• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Hà Hướng Đông bị đánh đến ngu người luôn.
Mắt nổ đom đóm, khó khăn lắm mới đứng dậy nhìn xem, lại càng ngu thêm: “Văn, Văn Dụ?”
Trải qua trận tranh cãi giữa Kỷ An Ninh và Tôn Nhã Nhàn, lớp bọn họkhôngai làkhôngbiết Văn Dụ.
Văn Dụ còn chưa bồi thêmmộtcú nữathìTôn Khải lại tiến lên thêmmộtđấm: “Cho màynóihươunóivượn.”
Hà Hướng Đông cũng là con trai, gặp được tình huống như thế này, bình thường congáitheo bản năng phản ứngsẽtự bảo vệ mình, con trai theo bản năng phản ứngsẽphản kích lại, Hà Hướng Đông cũng theo bản năng mà đánh lại, đáng tiếchắnta lại đụng phải mấy người trong câu lạc bộ kickboxing.
Tôn Khải cũng cường tráng. Mà coi nhưkhôngcường trángthìcũngđãở trong câu lạc bộ kickboxing luyện thành cường tráng từ lâu.
Hà Hướng Đông căn bảnkhôngđánh lại được, bị Tôn Khải thụi cho mấy đấm,khôngđứng dậy nổi.
Mấy người câu lạc bộ kickboxing vội vàng đứng dậy can ngăn, chủ yếu là kéo Tôn Khải lại.
Văn Dụkhôngbiết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc nàyanhđãhoàn toàn tỉnh táo lại. Tôn Khải nhìn qua có vẻđãsay rồi. Mấy người trong câu lạc bộ kickboxing đều xông lên kéo Tôn Khảiđi.
Hà Hướng Đông yếu ớt thế kia, bọn họ sợ Tôn Khải đánhhắnta tới mức xảy ra chuyện luôn.
“Đừng đánh nữa! Còn đánh tôi lập tức báo cảnh sát!” Chủ quán tới dọn dẹp vụ ồn ào.
Trần Hạomộtbên chỉ huy mọi người giữ Tôn Khảiđangnhảy dựng: “Giữ chặt nó! Giữ chặt nó!”mộtbên kéo quần áo Văn Dụ. Tình hình mặc dù loạn nhưnghắnvẫn nhớrõ, lúc nãy là do Văn Dụ động tay trước.
Chủ quán vừa tới Văn Dụ liền móc bóp ra nhét vào tay Trần Hạo. Trần Hạo nhìnanhmộtcái, cảm thấy ánh mắtanhmặc dù rất dọa người nhưng có vẻkhôngsay,anhvẫnđangtỉnh táo.hắnbuông Văn Dụ ra, cầm bóp tiềnđinóichuyện với chủ quán.
Mấy người bạn của Hà Hướng Đông cũng ba chân bốn cẳng nânghắndậy. Mũi miệnghắnđều chảy máu, quần áo bị bẩnmộtmảng lớn.
Văn Dụđitới. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ có thực lực của quyền thủ chuyên nghiệp, lúc cơ bắp toàn thânanhkéo căng tự nhiên toát ra khí thế khiến người khác e sợ. Huống chi ánh mắtanhlúc nàyâmtrầm dọa người quá mức.
Hà Hướng Đôngđangvịn vào mấy người bạn cũngkhôngtự chủ mà run lên, theo bản năng muốn lùi lại. Lại đụng phải cạnh bàn vang lênmộttrận vang.
Văn Dụ đứng vững, nhìn chằm chằm Hà Hướng Đông.
Ở trong mơ, đây đúng làmộttên miệng tiện. Thường phụ diễn với Tôn Nhã Nhàn.
Ví dụ như Tôn Nhã Nhàn vừanóiKỷ An Ninh như thế nào như thế nọ,hắnliền tiếpmộtcâu “Như thếkhôngphải hám giàu à?”, hai người kẻ xướng người họa, đem nước bẩn hắt hết lên người Kỷ An Ninh.
Nhưng thứ Văn Dụ hận nhấtthậtra là câuhắnnóitrong mộng kia “Đáng giá chứ, nếu tôi có tiền cho dù ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện”.
Cái lúcđivào quán trông thấyhắnta, Văn Dụ liền nhớ tới đoạn này.
Nhưng tốt xấu gìanhvẫn còn lý trí, lặp lại với bản thân câu “Là mộng, là mộng” mấy lần mới bước qua Hà Hướng Đông.
Nhưng vừa nãy, người mà Hà Hướng Đôngnóimặc dù là Tôn Nhã Nhàn, tuy nhiên giọng điệu khinóicâu “Congáihám giàu” giống y đúc với câu Văn Dụ nghe thấy trong giấc mộng.
