Nguồn: Cung Quảng Hằng
Kể từ khi nhìn thấy kết cục của giấc mộng kia, Văn Dụ chưa từng mơ lại giấc mộng đó.
anhcảm thấy là do tiềm thứcđãđểanhnhìn thấy thứ nên thấy. Lúc đầuanhchỉ là mâu thuẫn muốn nhìn lại giấc mộng kia, cho nênkhôngtiếp tục hẹn trước với bác sĩ, sau này pháthiệnkhôngcòn mơ nữa, cảm thấy quái bệnh của mìnhđãkhỏi hẳn, vui sướng kết thúc trị liệu.
Nhưng Văn Dụkhôngngờ tối đó lại gặp giấc mộng kia.
Nửa đêm, lúc mở mắt toàn thân đầy mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên củaanhlà đưa tay sang bên cạnh sờ soạng, mò tới cánh tay mảnh khảnh của Kỷ An Ninh.anhlập tức xoay người, ômcôthậtchặt vào lòng.
Trong phòng có máy điều hòa, làn da Kỷ An Ninh hơi lạnh, nhưng sau khi chạm vàomộtlát liền có cảm giác ấm áp.
côcòn sống.
Kỷ An Ninh bịanhlàm tỉnh lại.
“Sao thế?”cômơ mơ màng màng hỏi.
“Gặp ác mộng nên tỉnh lại.” Văn Dụ chôn mặt vào hõm cổcô.
Mùi hươngcômát lạnh sạchsẽ, ngửithậtdễ chịu.
Kỷ An Ninh cười,khôngngờ tên gia hỏa Văn Dụ này, cũng có lúc nằm mơ bị dọa tỉnh.
côxoay người, đối mặt vớianh, ôm lấy cổanh, thân mật mắng: “Ngốc ạ.”
Lại hỏianhmơ thấy gì, Văn Dụ im lặng nửa ngày mớinói: “Mơ thấy có người chết.”
Kỷ An Ninh nghĩ làanhnằm mơ thấy mẹ mình,nhẹnhàng vỗ lưnganh. Hai người ôm nhau, Kỷ An Ninh ở trong lòng Văn Dụ rất nhanh lại ngủ thiếpđi. Còn Văn Dụ vẫn luôn ở trong căn phòng mở tối trợn tròn mắt.
anhluôn cảm thấy, mặc dùđãthấy được kết thúc, nhưng nhất định trong giấc mộng đó còn tin tức gì bịanhbỏ sót.
Chỉ làanhlạikhôngbắt được. Ngay lúc Kỷ An Ninh trượt chân rơi xuống,anhvẫn tỉnh lại.
anhmở to mắt suy nghĩ hồi lâu, hiểurõmuốn bắt được tin tức trong mộng, hẳn là cần người chuyên nghiệp trợ giúp.
Thế là bác sĩ lạimộtlần nữa gặp được người bệnh giàu có này, hoặc là thuyết khách hộ.
“Lại nằm mơ?” Bác sĩ hỏi.
“Tôi luôn cảm thấyđãbỏ sót gì đó, muốn xem xét kĩ hơn.”
Bác sĩ đẩy kính mắt: “Như vậy bây giờanhcó muốnnóicho tôi, phần tiếp theo của giấc mộngkhông?”
Văn Dụ dời ánh mắt: “không.”
Dựa theo lý luận của bác sĩ, mộng này là doanhdựng lên. Văn Dụ thựcsựkhôngthể hiểu nổi, bản thân sao phải sắp xếp tình tiết như vậy cho Kỷ An Ninh.
Tất cả thứ trong mộng, đều tràn ngập ác ý với Kỷ An Ninh.
Văn Dụkhôngmuốnnóinội dung giấc mộng này cho bác sĩ, sao đó là do bác sĩnóichoanhbiết... Đây đều là ác ý củaanhvới Kỷ An Ninh.
Văn Dụkhôngchịu tiếp nhận chuyện này.
Bác sĩ cũngkhôngép buộcanh, chỉ đểanhnằmtrêngiường Freud, giúpanhtiến vào mộng cảnh.
Kỷ An Ninhđichân trần chạy lên, mấy tên đàn ông cũng xuyên qua Văn Dụ mà đuổi theo. Lần này, Văn Dụkhôngcòn nóng lòng theo sau.
anhđứng ngay khúc ngoặt cầu thang,trêndưới trái phải nhìn kĩmộtchút.
