Văn Dụ vốn muốn lạnh lùng với Kỷ An Ninh,khôngbiết tại sao trái tim lại thấy đau đớn. Lúc đầu óc còn chưa suy nghĩrõ, chânđãtự động bướcđi, sải bước tới chỗcô,mộtphát nắm chặt cách tay mảnh khảnh của Kỷ An Ninh.
Tayanhnhư kìm sắt kiếm lấy cánh tay Kỷ An Ninh, chocôsức lực mạnh mẽ để chèo chống, dìu thân thểcôđứng vững.
Văn Dụ lấy cái túi trong taycô, lườmcômộtchút. Gương mặtnhỏcủacôtrắng bệch, cái trán nhẵn mịnđangđầy mồ hôi, đâykhôngphải do nóng mà là do bị kích thích mãnh liệt nên mới ra mồ hôi lạnh.
“khôngsao chứ?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụ, cánh tay cảm nhận được lực lượng củaanh, nhữngsựkinh hoảng sợ hãi đột nhiên đánh tới giờ giống như mây đen bị xua tan, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng đen trở nên vô hình.
côthở ramộthơithậtdài,trênmặt hồi phục huyết sắc,nhẹnói: “khôngcó chuyện gì, chỉ bị giật mình thôi.”
Chỉ bị giật mình thôi?
Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng nhìn về phía Triệu Thần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Văn Dụ à?” Triệu Thầnnói, “Hai người quen nhau à?”
Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Cậu là…”
trênmặt Triệu Thầnhiệnlênsựxấu hổ, nhanh chóng điều chỉnh cườinói: “Tôi là Triệu Thần.”
Văn Dụ suy tưmộtgiây, giật mình: “A, công ty dược Thịnh Đằng.”
“Đúng, đúng, đó là nhà tôi.” Triệu Thần gật đầu.
Văn Dụ nhìn Triệu Thần, lại nhìn Kỷ An Ninh, hỏi: “Hai người có quen biết?”
Hơi thở Kỷ An Ninh chậm mấtmộtgiây, lập tức lạnh lùngnói: “khôngbiết.”
Ánh mắt Văn Dụ chớp lên.
trênmặt Triệu Thần đều là ý cười, thànhthậtnóixin lỗi: “Ngại quá, ngại quá. Có bị trật chânkhông, có muốn cùnganhtới bệnh viện xem thửkhông?”
Kỷ An Ninhnói: “khôngcần.”
Triệu Thần cònnói: “Vậy cũng được. Để lại số điện thoạiđi, lỡ như em có việc cần tìmthìsao.”
Kỷ An Ninh vẫn như cũnói: “khôngcần.”
Văn Dụ quan sát Kỷ An Ninh, pháthiệnthái độ củacôđối với Triệu Thần có thểnóilà lạnh như băng. Thái độ cự tuyệt củacôvớihắnđúng làkhôngchừa chỗ trống. So sánh với lúc trước, khicôcự tuyệt Văn Dụ thái độ đó đúng là có thể coi như dịu dàng.
Văn Dụkhônghiểu sao thấy trong lòng dễ chịu. Cái tâm tư muốn ‘lạnh lùngcô’đãphai nhạt.
Nhìn Triệu Thần còn muốnnóichuyện, Văn Dụ đánh gãy lờihắn: “côấykhôngcó việc gì, cậukhôngcần để ý đâu, cậuđiăn cơmđi.”
Lúcanhnóichuyện, đem cánh tay khoác sau lưngcô. Mặc dùkhôngtính là ôm, nhưng lạihiệnra tư thế bảo vệ.
Kỷ An Ninhkhôngnóichuyện, thái độ im lặng đầy lạnh lùngrõràng là tán đồng với Văn Dụ.
Hai người giống nhưkhôngcho người khác chen vào.
Triệu Thần thấykhôngthú vị, chỉ có thể ngại ngùng bỏđi.
Văn Dụ cúi đầu nhìn Kỷ An Ninh, giễu cợtcô: “khôngnhìn ra lá gan emnhỏnhư vậy đấy?khôngphải chỉ vamộtcái thôi à? Sao mặt lại trắng thành kiểu này rồi?”
