính toánmộtchútđi, sớm cúi đầu nhận saithìsớm vui vẻ, càng để lâu congáigiận càng ghê.”
Văn Dụ lập tức giậnkhôngcó chỗ xả: “Dựa vào cái gì mànóitao sai? Mày cái gì cũngkhôngbiết, sao lại kết luận là tao sai?”
“Vậy khẳng định là cậu!” Trần Hạo miệng lưỡi đanh thép xử án: “GiữaanhNinh và cậu nếu cómộtngười sai, chắc chắnkhôngphải là An Ninh.”
Trần Hạo cũngđãluyện ở câu lạc bộ kickboxing lâu như vậy, phản ứng nhanh né đượcmộtquyền Văn Dụ đánh tới, sau đó bỏ chạy thục mạng.
“Mày có ganthìđừng chạy!” Văn Dụ nổi cáu gọi.
“Tao đâu có ngu!” Trần Hạo nhanh như chớpđãtrốn biệt.
Cuối tuần về nhà, bị Văn Quốc An nhìn ra vấn đề.
“Thế nào? Sao lại rầu rĩkhôngvui?” Văn Quốc An hỏi.
Suy xét kĩthìviệc học với chuyện ở công ty chắc làkhôngvấn đề gì, vậy chỉ cònmộtkhả năng.
“Cãi nhau với bạngáirồi?” Ông đoánmộtphát trúng phóc.
Văn Dụ sờ sờ mặt, có chút kinh ngạc: “rõràng như vậy ạ?”
Văn Quốc An vẫn luôn dạyanhkhôngđược thểhiệncảm xúcthậtra ngoài,sẽlàm người ta đoán được trong lòng mìnhđangnghĩ gì. Văn Dụ vẫn luôn cảm thấy mình làm rất tốt.khôngnghĩ ở chỗ Văn Quốc An sốngkhôngnổimộtphút.
Văn Quốc An cười híp mắt nhìnanh: “Sao rồi? Có phảicôbạngáinày có bảo bối rồikhông?”
Con trai ông giống với ông thời còn trẻ, kinh nghiệm phong phú, từngđiqua trăm bụi hoa, thânkhôngdínhmộtmảnh lá. Mấy bạngáitrước kia đềukhônglưu lại trong sinh mệnh nó bất kì dấu vết nào. Ông vẫn luôn biết con mình có bạngái, nhưngkhôngbiết tên tuổi, tướng mạo của mấycôgáiđó, cũngkhôngbiết người hôm nay có phải người hôm quakhông.
Văn Quốc An biết vậy nhưng cũngkhôngđể tâm.
khôngnghĩ tới lần này lạikhônggiống, con trai mình vậy mà lại đắc ý khoe tình cảm khắp nơi trong vòng bạn bè.
“Chọc con bé tức giận rồi?” Văn Quốc An tháo kính lão xuống, chỉ chiêu cho con mình, “Mua đồ cho con bé, con bésẽvui vẻ.”
“... Dung tục.” Văn Dụ khinh bỉnói, “Tìnhyêusao có thể dùng tiền mà mua được?”
“Ái chà, để ta đoán coi,mộtngười lạnh lùng kiêu ngạo, kiểu ngườikhôngvì tiền mà dao động?” Văn Quốc An quả đúng là lão làng,mộtcâu trúng ngay.
Văn Dụ ủ rũ: “khôngchỉkhôngdao động, còn chết vẫn bướng.”
Thằng bé Văn Dụ này được ông chiều thành độc đoán, mạnh mẽ,khôngngờ lại có ngày ủ rũ như thế, Văn Quốc An thấy hứng thú: “Chuyện gì thế,nóicho ta nghe chút.”
Văn Dụ ném quân cờ trong tay, thân thể dựa về saumộtchút, chân giơ lên đểtrênbàn sách Văn Quốc An: “Cứ như vậy, con chỉ muốn tốt chocôấy...”
mộtlúc liềnnóirõchuyện của Kỷ An Ninh.
Văn Quốc An đeo kính lão lên,nói: “Cái này chắc chắn làkhôngđược. Con đây làđangtách tổ tôn của người ta.”
“Sao lạikhôngđược?” Văn Dụ nóng nảy, “Cũng đâu phải là cả đờikhônggặp, cuối tuần có thể tới thăm mà. Mấy sinh viênkhôngphải dân bản địa kiakhôngphải cũng phải tới nghỉ tết mới gặp bố mẹ ư, thời gian tách ra còn dài hơn cơ mà?”
