Sáng sớm Văn Dụ tỉnh lại có chút mê mang.
Cảnh trong mộng nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác đau nhức khó chịu trong tim vẫn còn.anhday day huyệt thái dương mới thấy dễ chịu hơnmộtchút, lúc này mới vén chăn rời giường.
Hôm nay là ngày bắt đầuđilàmđihọc, ai cũng uể oải suy sụp, đến cả giảng viên giảng bài cũngkhôngcó tinh thần.
Văn Dụ còn tốt, mấy ngày nghỉanhđều ở cùngmộtchỗ với Văn Quốc An,mộtđám người già ởtrênđảo dưỡng sinh làm hạianhngày ngàyđitheo tập luyện dưỡng sinh.
Hôm qua đưa Kỷ An Ninh về nhà xong cũngđingủ sớm, hôm nay coi như cũng có tinh thần.
Trần Hạo cả người đều suy sụp, cả buổi đều nằm bẹptrênbàn. Tới trưa lúc tan học, Văn Dụ đáhắn: “Ăn cơm!”
hắnmới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Mày làm sao thế? Muốn tinh tẫn thân vong luôn rồi? Tối qua làm gì thế?” Văn Dụ xách cổ áohắnlên,khôngnhịn được mà hỏi.
Trần Hạo ngáp mấy cái: “Mấy hôm nghỉ đều chơi game, phè phỡn.”
“Nhìn lại bộ dạng của màyđi,” Văn Dụ thấy cạn lời, “Nhìn cứ như thằng nghiện.”
Sáng thứ ba, hai tiết cuối, lớp bọn họ với Kỷ An Ninh học cùngmộttòa nhà, tuy rằng biếtrõKỷ An Ninhđãvề sớm nhưng vẫnkhôngnhịn được màđitới phòng học củacôliếcmộtcái.
mộtđám thanh niên đô conđangđói khát nhanh chóng chạy ra từ phòng học ùa vào hành lang, Văn Dụ vừa dừng bước chânđãbị người ta đụngmộtcái.
Nam sinh đâm phải Văn Dụ lùn hơnanhmộtkhúc, thân thể mỏng manh,đinhanh quá nên mới đụng phải, vội vàngnói“Xin lỗi” liền nhanh chóng chạyđi, thời gian này cái gì cũngkhôngquan trọng bằng việc tranh thủđiăn cơm.
“Chú ý chút chứ.” Trần Hạo lẩm bẩm.
hắnvừa quay đầuđãthấy ánh mắt Văn Dụ trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm vào bóng nam sinh kia.
“đithôi.” Trần Hạo gọi, “Nhanh lên, đợi chút nữa phải xếp hàng đấy.”
Văn Dụ giữ chặthắnhỏi: “Mày biết tên kiakhông?”
“Hả? Ai?” Trần Hạokhônghiểu.
“Người vừa nãy đụng phải tao.” Văn Dụ nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi: “Chúng ta trước kia từng gặp tên đó chưa?”
Trần Hạo nghĩ mãi cũngkhôngnhớ nổi tên kia trông thế nào.khôngphải là emgáixinh đẹp, làmộtnam sinh, chắc là tướng mạo của người qua đường thôi, vội như thế ai mà nhớ nổi mặt.
Rất hợp logic. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng lúc Văn Dụ mặt cứ luônâmtrầm.
“Sao thế? Ai nợ tiền mày à?” Trần Hạokhôngnhịn được hỏi.
Hỏi Văn Dụkhôngthèm trả lời, quanh người là áp suất thấp.
Ăn xong Trần Hạonóimuốn về kí túc xá, Văn Dụnói: “Mày về trướcđi, lát nữa tao về.”
Trần Hạo biếtanhphải đợi Kỷ An Ninh nênmộtmình về trước.
Văn Dụ vẫn luôn ngồi bên bànkhôngnhúc nhích.
Nam sinh đụng phảianhđitừ phòng học của Kỷ An Ninh, chắc là cùng lớp với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ vô cùng vô cùng chắc chắn,anhchưa từng gặp nam sinh này trước đó. Nhưng trong nháy mắt khianhnhìn thấy nam sinh kia, hình ảnh trong mộng đêm qua đột nhiênhiệnra.
Đáng giá chứ. Nếu tôi có tiền, ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc là tôikhôngcó tiền.
Giấc mộng kia vốnđãtrở nên mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy nam sinh kia bỗng nhiênrõràng.hắnta chính là nam sinh ở trong phòng học cùng Tôn Nhã Nhàn kẻ xướng người họa.
Chuyện này là sao,rõràng đó chỉ làmộtgiấc mộng.