Lần trước, lúc được dẫn lối nhập mộng,sựchú ý củaanhđều bị người trong mộng hấp dẫn,khôngcẩn thận chú ý tới toàn cảnh bên trong giấc mộng này.
trênvách tường dán ký tự ‘28F’, gạch men lát cầu thang là màu vàng nhạt, phíatrêncùng của tầng bị cái gì đập rơi mấtmộtgóc.
Văn Dụ lên sân thượng, lần nàyanhkhôngđể ý mấy tên kia hay Triệu Thần, cũngkhôngtiếp tụcđinhìn Kỷ An Ninh.anhđithẳng tới rìa tòa nhà, dõi mắt nhìn về phía xa.
Rất nhanh, Văn Dụ liền xác nhận, toàn cảnh trong giấc mộng này, đây là tỉnh lị chỗanh.
anhthấymộtsố tòa nhà đặc trưng quen thuộc.
Cấu tạo hoàn cảnh chân thực như vậy,anhdọc theo rìa tòa nhà lượn nửa vòng,đãbiết sơ lược vị trí của mình ở đâu trong thành phố.
Bỗng nhiênanhthấymộttòa nhà lại càng quen thuộc.
Văn Dụ nheo mắt lại, nhìn về phía bên đó...
Văn Dụ cuối cùng vẫnkhôngnóicho bác sĩ rốt cuộc trong mộngđãxảy ra chuyện gì.
Nhưng lần nàyanhtỉnh lại,khônggiống với lần trước.anhlà bị động tỉnh lại. Mở mắt ra, Văn Dụ ngồi dậy, nhưngkhônglên tiếng,anhnhíu mày, giống nhưđangtự hỏi cái gì.
Sau đóanhrờiđi.
Bác sĩ cómộtloại dự cảm, cảm thấy người thanh niên này có lẽsẽkhôngtrở lại.
Ánh mắt củaanhnóichohắnbiết,anhnhất địnhđãtìm được tin tức mình cần trong mơ.
hắncó chút tiếc nuối vìkhôngbiết được kết thúc của giấc mơ đó, đưa Văn Dụ rời khỏi, liền nghiêm túc ghi lại.
Khi Văn Dụ rời khỏi phòng khám của bác sĩ, trờiđãtối.
anhgọi điện thoại cho Kỷ An Ninh: “Bảo bối, tối nayanhsẽvề.”
anhmỉm cười, giọng điệu mềm mỏng cưng chiều. Vừa cúp điện thoại, nụ cười kia liền biến mất.
Văn Dụ cảm thấy chắc mình điên rồi.
anhmuốnđilàmmộtchuyện giống như tên đần.
Văn Dụ lái xeđivề phía khách sạn, nơianhvà Kỷ An Ninh có chung đêm xuân tuyệt diệu kia. Xe còn chưa lái tới chỗ phụ cận,anhtừ xađãnhìn cao ốc khách sạn mà tính ra vị trí, pháthiệncăn phòng lần trướcanhđặt, phù hợp.
anhleo lên phòng, đứng chỗ bồn tắm mà tập trung nhìn phía xa xa.
anhthấy được biển quảng cáo, ánh đèn neon, mái nhà trong mộng.
Cái này nhất định là doanhtừng vào lúc nào đó thấy qua những cảnh tượng này, đem chúng khắc ghi trong đầu, sau đó chuyển vào trong mộng, Văn Dụ thuyết phục chính mình, nhất định là như thế.
anhngước mắt, cẩn thận nhìn những cái kia để nhìn ra được khu vực, định vị đượcmộtdãy nhà.
anhnhìnthậtlâu, ghirõthậtrõvị trí dãy nhà kia, rời khỏi khách sạn này.
Văn Dụ dựa vào ký ức và cảm giác về phương hướng, lái xeđivề phía tòa nhà kia.anhkhôngmất nhiều thời gianđãnhanh chóng tìm được.
Đây cũng làmộtkhách sạn, có chỗ nghỉ ngơi, nhà hàng, cũng tiếp nhận tổ chức hôn lễ, các loại tổ chức hội nghị thương vụ hay hoạt động.
Văn Dụ thập phần chắc chắn,anhtrước giờ chưa từng tới khách sạn này.