“khônggiống nhau. Ở đây là sống nương tựa lẫn nhau. Cùngđiqua khoảng thời gian khó khăn nhất, giờ chỉ cònmộtngười thân duy nhất, sao có thể để cho con tách ra?” Văn Quốc An giải thích.
Nhưng Văn Dụkhônghiểu: “Có cần thiết thếkhông?”
Văn Quốc An dùng tay chọcanh, lắc đầu: “Con đấy...”
Văn Dụ từnhỏvẫn luôn được mọi người vây quanh, cho tới giờ chỉ có người khác sợanhrờiđichứkhôngcó người nào làmanhcảm thấy mìnhkhôngthể rờiđi. Đối với chuyện nàyanhđúng là có chútkhônghiểu vấn đề.
“côbé kianóikhôngsai, đầu có rất tỉnh táo.” Văn Quốc An đánh giá.
“Đương nhiên rồi. Con lạiđithích đồ đần ư?” Văn Dụ trợn trắng mắt
“Tranh thủ thời gian cưới về, mau chóng sinh cháu trai cho tađi.” Văn Quốc An híp mắt cười lắc lư.
“Sinhmộtđứa, ta thưởng cho từng này, thế nào?”nóirồi khua tay biểu thị con số.
Văn Dụ nhưmộtngười đảng viên kiên định: “Đừng mơ tưởng dùng tiền tài mài mòn con.”
mộtngười hai mươi,mộtngười mới mười tám, sinh cái gì mà sinh! Cha già muốn ôm cháu đến điên luôn rồi!
Văn Quốc An ảo não thở dàimộttiếngthậtdài,nói: “Tathậthối hận khi sinh con quá muộn, cũngkhôngbiết mình có đợi được ngày ẵm cháu traikhông. Nhà chúng ta nhân khẩukhôngvượng, cũng quá vắng lạnh. Tađãlàmộtông già,côđơn lẻ loi trơ trọi...”
Văn Dụkhôngthèm để ý vẻ giả bộ thảm thiết của bố mình,nói: “Ai bảo bốkhôngcùng mẹ sinh thêm mấy đứa.”
Nhắc tới Trình Liên, trong mắt Văn Quốc An nhanh chónghiệnlên biểu cảm khác lạ, nhưng lập tức khôi phục lại như thường,nói: “Sinhmộtđứa, tài sản của con giảmmộtnửa, sinh thêm đứa nữa cònmộtphần ba...”
Văn Dụ tưởng tượngmộtchút, thu hồi lời mở đầu: “Thôi, quênđi,mộtmình con cũng rất tốt.”
Conmộtđộc đinh, hương hỏa tương truyền, người thừa kế duy nhất.
Hết cuối tuần là đến Tết Nguyên đán, trường học cho nghỉ.
Vì chữa trị lại mối quan hệ với Kỷ An Ninh, Văn Dụ liền đưa ra kế hoạch đưa bà ngoại cùngđidu lịch.
“điNam Chiếu tự đốt nén nhang, bái lạy cầu phúc cho bà ngoại.”anhnói, “Ởmộttối, bên đó có suối nước nóng, còn có thể mang bà ngoạiđingâm suối nước nóng.anhnóicho em biết này, tắm suối nước nóng đối với xương cốt mấy người lớn tuổi đều rất tốt.”
Kỷ An Ninh bị thuyết phục.
Văn Dụkhônglái xe việt dã của mình,anhbảo tài xế láimộtcái xe limousine ở nhàđi, buồng sau xe bị đóng lại, hai hàng ghế xếp đối diện nhau, giảm xóc vô cùng tốt, dù đường xa bà ngoại cũngkhôngbị say xe.
Bà chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài hỏi: “Đây là muốn đưa tôiđiđâu?”
Kỷ An Ninhnói: “Mang bà ra ngoài chơi.đithắp hương, bái Phật.”
Văn Dụ lại ngơ ngẩn.
Câu bà ngoại vừanóikia, từ ngữ khí ngữ điệu, thậm chí là cách dùng từ đều giống y như giấc mộng củaanh.