Văn Dụ cảm thấy hoang mang. Ngoài hoang mang sâu đậm này còn cósựtức giận bị đè nén trong lòng. Thậm chí nếu so sánh, chút hoang mang nàykhôngquan trọng bằng.
Vừa ngước mắt lên liền thấy Kỷ An Ninh ở cửa nhà ănđangđivào.
Kỷ An Ninhkhôngnhìn thấy Văn Dụ,côtrực tiếpđimua cơm luôn. Theo thói quen muốn lấymộtmón, dì Lý hỏi: “Muốn thêm cái kháckhông?”
Kỷ An Ninh vuốt phiếu ăn, dừngmộtchút.
cômuốn thay đổi.
Kiếp này nhất định phải thay đổi!
Từ chuyện khắt khe, bắt đầu từ chuyện khắt khe với bản thânđi!
Kỷ An Ninh hítmộthơi,nói: “Cho cháu thêmmộtphần kia.”
Dì Lý vừa xúc đồ ăn vừa nhắc nhở: “Đúng rồi, mỗi bữa chỉ ănmộtmón sao được. Dinh dưỡngkhôngđầy đủ, nhìn cháu gầy gò chưa kìa.cônóivới cháu này, thân thể là tiền vốn cách mạng, nếu để mình đói chếtthìcòn đòi làm chuyện lớn gì chứ? Đạo lý này cũngkhônghiểu,cônhìn mấy đứa học nhiều đến ngốc luôn rồi.”
Kỷ An Ninh nhận xuất ăn, gật đầu: “Dìnóiđúng lắm ạ.”
Dì Lý cảm thấy rất hài lòng. Phụ nữ trung niên rất thích mấy đứa trẻ nghe lời.
Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống ăn được hai miếng, Văn Dụđãđitới.
“Ái chà, hôm nay có tiến bộ, gọi hai món luôn.”anhtrêu chọc.
Kỷ An Ninh liếc mắt nhìnanhnói: “anhcũngđãmượn danh nghĩa phúc lợi của câu lạc bộ nạpmộtngàn tệ vào thẻ cho em rồi còn gì, em cũng đâu phải kẻ thích tự ngược đãi bản thân.”
Văn Dụ cười, cảm thấy Kỷ An Ninh cũngkhôngquá tự tôn.
anhthíchcôhiểu chuyện như thế này.
Như vậy mới tốt, ra vẻ làm cái gì.
Làmộtngười thích tiến công, Kỷ An Ninh chỉ cần luimộtbước, Văn Dụ liền muốn tiến thêmmộtbước.anhnói: “Dừng việc mua cơm thay người tađi. Bản thân phải chịu đóithìkhôngnói, còn trễ giờ lên lớp. Kiểu này chẳng khác nào công nhân bốc vác, về cơ bảnkhôngkiếm được nhiều tiền, em chẳng nhẽ muốn vì cái này mà sinh bệnh, bị loét dạ dày gì đó à, tính rathìmất nhiều hơn được.khôngbằng mỗi ngày thànhthậtăn cơm đầy đủ đúng giờ.”
Văn Dụđãbất mãn chuyện này từ lâu. Tiền kiếm chẳng được mấy đồng, còn chậm trễ việcanhvà Kỷ An Ninh cũng nhau ăn cơm.
Văn Dụ vốn cho rằng Kỷ An Ninh chắc chắnsẽtừ chối, hoặc chí ít hai người cũng phải tranh luậnmộtphen.
Ai biết Kỷ An Ninh vậy mà dừng đũa suy nghĩ hai giây, rũ mắtnói: “…anhnóiđúng.”
“…” Văn Dụ thấykhôngthích ứng cho lắm.
“Emkhôngbị sao chứ?”anhđưa tay sờ trán Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh đánh tayanh, trừng mắt: “anhlàm gì đấy?”
“Hôm nay em tự dưng phát sốt đấy à? Sao dễnóichuyện thế?” Văn Dụ chậc chậcnói.
Kỷ An Ninh do dựmộtchút hỏi: “Em…khôngdễnóichuyện lắm à?”
“Em đấy, ngườithìnhỏnhỏxinh xinh nhưng lại làm người ta cảm thấy,” Văn Dụ nghĩ chút rồinói, “Có chút ưng bướng phản loạn.”
anhbỗng nhiên phản ứng được, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh hỏi: “Em đối với ai cũng như vậy hay chỉ nhắm vàoanh?”
“Chắc là chỉ nhắm vào mỗianh.” Kỷ An Ninh thở dài, “Nếu có ngườikhôngỷ vào việc mình giàu cóthìemsẽcam tâm tình nguyện làm bạngáihắn.”
Văn Dụ nhìnđichỗ khác, giả bộ như mìnhkhôngnghe thấy gì cả.