Kỷ An Ninh miễn cưỡng giậtnhẹkhóe miệng.
Đời trước, Triệu Thần épcôđến đường chết,sựtuyệt vọng đó quá sâu sắc. Khicôtrượt chân té lầu,sựsợ hãi cũng khắc sâu.
Mấy ngàycôsống lại, gặp Văn Dụ đầu tiên, sau đócôvẫn luôn nghĩ lúc nàosẽgặp Triệu Thần. Mặc dù trường học rất lớn, nhưng chỉ lớn mà thôi, mọi người đều học cùngmộtchỗ, mặc dù theocôbiết là Triệu Thần thường xuyên trốn học, nhưng sớm muộn gì cũng gặp phải.
Kỷ An Ninh vẫn cho là mình chuẩn bị tốt tâm lý khi gặp Triệu Thần. Nhưng đến tận lúc nãy, trong chớp mắt khicôthấy gương mặt Triệu Thần, mới biết những cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đều nén ở trong lòng, chưa từng tanđi.
Triệu Thần là bóng ma tâm lý củacô, trong vòng nửa khắckhôngtan được.
Kỷ An Ninh cho Văn Dụmộtnụ cười miễn cưỡng, liền cúi đầu che lại cảm xúc chưa bình tĩnh, đưa tay: “Đưa cho tôi.”
Văn Dụ cầm túi đồ ăn lùi về sau, ngược lại cái tayđangở sau lưng Kỷ An Ninh hơi dùng sức: “Ra ngoài rồinói, em xem giọng điệu với sắc mặt emđi.”
Kỷ An Ninh thu tay về, thuận theo lực đạo củaanhđivề phía cửa. Nhưng bả vai củacôkéo căng, lùi nửa bước, thoát khỏi bàn tay của Văn Dụđangở sau lưng.
Văn Dụ mỉm cười, làm nhưkhôngcó việc gì thu tay lại.
Ngày mùa thu, giữa trưa ánh nắng chói mắt, lại làm cho Kỷ An Ninh thấy yên tâm.
Ban ngày ban mặt, trời đất tươi sáng, so với bóng đêm mê ly xa hoa trụy lạcthìlàm người ta có cảm giác an toàn hơn.
“anhbiết người kia à?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Cũng tính là có biết.” Văn Dụnói, “khôngquen.”
Kỷ An Ninh gật gật đầu, lại giơ tay: “Đưa cho tôiđi, tôi phải nhanh chóngđiđưa hàng.”
Văn Dụ đưa túi chocô.
“Cám ơn.” Kỷ An Ninhnói, “anhmauđiănđi.”
Dọc theo con đường từ nhà ăn đến ký túc xá, ven đường bày đầy quầy hàng của mấy câu lạc bộ, nhóm cốt cán của mấy câu lạc bộđangở đó hét lớn, hoặc là phát tờ rơi, thi triển bản lĩnh kéo người đến nhà mình. Những sinh viên năm nhấtđanglíu ríu, đầy hiếu kì với hưng phấn, nhìn chỗ nàymộtchút, chỗ kiamộtchút.
Văn Dụ nhìn theo bóng Kỷ An Ninh biến mất giữa dòng người.
cônóicôkhôngbiết Triệu Thần, Văn Dụkhôngtin. Chỉ là bị vamộtcái, sao có thể phản ứng lớn như thế.
Kỷ An Ninh trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch,khôngphải vì bị va trúng mà vì nhìn thấy mặt Triệu Thần.
Văn Dụ theo thói quen độtmộtđiếu thuốc, vừa hút hai cái, có người đếnnói: “Bạn học, chỗ nàykhôngcho hút thuốc.”
Văn Dụ mỉm cười gật đầu, dập tắt thuốc.
hắnnhìn phương hướng biến mất của Kỷ An Ninh, chợt nhớ đến mấy việc. Ban đầu bước chân hướng về phía nhà ăn, hơi chần chờmộtchút, sau đó chuyển hướng,đivề hướng ký túc xá nữ.
Kỷ An Ninh đưa xong đơn hàng cơm chưa, từ dưới lầu ký túc xáđira,khôngđivề phía nhà ăn.côtìm chỗ băng ghế đá dưới lầu ngồi xuống, hai tay chống lên chân, bàn tay ôm lấy mặt.