Cho nên mọi chuyện liền rất vớ vẩn,anhvậy mà lại vìmộtgiấc mộng mà muốnđixem cái khách sạn này, phải chăng cũng giống với giấc mộng củaanh.
Văn Dụ cảm thấy mình như tên bệnh tâm thần.anhhẳn là nên xoay người rờiđi,khôngnênđilàm chuyện hoang đường này.
Nhưngkhôngbiết vì sao,anhđứng ngay bãi đỗ xe khách sạn, nhìn lêntrên, vậy mà lại thấy hoảng hốt.
Sau khi vào cửa,anhmỉm cười với tiếp tân rồiđivào cửa xoay, được vài giây lạiđira.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Tiếp tân hỏi.
Văn Dụ cầmmộtxấp tiền mặt nhét vào tay tiếp tân,nói: “Muốn hỏimộtvài chuyện.”
Tiếp tân nhanh chóng thu lại tiền mặt, bộ dạng tươi cười chân thành: “Ngài hỏiđi.”
Văn Dụ hỏi: “Chỗ này từng có người chết chưa?”
Tiếp tânkhôngthể hiểu ngay từ “ngã chết”, Văn Dụ phải giải thíchnói: “Kiểu như nhảy lầu tự sát gì đó.”
Ồ, hóa ra là “ngã chết” kia. Tiếp tân suy nghĩmộtchốc,nói: “Tôi làm ở đây ba năm, cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua.”
Văn Dụkhônghiểu sao lạinhẹnhàng thở ra.
anhđithang máy tới tầng hai tám, ra khỏi thang máy, nhanh chóng tìm được cầu thang.
Lúc cầm tay nắm cửa, lòng bàn tay Văn Dụ đổ mồ hôi, tim đập rộn lên.
Chỉ là giấc mộng, chỉ là mộng thôi,anhtự nhủ.
Nhưngkhôngbiết do đâu, Văn Dụ cứ cảm thấy, đẩy ra cánh cửa này, giống nhưsẽnhìn thấy vực sâu đáng sợ, hoặc quái thú dữ tợn.
Văn Dụ từnhỏtới lớn đều là ngườikhôngbiết sợ, vậy mà giờ khắc này lại cảm nhận đượcsựsợ hãi.
Nhưnganhnhư tên bệnh tâm thần chạy tới đây, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy chốn này, vì để thấy chốn này hoàn toàn khác biệt với cảnh trong mộng, chứng thựcrõnhững cảnh trong mộng đều là vớ vẩn, hư ảo.
Văn Dụ cắn răngmộtcái, đẩy ra cánh cửa kia.
Phía sau cánh cửa ngược lại chẳng có vực sâu hay quái thú nào, nhưng khi Văn Dụ nhìn lại, trong đầu liền “Oàng”mộttiếng.
trêntường dán ký tự 28F, gạch lát cầu thang là màu vàng nhạt.
Văn Dụ cảm thấy chân có chút vô lực,nhẹnhàng tiến hai bước, đứng ngay khúc ngoặt cầu thang, nhìn lêntrên, ngay chỗ cao nhất của cầu thang, cái kia bị mẻ rơi mấtmộtgóc lại chói mắt như thế.
Văn Dụ cảm thấy choáng váng. Chânanhmềm nhũn, thiếu chút nữađãngã sấp xuống, phải đỡ vách tường mới đứng vững.
khôngcó khả năng!khôngcó khả năng!
anhtrăm phần trăm khẳng định, cho tới giờanhchưa từng tới nơi đây!
Văn Dụ cúi người, chống đầu gối, há miệng thởthậtlớn. Hơn nửa ngày sau, mới thấy ngực dễ chịu hơnmộtchút.
anhngẩng đầu nhìn lại phíatrên.anhđãtới tận đây, mặc kệ có kinh hãi thế nào, giờ cũngkhôngthể quay về.
Văn Dụ cắn răng, nhấc chân leo lên bậc thang.
Tòa nhà này chỉ có ba mươi tầng, sân thượng độc cómộtcửa ra vào, cảnh tượng bêntrên, giống y đúc với Văn Dụ mơ.
Văn Dụ dừng lại ngay chỗ gần cửa ra vào, chỗ cách chân khoảng mấy centimet, lẳng lặng nằmmộtnửa cục gạch.