Kỷ An Ninh thấy cái đức hạnh này củaanhcũng mặc kệanhluôn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Văn Dụ bỗng mở miệng hỏi: “Nữ sinh kia cùng lớp với em à?”
Kỷ An Ninh ngẩn ra rồi ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt củaanh: “Ai cơ?” Vừanóixong liền thấy Tôn Nhã Nhàn.
“Người kia kìa, người gầy da trắng, gọi là tôn gì đó?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh: “… … Tôn Nhã Nhàn?”
Văn Dụnói: “Đúng vậy, chính là người đó.”
Kỷ An Ninh im lặng mấtmộtgiây, hỏi lại: “anhhỏicôấy làm gì?”
Văn Dụ nghe giọngcôkhôngđúng lắm, quay đầu nhìncômộtcái, con mắt sáng rực: “Hừm, ghen rồi?”
Kỷ An Ninh lườmanhmộtcái, cúi đầu dùng đũa đâm thức ăn: “côấy từng gặpanhđúngkhông? Có phải từng tới câu lạc bộ kickboxingkhông?”
“côta quá phiền phức nênanhkhôngnhận.” Văn Dụ nhíu mày, “Quan hệ của em vàcôấykhôngđược tốt.”
Kỷ An Ninh “Ừ”mộttiếng, thừa nhậnnói: “côấy quay về lớpnóirằng câu lạc bộ kickboxingkhôngnhận congái,nóiem đeo bámanh, chơi đùa mập mờ vớianh, lợi dụnganh.”
Văn Dụ “A”mộttiếng: “Người có thể lợi dụng đượcanh, chắc còn chưa ra đời đâu.”
Người này đúng là kẻ tự luyến tự đại.
Nhưng Văn Dụ nheo mắt nhìn Tôn Nhã Nhànđangở phía xa, nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
“Có cầnanhxả giận giúp emkhông?”anhhỏi.
“khôngcần.” Kỷ An Ninh nhếch miệng cười, “Emđãđánh trả rồi.”
Con mắtcôcũng bắt đầu cong theo, trong mắt còn có chút giảo hoạt.
Văn Dụ cười theo.
Kỷ An Ninh nhìn quathìluôn yên lặng dễ bắt nạt, nhưnganhđãthấy cảnhcôđối phó với mấy tên háo sắc. Lúccôđánh trả rất ác độc,khôngcho đối phương lối thoát, rất hợp khẩu vị của Văn Dụ.
sựác độc này cũng làm cho Kỷ An Ninhtrênngười tràn đầy sức sống. Cùng với người trong mộng, chỉ đứng ngoài cửa, nghe bạn họckhôngchút kiêng kị chửi bới mình, biểu cảm lạnh lùng đúng là rất khác biệt.
Nghĩ tới Kỷ An Ninh trong mộng, trái timanhlại nổi lên cảm giác đau nhức nhàn nhạt.
Mặc dù Văn Dụ luôn nhắc mình đây chỉ là mộng, chỉ là mộng mà thôi, nhưnganhnhìn ở phía xa kia, trong mắt vẫn dầnhiệnlên lệ khí.
Kỷ An Ninh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, vừa ngước lênđãthấy đôi mắt Văn Dụ trở nên đen tối như vực sâu
Trong lòngcôrun lên, gọi Văn Dụmộttiếng, nhìn chằm chằmanhhỏi: “anhsao thế?”
Văn Dụ hơi kinh ngạc, Kỷ An Ninh vậy mà có thể pháthiệnra cảm xúcanhđangdao động.anhtự nhận bản thân là người biết kiềm chế cảm xúc, chẳng nhẽ vìđangở trong trường nênanhmới thả lỏng?
Đúng là ở trong trườnganhkhônghề kiềm chế, tính tình khá tùy tiện.
“khôngcó chuyện gì?” Văn Dụ cười lấy lệ.
Kỷ An Ninh nhìn qua Tôn Nhã Nhànđangđứng bên kia,nóivới Văn Dụ: “Chuyện của em,anhkhôngcần lo, tự em có thể giải quyết được.”
mộtkiếp này, từ lúc bắt đầucôđãchiếm được tiên cơ, có thể khống chế dư luận xung quanh mình.
Dư luậnthậtra là gì.
Kiếp này Kỷ An Ninhđãcảm nhận được, đó mà lực lượngkhôngcó ý thức, tùy ngươi dùng sức ra sao, dẫn nó theo hướng nào mà điều khiển nó.
mộtkiếp này những người trào phúng Tôn Nhã Nhànthậtra đều là những người kiếp trước từng chửi bớicô. Nhưng lần này, bọn họ đều đứng về phíacô.