Vốnđãuống chút rượu, cho dù ítthìvẫn có tí cồn.
Văn Dụ chỉ cảm thấy lệ khí vốnđangdằn xuống đáy lòng đột ngột tăng vọt lên, trực tiếp cho Hà Hướng Đôngmộtquyền lăn quay.
Vừa may vì Tôn Khải xông lên,anhđột nhiên tỉnh táo lại.
Là mộng thôi,anhnóilạimộtlần với bản thân.
“Quản cái miệng thối của bản thânđi.” Văn Dụ nhìn chằm chằm Hà Hướng Đôngnói, “Danh dự củamộtngười congáilà để cậu đem ra bôi nhọ à?”
Hà Hướng Đông đuổi lý, chỉ có thể vâng dạ.
Văn Dụ trừnghắnthêmmộtcái mời rời khỏi.
Lúc này Hà Hướng Đông và người bên cạnh mới thở dàimộthơi.
Tất cả mọi người nghĩ Văn Dụđangnóitới Tôn Nhã Nhàn, dù sao lúc nãy người mà Hà Hướng Đông mượn rượu chửi bới chính là Tôn Nhã Nhàn.
Hà Hướng Đông cũng làmộttrong số những người theo đuổi Tôn Nhã Nhàn, vì là bạn cùng lớp nên lúc trước Tôn Nhã Nhàn có đáp chuyện vớihắn, nhưng chắc do gần đây Tôn Nhã Nhàn quen biết với những người ở tầng lớp cao hơn nên cũng lười để ý đếnhắn.
Nhắc tới những người này, Tôn Nhã Nhàn mặc dù luôn miệngnóivề học thức, tầm mắt, năng lực, những người khác đúng là bịcôta hù dọa, bị những hào quang này mê hoặc. Nhưng Hà Hướng Đông lại có ánh mắt lợi hại,hắntađãsớm nhìnrõtương lai, Tôn Nhã Nhàn quen biếtmộtđám có tiền, tám phần mười là con nhà giàu.
Trong những người kia cómộtngười tốt nghiệp Cambridge,đangtheo đuổi Tôn Nhã Nhàn. Hôm nay đến trường, mọi người liền thấy Tôn Nhã Nhàn đeo túi Gucci. Từ đồ Hàn Quốc đến Gucci cũng làmộtbước tiến dài đấy.
Hà Hướng Đông miệng tiện liền trêu chọc Tôn Nhã Nhàn mấy câu, bên trong cóẩný chỉ tríchcôta hám giàu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Tôn Nhã Nhàn cũngkhôngphải hạng người dễ bắt nạt, lập tức trở mặt, hạ thấp mặt mũi Hà Hướng Đông ngay tại chỗ. Cũng vì chuyện này mà tối nay Hà Hướng Đông uống mấy chén, đầu óc nóng lên thế là bắt đầu mắng chửitrênbàn rượu.
Kết quả bị Văn Dụ và Tôn Khải nghe được.
Cho nên vào giờ khắc này, Hà Hướng Đông giống với mọi người, nghĩ Văn Dụ cũng giống Tôn Khải,đangbảo vệ cho Tôn Nhã Nhàn.
Dù sao lúc Tôn Khải đánhhắn, nhắc tới đều là Tôn Nhã Nhàn.
Căn bảnkhôngai nghĩ tới,sựtức giận cùng lệ khí của Văn Dụ đều bởi vì Kỷ An Ninh mà sinh.
Trần Hạo đàm phán tốt vấn đề bồi thường, trấn an ông chủ liền chỉ huy mấy tên đô con trong câu lạc bộ kickboxing lôi Tôn Khảiđangsay sỉn về ký túc xá. Vừa quay đầuđãthấy Văn Dụ cảnh cáo xong Hà Hướng Đông liền nhanh chânđivề hướng cửa.
Hai người cũng rời khỏi quán đồ nướng.
“Hôm nay mày làm sao vậy?” Trần Hạokhôngnhịn được hỏi, “Kiểu gì cũngkhôngthể vì Tôn Nhã Nhàn chứ?”
“côta mắc mớ gì đến tao!” Văn Dụ châm điếu thuốc, đưamộtđiếu cho Trần Hạo.
Hai người vừa hút thuốc vừađivề phía trường học.
Trần Hạo mắngmộtcâu: “Tôn Khải, cái thằng ngu này!”