Cả trán Văn Dụ đều là mồ hôi mịn.
anhlại hít sâu thêm hai cái, tiếp tụcđivề phía trước.điđến chỗ bên cạnh máy lạnh, quay đầu nhìn lại.
Trái timanhđập thình thịch, giống như bóng tối sau cái máy lạnh kia,ẩnnấpmộtcon ác quỷ đáng sợđangphun đầu lưỡithậtdài ra.
Hoặc là, che lấp Kỷ An Ninhđangkinh hoàng, sợ hãi, chật vật.
Nhưng sau máy lạnhkhôngcó người, chỉ cómộtđoạn mũi khoan thép, nằm nghiêng nghiêngtrênmặt đất.
Văn Dụđãtừng lấy góc nhìn thứ nhất để nhặt lên mũi khoan thép này rất nhiều lần. Lần nàyanhcúi người, dùng chính đôi tay ở thế giới thực để nhặt nó lên, mượn ánh đèn xung quanh tòa nhà để nhìn kỹ.
mộtđầu là vết nứt gọn gàng,mộtđầu nhọn, có hơi cong, giống miệng chim ưng.
Giống như trong mộng.
Toàn bộ, toàn bộ, đều giống trong mộng!
Văn Dụ cảm thấy mìnhkhôngthể thở nổi.
Kỷ An Ninh pháthiệnhai ngày nay Văn Dụ có chút khác thường.
Sắp thi cuối kỳ,anhlạikhôngôn tập cùngcôở thư phòngnhỏ, mà cứ luôn ngâm mình trong thư phòng lớn,khôngbiết làđanglàm gì.
Trong thư phòng lớn,côkhôngnhịn được hỏi: “Công ty có chuyện gì à?”
“khôngcó.” Văn Dụnói, “Sao à?”
Kỷ An Ninh nhắc nhởanh: “Nhìnanhcứ bận suốt,khôngthấy ôn tập.” Trước đóanhcòn nghỉ lâu như vậy.thậtra học kỳ nàyanhchỉ lên có nửa kỳ mà thôi.
“À, cái đó!” Văn Dụ như bừng tỉnh đại ngộ,nói, “khôngcó chuyện gì đâu, yên tâmđi,anhchắc chắnsẽkhôngrớt môn.”
anhthìnóikhôngcó việc gì, nhưng Kỷ An Ninh cảm thấy chắc chắn là có chuyện.
Hai ngườiđãở chung cả thời gian dài, thân mật khăng khít, tự nhiênsẽsinh ra kết nối siêu việt hơn người khác.mộtánh mắt liền hiểu ý,mộtđộng tác liền biết ý nghĩ.
“Vậy mấy hôm nayanhlàm gì vậy?” Kỷ An Ninh tra hỏi.
Văn Dụnói: “anhxemmộtvài thứ khoa học viễn tưởng.”
“...Hả?” Kỷ An Ninhkhônghiểu thấu.
“Cảm thấy rất là thú vị.” Đôi mắt Văn Dụ tĩnh mịch, “Em biết vũ trụ song songkhông?”
“Biết. Khi cònnhỏtrong nhà có mấy tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, em từng đọc rồi.” Kỷ An Ninh gật đầu.
“khôngcảm thấy rất thú vị sao?” Văn Dụnói, “trênđời này có vô số vũ trụ song song, nếu em bước ra bước đầu tiên là chân trái,sẽsinh ramộtthế giới mà ở đó em bước ra bước đầu tiên là chân phải.”
anhnói: “Trong thế giới này cómộtcái ta,mộtcái ngươi, bên trong thế giới khác cũng cómộtcái ta,mộtcái ngươi. Chỉ là trong thế giới này, hai chúng ta cùngmộtchỗ, ở thế giới khác,khôngbiết chúng ta thế nào. Cũng có thể là,mộtngười là tội phạm giết người,mộtngười bị người xấu hại chết. Emnóixem, có khả năngkhông?”
Văn Dụ dùng đôi mắt tinh tường mà nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.
Theo lờinóitừ tốn củaanh,anhnhìnrõdưới ánh đèn, ánh mắt Kỷ An Ninhđãhoàn toàn thay đổi.
P/s: còn ba chương nữa là kết thúc chính truyện, tiếp tục với 13 chương ngoại truyện.nóivậy thôi chứ cũng nhây cả tháng mới gõ xong.