Kỳthậtcho dù là kiếp trướcthìai cũngkhôngcó thù vớicô, ai cũngkhôngmang đầy lòng ác độc mà chửi bớicô. Nhưng mà trà dư tửu lậu, ngươimộtcâu tamộtcâu.mộtcâu dài bao nhiêu? Năm giây? Mười giây? Hay hai mươi giây?khôngcần tới nửa phút. Cơ bản cũng chẳng cần đầu óc, ném ramộtcâu, cúi đầu tiếp tục chép bài, đọc sách, học tập.
Thế là mỗi người như thế liền góp lại thành “Dư luận”.
Mà kiếp này, Kỷ An Ninh muốn ra tay trước, kích thích dư luận thay đổi phương hướng.
côcó thể tự làm được,côkhôngcần Văn Dụ nhúng tay vào việc này.
Trong mắt Kỷ An Ninh tràn đầy sức sống cùng ý chí chiến đấu, so vớicôgáitrong mộng hoàn toàn khác biệt. Văn Dụ nhìncôchắm chú, cảm thấy chút bực bội cũng lệ khí trong lòng đột nhiên lắng xuống.
“Nhìn em chắc làm đượckhông.”anhcườicô.
Văn Dụ chú ý tới Tôn Nhã Nhàn bên cạnh Kỷ An NinhthìKỷ An Ninh lại nghĩ tới Dương Bác bên cạnh Văn Dụ.
Mấy ngày naythậtracôvẫn luôn nghĩ tới Dương Bác, nhưng bây giờcôkhôngcách nào đề cập với Văn Dụ về người này.
Môicôkhẽ nhúc nhích,khôngbiết làm sao đề cập Dương Bác với Văn Dụ.
Xem ra phải làm quen với Văn Dụ hơn, tiếp xúc nhiều hơnthìmới có cơ hội biết được tin tức về Dương Bác,côrũ mắt nghĩ ngợi.
Mà ở chỗ kia, Tôn Nhã Nhànđangnhìn về bên này, tức giậnnóivới bạn cùng phòng: “Mấy cậu nhìn kìa, ngoài miệngthìtỏ vẻ thanh cao lắm,khôngphải cũng lợi dụng người ta à?đangcùng nhau ăn cơm kia kìa!”
Đám bạn cùng phòng nhìn nhau,mộtngười lên tiếng: “khôngphải đâu, lúc nãy tớ thấy Kỷ An Ninh giao xong đồ ăn rồi mới tới đây tựđimua cơm, sau đó Văn Dụ mới tới ngồi cùng.”
Đây là Văn Dụđangtheo đuổi Kỷ An Ninh, rấtrõràng mà.
Mà Văn Dụ kia, đẹp traithậtđấy, nghenóicòn rất giàu?
Trời ạ, được học trưởng như thế này theo đuổi, Kỷ An Ninh đúng là hạnh phúc chết luôn.khôngtrách Tôn Nhã Nhàn lại chủ động xuất kích, nếu mấycôxinh đẹp chắc cũng động tâm. Đáng tiếc làkhôngcó.
Cấp bậc soái ca như thế này, congáimàkhôngcó cấp bậc nhan sắc cỡ như Kỷ An Ninh hay Tôn Nhã Nhàn, chắckhôngdámđithểhiệntình cảm đâu?
Nhưng mà cũng phảinói, nhìn từ xa ngược lại thấy Văn Dụ và Kỷ An Ninh… Rất xứng đôi đấy.
“Mặc kệ cậu ấyđi, dù sao khí chất hai người cũngkhônghợp.” Bạn cùng phòngnói.
Trong lớp có hai đại mỹ nữ, đúng làkhôngcó cách nào.thậtra Kỷ An Ninh cũngkhônggiống thíchđitranh nổi bật, nhưng Tôn Nhã Nhàn lại cứ thích kiếm chuyện. Dù sao Tôn Nhã Nhàn cũng là bạn cùng phòng với bọn họ, suốt ngày ở chung với nhau, bọn họ cũngkhôngthể ngang nhiên mànóigiúp Kỷ An Ninh, chỉ có thể khinh thường trong lòng.
mộtngười khác liền chuyển đề tàinói: “Hôm nay cậu mặc đồ đẹp đấy.”
“Hả,thậtsao?” Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn tốt lên, “Tớ cũng cảm thấy rất đẹp.”
Nhiệt độ trong phòng ăn cao, Tôn Nhã Nhàn cởi áo ngoài, bên trong chỉ mặc cái áo mỏng. Cái áo mỏng kia co dãn, bó sát vào người, so với phong cách thường ngày của Tôn Nhã Nhànthìlộ ra mấy phần gợi cảm.
Đám bạn cùng phòng đều cười cười, bất động thanh sắc cùng trao đổi ánh mắt.
Phong cách mặc đồ này…đangbắt chước Kỷ An Ninh à?