Tay vẫn còn run.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy Triệu Thần làsựsợ hãi, sau khi sợ hãi quađilàsựtức giận, tức giận đến mức muốn giết người.
Nếu như giết Triệu Thầnthìsẽthế nào?
Kiếp trước Văn Dụđãtừng làm, cuộc đờianhbị hủy luôn. Lúc đầuanhđãcó thể sống tốtmộtđời.
Kỷ An Ninh dùng sức chà sát mặt mình, trước mắt đột nhiênhiệnlênmộtđôi giày.
Ngẩng đầu lên, thấy Văn Dụđangđút tay túi quần, cúi đầu nhìncô. Kỷ An Ninhđangngẩng đầu, từ góc độ này mà nhìn,anhtrông cao lớn như khổng lồ.
“Làm gì vậy?”anhhỏi rồi ngồi xuống bên cạnhcô.
anhđứng ở dưới lầu ký túc xá chỗ đường đối diện đợicô, lại thấycôxuống lầu ngồi ở băng ghế đá run rẩy.anhquan sátmộtlúc mớiđitớinóichuyện vớicô.
Kỷ An Ninh nhìnanhhỏi: “Saoanhchưađiăn cơm?”
Thời gian ngắn như vậy,anhchắc chắnkhôngthể ăn cơm xong rồi chạy tới đây.
Kỷ An Ninh nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nghĩ đến việcanhvìcômà cả đời ngắn ngủi, trong lòng có chút mềm mại. Lúcnóichuyện giọng điệu tự nhiên trở nên dịu dàng.
Văn Dụ nhíu mày, có chút kinh dị với giọng điệucônóivớianhhôm nay.
anhhỏicô: “Triệu Thần lúc trước có quen biết với em à?”
Kỷ An Ninh run lên: “khôngcó.”
Văn Dụ vẫn luôn quan sát biểu cảm củacô,anhgật gật đầunói: “Vừa cân nhắc vài chuyện nên tớinóivới em, sau này cách xahắntamộtchút.”
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằmanh, khóe miệng nhếch lên.
Văn Dụnói: “anhvớihắnkhôngquen, chuyện này cũng chỉ là tin đồn. Đáng lẽhắntađanghọc lắm ba giốnganh, nhưng lúchắnhọc năm hai,điquấy rối nữ sinh, sau đó phải nghỉ họcmộtnăm, cho nên bây giờ vẫnđanghọc năm hai.”
Đấy đúng là…việc mà Triệu Thầnsẽlàm.
“đãhiểu.” Kỷ An Ninhnói, “Tôisẽcách xahắnmộtchút,anhyên tâm.”
Tôi phảiđilàm thêm rất bận rộn,khôngcó thời gian liên lạc vớihắn, với cả tôi còn có cái này,anhkhôngcần lo lắng.”
cômóc từ trong cặp sáchmộtcái bình phun loạinhỏ.
“Đây là cái gì?” Văn Dụ cầm lấy bình phunnhỏtừ trong taycô, giơ lên soi dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn.
“Nước ớt.” Kỷ An Ninh hé miệng cười, “Tự chế.”
“Ôi.” Văn Dụ cũng cười.
Kỷ An Ninh vẫn luôn biết Văn Dụ đẹp trai. Nhưng kiếp trướcanhmang chocôquá nhiều phiền phức, tới mức mỗi khi nhớ tớianhlà thấy phiền lòng, lúc đối mặt vớianhchẳng có tý cảm giác nào.
Bây giờcônhìn lại, lại thấy mũianhrất cao, bờ môithìmỏng,anhtuấn mà quyến rũ.
Nhất là đôi mắt đen như mực kia, dưới ánh mặt trời như lóe sáng, làm người ta thấy hoảng hốt.
Kỷ An Ninh rời mắt, như muốn choanhlời giao phó,nói: “Tôi biết cách đề phòng người khác. Tôi làm thêm ở NL, chỉ uống nước mình mang theo, cốc uống nước của tôi có ký hiệu ởtrên, nếu có người động vào, tôi có thể biết được…”
Cho nên,anhđừng lo lắng cho tôi, hãy sốngthậttốt, bình an vôsựcả đời, như vậy là tốt nhất.
côđãtrải qua những gì? Tuổi cònnhỏnhư vậy màđãđể ý như thế?