Văn Dụ trong lòng hiểurõ,khôngđể bụngnói: “Mày mặc kệ nó.” Chẳng qua chỉ làmộtcâu lạc bộ, chẳng nhẽ lạiđiquản mấy việc riêng tư chắc?
Chẳng qua Trần Hạo cảm thấy cho dù đồ ngốc cũng nhìn ra Tôn Nhã Nhàn thích Văn Dụ, tiếp xúc với Tôn Khải bất quá là bắt người trước hết phải bắt ngựa thôi.thậtra sau lần Tôn Khải dẫn Tôn Nhã Nhàn tới câu lạc bộ kickboxing, Trần Hạo cũngđãbí mặtnóivớihắn.
Khi đó Tôn Khải còn thể son sắtnóirằng mìnhkhôngthích Tôn Nhã Nhàn, là do Tôn Nhã Nhàn nhờhắnhỗ trợ nênhắnkhôngtừ chối được mà thôi.
Lời nàynóira còn chưa tới hai tháng cứ vậy mà tự vả bốp vào mặt.
Nhưng mà Tôn Nhã Nhàn đúng là rất xinh đẹp, nhìn qua cũng là đứa congáicó tâm nhãn có thủ đoạn.côta có thể đem Tôn Khải đùa bỡn xoay quanh, cũngkhônglàm người khác thấy bất ngờ. Chỉ trách Tôn Khải ngốc,hắncũng đâu phảikhôngrõ, chỉ là ngốc mà thôi, tự bản thânkhôngchịu nhảy ra.
Đến cổng trường, Văn Dụ dừng lại: “Tao vẫn nên về nhà thôi, ở nhà vẫn thoải mái hơn.”
Tôn Khải mặc dùkhôngcùng lớp với bọnhắn, nhưng lại chung ký túc xá. Cũng vì vậy mà năm nhấthắnta bị lôi kéo vào câu lạc bộ kickboxing.
Tối nay Văn Dụkhôngmuốn thấyhắn, mất công phiền lòng.hắnta uống say,khôngbiết đêm nay quậy đến mức nào.
Trần Hạo dặn dòanh: “Vậy mày gọi người ta tới đónđi, đừng tự lái xe về.”
Trần Hạođirồi, Văn Dụ liềnđitới xe của mình. Bước chân củaanhtới cạnh cửa xe lại dừng trong chốc lát, nhưngkhônglên xe mà chuyển hướngđitới phía đối diện đường cái.
điqua KFC là tới khu tập thể.
Văn Dụ gọi điện thoại cho Kỷ An Ninh, hỏicô: “đãngủ chưa?”
Kỷ An Ninhnói: “đangđọc sách, chưa ngủ sớm thế đâu.”
Văn Dụnói: “anhđangở dưới lầu nhà em.”
Kỷ An Ninh thấy giọnganhkhác lạ liền ngồi thẳng dậy hỏi: “Sao thế?anhlại tới làm gì?”
Văn Dụnói: “anhvừa đánh người...”
anhcòn chưanóixong, Kỷ An Ninh liềnnói: “anhchờ! Em xuống ngay!”
Điện thoại liền tắt. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ nhìn qua màn hình điện thoại, nhíu nhíu mày, đối với phản ứng củacô... Có chút vui vẻ.
Kỷ An Ninh chưa tới hai phútđãxuống dưới.
“Sao lại đánh nhau?”côchạy tới trước mặtanh, mượn ánh đèn trong khu nhà để xem xétanh, thấyanhlông tóckhôngthương mới thở phàonhẹnhõm.
“...” Văn Dụ ghé mắt, “Cái gì gọi là ‘lại’?”
Kỷ An Ninh chỉ tríchanh: “anhhayđiđánh nhau!”
Văn Dụ còn lâu mới thừa nhận: “khôngcó.”
Kỷ An Ninh đếm đầu ngón tay liệt kê choanh: “Cái ngườitrênxe buýt làanhđánh. Hai người chụp lén ở quán cà phêanhcũng đánh.”
Về phần kiếp trước,anhđánh nhau với người ta nhiều lần đều liên quan đếncô. Cũng bởi vì chuyện này màcôvẫn luôn cảm thấyanhvô cùng trẻ con, là tên nhà giàu ăn chơi trác táng, tình tình bạo liệt.
Cho tới kiếp này,côthấy nhiều mặt màcôkhôngbiết vềanh, mới hiểu ấn tượng củacôvềanhvẫn luôn chủ quan phiếm diện.
Bộ dạng Kỷ An Ninh nghiêm túc đếm đầu ngón tay, ở trong mắt Văn Dụ lại siêu đángyêu.anhcười nắm lấy ngón taycô: “Đúng, đúng. Emnóicái gì cũng đúng, được rồi.”