Chuyện gìđangxảy ra? Sao gần đâyanhluônkhôngphân đượcrõhiệnthực với mộng cảnh? Chẳng nhẽ đầu óc có vấn đề?
Nam Chiếu tự ởtrênnúi, nếuthậtsựthành tâmthìphải leo lên thắp hương.
Nhưng bà ngoạiđiđứngkhôngtiện, xe Văn Dụ trực tiếp lái từ phía sau núi đến cửa sau của tự.
Lúc tiến vào điện, bước chân Kỷ An Ninh bỗng chững lại, lại lập tứckhôngchút do dự bước vào. Cũng may, Như Lai phật tổkhôngthanh trừ lỗi bug này ngay tại chỗ.
côcó bí mậtkhôngthểnói, cósựsợ hãi với tương lai,côhoảng hốt thấp thỏm, trước mặt Phật tổ cúi lạy vô cùng thành kính.
Văn Dụ cũng lạy rất thành kính.
Kiểu nhiều tiền nhưanh, đến chùa miếukhôngthể taykhôngmà đến,anhđãgópmộtchút tiền công đức. Trước khi tớiđãhẹn trước, đợi đến lúc ở đây bái lạy, chủ trìđãởmộtbên làm bạn. Gương mặt đầy vẻ trang nghiêm cũngkhôngche giấu được ý mừng trong mắt.
“Tiền công đứcđãdâng lên, đồ tử đồ tôn của ngàiđãlấy rồi. Về phần bọn họ có giữ lại haykhông, đến chỗ ngài còn bao nhiêu chất béo,khôngphải là chuyện con có thể quản được. Tóm lại, Phật tổ à!” Văn Dụ chắp tay trước ngực, trong lòng yên lặng cầu phúc, “Nếu tối nay mong ước của con mà thành, consẽtới xây lại kim thân cho ngài.”
Văn Dụ sắp xếp chuyến du lịch, đương nhiên cũng vì tư tâm riêng của bản thân.
Ăn xong bữa ăn chay tinh xảo, rời khỏi Nam Chiếu tự, xe lái vào khách sạn suối nước nóng ở phụ cận. Văn Dụ đặtmộtphòng lớn, ba người ở cùngmộtchỗ.
Nhưng Kỷ An Ninh vừa liếc mắt liền nhìn thấu tâm tưanh. Ngâm suối nước nóng xongcôliền đưa bà ngoại về phòngđingủ! Văn Dụ tới gõ cửa,côcách cánh cửanóichoanhbiết, có chuyện gìthìmainói.
Văn thiếu gia tỉ mỉ sắp xếp lại thất bại, đành dùng tay phải, nghĩ đến cảnh Kỷ An Ninh mặc đồ tắm, nặng nề nằm xuống, cảm thấy tiền công đức chắc chắn đều bị miếu hòa thường nuốt riêng, chắc chắnkhôngchịu đưa tới trước mặt Phật tổ!
Suối nước nóng quả đúng là nuôi người. Kỷ An Ninh và bà ngoạikhôngchỉ ngủ ngon, sắc mặt cũng trở nên hồng hào. Chỉ có Văn thiếu gia quầng mắt thâm đen, bộ dạng ngủkhôngngon.
Kỷ An Ninh trong lòng biếtrõ, làm bộkhôngnhìn thấy.
trênđường bà ngoại ngủ gật,mộtngười chiếm cảmộtchỗ nằm. Văn Dụ liền vươn vuốt sói.
Kỷ An Ninh sợ đánh thức bà ngoại, cũngkhôngdám lên tiếng, mặcanhôm chặt gặm cả đoạn đường về.
Tên này chuyên nhắm cổ mà gặm, Kỷ An Ninh về nhà mới pháthiệntrêncổ đều là vết ô mai, thế này sao mà gặp người. Mở tủ đồ ra, cũng may là có cái áo len cao cổ, để thứ hai mặcđihọcđi.
Văn thiếu gia thấycômặc cái áo len cao cổ liền mỉm cười. Cười đến mức mặt Kỷ An Ninh đỏ rực.
Chuyện viện dưỡng lão, Văn Dụđãđược Văn Quốc An chỉ điểm mà tỉnh táo, cũngkhôngnhắc lại, Kỷ An Ninhkhôngchịu tách khỏi bà ngoại, tóm lại sau này nghĩ biện pháp sau.
Chuyện này cứ vậy mà bỏ qua.