Đừngnóinăm nhất, nhữngcônàng học năm hai, năm ba có nhiều người đối với con trai đều rất ngây thơ,khôngchút ý thức đề phòng.
Ánh mắt Văn Dụ dừngtrênmặt củacô.
mộtlát sau,anhcườinói: “Được đấy, đúng là đứa bé ngoan.”
Sau khianhnóithìđem bình phunnhỏđể vào lòng bàn taycô. Nhưng động tác củaanhchậm rãi, ngón tay tiếp xúc với lòng bàn taycôkhoảng ba giây.
Vừa mới nghĩ tốt choanh, giờ lại lòi bộ mặt vô sỉ này ra.
Kỷ An Ninh lập tức nắm tay lại rút về, trừng mắt liếcanhmộtcái.
Văn Dụ mỉm cười nhìncô. Da mặt dày như vậy, lông tóc đương nhiênkhôngbị hao tổn gì.
Kỷ An Ninhkhôngnóigì, đem nước ớt nhét vào cặp, đứng dậy bỏđi.
“Cùng nhau ăn cơm trưađi.” Văn Dụ ở phía sau hô lên.
“anhtựđimà ăn.” Kỷ An Ninh tức giậnnói, bỏ mặcanhmà bướcđinhanh hơn.
Văn Dụ cười cười, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đuổi theo.
Mấy câu lạc bộ làm việc rất vất vả. Lúc người khác ăn cơm trưathìhọđangphải ở quầy hàng của mình vất vả lôi kéo người khác.
“Bạn học, đến câu lạc bộ boxing xemmộtchútđi, bọn mình có thiết bị chuyên nghiệp và huấn luyện viên, còn có các loại phúc lợi!” Trần Hạo gào to lôi kéo mấy nam sinh năm nhất, “Là đàn ôngthìnên học boxing tự do,khôngcó hình thức rườm rà như Taekwondo,khôngsáo rỗng như võ thuật truyền thống, môn võ thuật cận chiến chân chính chỉ có kickboxing.”
Bên cạnh là câu lạc bộ Taekwondođangcó mấy nữ sinh mặc võ phục đứng đấy: “Cậu tuyên truyềnthìtuyên truyềnđi, lôi bọn tôi vào làm gì!”
“nóinhầm,nóinhầm. Người đẹp đừng tức giận.”
Trần Hạo cười hì hìnói, quay đầu lại phía mấy nam sinhnói, “Muốn trải nghiệm cảm giác nhiệt huyết, chỉ có kickboxing* tự do mới mang lại cảm giác này.”
*kickboxing: quyềnanh
Đáng tiếc, câu lạc bộ kickboxing chỉ có mấyanhchàng mạnh mẽ, câu lạc bộ Teakwondo lại có mấy nữ sinhđanglàm việc, mấy đàn em ý chíkhôngkiên định, nhanh chóng bị mấy học tỷ gương mặt cười tươi như hoa lôi kéo.
“Chậc.” Trần Hạo lắc đầu.
Ngược lạihắncũngkhôngquan trọng lắm, đội trưởng câu lạc bộ đại nhân đem vàng ròng bạc trắng rót vào bên trong, ban đầuyêucầu chỉ tuyển những người có sở thích với kickboxing, còn phải có nghị lực bền bỉ chịu được huấn luyện. Ý chí kiểu nàykhôngđược kiên định lắm, tùy tiện bị nữ sinhnóimộtcâu “Con trai mặc võ phục đẹp trai nhất.” đầu óc lâng lângkhôngbiết giá trị nhan sắc của mình được mấy điểm,khôngbiết mìnhđangở chỗ nào.
Vừa quay đầuthìthấymộtnữ sinhđangđứng trước quầy hàng câu lạc bộ kickboxing,đangcầmmộttờ đơn chăm chú đọc.
côvừa ngẩng đầumộtcái, Trần Hạo liền nhận ra. Đâykhôngphải tiểu mỹ nữ cõng bà ngoạiđihọc đây sao?