Kỷ An Ninh cũngkhôngmuốn hơn thua vớianh, chẳng qua là cảm thấyanhhay đánh nhau làkhôngtốt. Thờ dài,côhỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
côđangnghĩ tới, bây giờ cạnhcôcũngkhôngcó ai theo đuổi, ít nhất có thể chắc chắn lần nàykhôngliên quan đếncô.
Văn Dụ cũngkhôngdấu diếm,nói: “Làmộtnam sinh lớp em, miệng tiện, ở quánnóimộtnữ sinh trong lớp em,nóithầm là người hám giàu,anhthấy khó nghe nên tới dạy dỗhắn.”
“Lớp em?” Kỷ An Ninh ngạc nhiên, hỏi: “Lànóiem à?”
“khôngphải,nóitới...” Giọng Văn Dụ đột nhiên im bặt,anhnhìn Kỷ An Ninh.
Dường như trong nháy mắt,anhphảng phất thấy Kỷ An Ninh trong mộng kia từ trong ánh mắtcô. Trong ánh mắt hai người đều có hờ hững cùng chết lặng.
Mặc dù chỉ là chợt lóe.
“Em...” Văn Dụ đột nhiên hỏi, “Trước kia em từng bịnóinhư thế sao?”
Kỷ An Ninhkhôngtrả lời, im lặng trong đêm tối.
Văn Dụ nín thở trong chớp mắt, bỗng nhiên hỏi: “Là sơ trung hay cao trung? Cái người dây dưa với em tên là gì? Bây giờđangở đâu?”
Kỷ An Ninh hỏi lại: “anhhỏi cái này để làm gì? Chẳng nhẽanhmuốnđiđánhhắnà?”
Văn Dụ “Hừ”mộttiếng. Hiển nhiên làanhnghĩ như vậy.
Kỷ An Ninh bất lực luôn.
côkhôngtrả lời vấn đề của Văn Dụ, nhưng lại hỏi thêmmộtlần: “Người bịnóitới là em à?”
“khôngphải.” Văn Dụnóirất chắc chắn, “Là người khác.”
Kỷ An Ninh liền yên lòng.côcảm thấy kiếp này chắcsẽkhôngphát sinh tình huống như kiếp trước nữa.
Đặc biệt hôm nay ở trường, Tôn Nhã Nhàn chửi Hà Hướng Đông càng làmcôcảm nhận sâu sắc, kiếp trước bản thân đúng là sai lầm,khôngnên trầm mặt mà sớm nên phản kháng.
Văn Dụ lại cố chấp muốn truy hỏi người dây dưa với Kỷ An Ninh, tên con nhà giàu hại Kỷ An Ninh bị lời đồn quấn thân.
Kỷ An Ninh lạinói: “Emkhôngthểnóichoanh,anhcũng đừng hỏi.”
Văn Dụ có chút táo bạonói: “Đúng là ngu xuẩn,hắnkhôngbiết làm vậy làm em rơi vào tình huống thế nào sao?”
“Có lẽ làkhôngbiếtthật.” Kỷ An Ninh hơi rũ mắt, nở nụ cười bất đắc dĩtrênmặt: “khôngai rảnh rỗi chạy tới trước mặthắnnóivề em.anhcũng biết mấy câu như thế đa phần haynóisau lưng người khác mà. Đợi đến lúcanhquay đầu cũngkhôngbiết là ainói, cũng chẳng biếtnóigì. Muốn làmnóirõcũngkhôngbiết nên tìm ai đểnóirõ.”
“Chẳng qua,”côcònnói, “anhkhôngcần lo cho em, emkhônggiống trước nữa rồi.sẽkhôngđể người khác tùy tiệnnóixấu về em.”
Biểu cảmcônghiêm túc làm Văn Dụ đau lòng vô cùng.
“Loại người ngu xuẩn như thế mà em cònkhôngchoanhđidạy dỗhắnmộttrận à?”anhhơi nổi giận, “anhcam đoan với em,anhsẽlàm chohắncả đời này cũngkhôngdám trêu chọc em.”
Kỷ An Ninh ngước mắt,cônhìnanhrất lâu.
Trong bóng đêm, Văn Dụ cảm thấyanhhình nhưkhônghiểu ánh mắt Kỷ An Ninh.
Đôi mắt như nước, có vui có buồn,khôngthể phỏng đoán.
Qua hồi lâu,anhnghe thấy giọngcônhư tung bay trong gió
“khôngcần.”cônhẹnhàngnói, “Emđãtha thứ chohắnrồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK