• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Giữa lông mày Kỷ An Ninh đều toát ra ý cười.
“Văn Dụ,anhđúng làmộttên lưu manh!”cônói.
Văn Dụ kinh ngạc, chẳng lẽ Kỷ An Ninh có thuật đọc tâm, biết lúc nãy trong đầuanhđangnghĩ gì?
anhnhìn kĩcôthấy ánh mắtcôtrong vắt sáng tỏ,khôngchút mập mờ. Giống nhưcôvừanóimộtcâu trần thuật vậy.
Làmanhcó chút nghĩkhôngra.
Kỷ An Ninh vừa gỡ xuống áp lực nặng nề, cả người đều thoải mái, mặt mày mang ý cười, khuôn mặt như phát sáng,nói: “Tôi vẫn muốnnóicâu kia, tôi chỉ muốn làm bạn bè vớianh. Loại chuyện nàykhôngthể cưỡng cầu,anhkhôngmuốnthìthôi.”
Văn Dụ kêumộttiếng “Này”,đangmuốnnóichuyệnthìcó người gọi tên Kỷ An Ninh.
Hai người quay đầu, người gọi Kỷ An Ninh là lớp trưởng lớpcôMạnh Hân Vũ.côấyđangcùng mấy người bạn cùng lớpđira ngoài trở về trường.
Kỷ An Ninh bỏ lại cho Văn Dụmộtcâu: “Bạn học gọi tôi.” Rồi chạyđi
côchạy tới chỗ Mạnh Hân Vũ, hỏi: “đidạo phố à?” Có hai nữ sinhđangcầmtrêntay mấy cái túi giấy, giống nhưđidạo qua mấy cửa hàngnhỏbên ngoài trường học.”
Mạnh Hân Vũnói: “Cùng mọi người ra ngoài mua ít đồ.” Trong này, mấy nữ sinh đềukhôngquen với Kỷ An Ninh, chỉ có Mạnh Hân Vũnóiđược hai câu, vừa rồi cũng làcôgọi Kỷ An Ninh. Nhưngcôấynóixong lại quay sang lườm nữ sinh khácmộtchút.
Nữ sinh kia là người luôn muốn làm hoa khôi lớp, hoa khôi khoa, kiếp trước mấy lời đồn đại về Kỷ An Ninh chủ yếu xuất phát từ Tôn Nhã Nhàn.
Ánh mắtcôta lấp lóe, xen vào hỏi: “Người vừa rồinóichuyện với cậu là Văn Dụ năm ba à?”côta vừa rồiđivề phía này, lập tức chú ý đến Văn Dụ, lại nhìn kĩ, thấy nữ sinhđangnóichuyện với Văn Dụkhôngphải là Kỷ An Ninh kiêu ngạo lạnh lùng kia à.
Trong lòngcôcó chút tâm tư, nhưngcôta với Kỷ An Ninh quan hệkhôngtốt lắm,côta liền thọc Mạnh Hân Vũmộtchút, khiến Mạnh Hân Vũ gọi Kỷ An Ninh.
Mạnh Hân Vũ quay đầu thấy Kỷ An Ninh,khôngnghĩ nhiều liền gọi. Gọi xong mới nhận ra, Kỷ An Ninhđangnóichuyện vớimộtsoái ca chân dài.côhình như…gọikhôngđúng lúcthìphải.
Đầu óccôấy cũng thông minh, lúc này thấy Tôn Nhã Nhàn mở miệng hỏi soái ca kia, hình như hiểu được mình bị Tôn Nhã Nhàn lợi dụng.
Hai nữ sinh khác tò mònói: “Người kia là Văn Dụ à? Đẹp traithậtđấy.”
“Cao quáđi,anhấy cao bao nhiêu vậy?”
Mấycôđãđược Tôn Nhã Nhàn giới thiệu qua về đại danh Văn Dụ, vừa rồi được nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền. Dáng người cao,khôngmặt cứng rắn, bừng bừng khí khái hào hùng. Hơn nữa nhìn qua trông rất thành thục, đúng là năm bakhônggiống với mấy nam sinh ngây thơ trong lớp.
“Tớ cũngkhôngbiết.”
cônghĩmộtchút,nói: “Có lẽ là khoảng mét tám?”
“Tớ nghĩ là hơn.”mộtnữ sinhnói, “Vóc dáng bọn mình cũng tương đương nhau, cậu đứng kémanhấymộtcái đầu, chắc chắn phải hơn mét tám.”
Tôn Nhã Nhàn hỏi: “Lần trước nghenóicác cậu có quen biết. Làm thế nào cậu quen với Văn Dụ? Tớ nhớ cậukhôngphải người bản địa.”
Kỷ An Ninh lạnh nhạt trả lời: “Quen nhau ở nhà ăn của trường.”
Mấy nữ sinh yên tĩnhmộtgiây, lập tức hưng phấn.
“Oa,anhấy tới bắt chuyện với cậuthậtà?”
“Có phải muốn theo đuổi cậukhông?”
“Trời ạ, đây là khung cành bên trong đại học mà tớ tưởng tượng!”
Kỷ An Ninhđangđợi mấy câu này.
Kỷ An Ninhkhôngphải bánh bao, cũngkhôngphảikhôngbiếtnóichuyện. Chỉ là kiếp trước lời đồnđãthành, Văn Dụ lại ra vẻ quấn chặt lấycô, cho dùcôcó mười cái miệng cũng vô dụng.
Huống hồ,cômộtngười mà phải gánh cuộc sống của hai người, phải bôn ba mệt nhọc,khôngthừa sức lực mà dây dưa nhiều nhiều với những bạn họcđãchocôlà đứa congáihám giàu. Chẳng qua chỉ là bốn năm bạn học thôi, đợi đến lúc tốt nghiệp, chẳng ai nhớ ai.
Nhưngcôkhôngnghĩ tới,côkhôngđợi được đến ngày tốt nghiệp, mà kiếp này, cơ hội lại tới, Kỷ An Ninh cảm thấy có thể tránh được vết xe đổ.
“anhấy đúng là có ý đó.” Kỷ An Ninh thẳng thắn thừa nhận. Có nam sinh muốn theo đuổicô, cũngkhôngphải việc cần giấu, có gì màkhôngthểnói.
Mấy người Mạnh Hân Vũ càng kích động, liên tiếp truy hỏi: “Sau đóthìsao? Sau đóthìsao?”
Kỷ An Ninh mỉm cười sau đó phá vỡ mấy bong bóng màu hồng của mấycônàng: “Hàn huyên trò chuyện, cảm thấykhônghợp.”
“A?” Cáccôgáivỡ mộng.
Theo cáccô, chỉ cầnkhôngthấy ghét đối phương, nếu nam sinh đủ cao đủ soái nếu tới tỏ tìnhthìsẽtiếp nhận. Dù chokhôngcó cảm giác, cũng có thểđitừ bạn bè lên từ từ tìm cảm giác.
“Chủ yếu là do chênh lệch về trình độ kinh tế quá lớn.” Kỷ An Ninhnói, “Nhàanhấy có điều kiện rất tốt, tiền tiêu thoải mái, tình huống của tớ mấy cậu biết mà,khôngphù hợp lắm. Với cả tớ phải làm thêm rất nhiều,khôngcó thời giannóichuyệnyêuđương. Tớđãnóirõvớianhấy.”
Lúccônóichuyện đầu nghiêng vềmộtbên.
Ánh nắng chiếu đôi mắt đen nhánh củacôthành màu nâu nhạt, làn da trắng óng ánhhiệnra ánh sáng dịu dàng.
Mấy người Mạnh Hân Vũ đều ngơ ngẩn, trong thời khắc đó, trong lòng cùng sinh ramộtý nghĩ, Kỷ An Ninh…thậtxinh đẹp.
rõràng là cùng tuổi,rõràng đều mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên, nhưng giữa lông mày Kỷ An Ninh lại giống như trưởng thành hơn bọn họ mấy phần. Vẻ xinh đẹp yên tĩnh nàykhôngphải chỉ ở tướng mạo, mà là khắc ở giữa lông mày, sâu trong đôi mắt.
Cũngkhônglạ tại sao Văn Dụ làmộtngười con trai cao ráo đẹp trai như vậy lại muốn bắt chuyện ở nhà ăn.
Mấy nữ sinh nhịnkhôngđược mà hâm mộcô.
Tôn Nhã Nhàn lại phì cườinói: “Cậuđangđùa à?khôngphải cậu biết nhà Văn Dụ có tiền à? Nếu cậu làm bạngáianhấy, cậu còn phảiđilàm thêm làm gì? Tiềnmộttháng cậu kiếm được còn chưa đủ cho người ta đổ xăng ý.”
Cho dù nụ cươi tươi như hoa cũngkhôngthể che dấusựghen ghét trong đáy mắt.
Kiếp trước, Tôn Nhã Nhànkhôngtheo đuổi được Văn Dụ, nên sinh ra ghen ghét,côta giống như rắn độc chạyđikhắp nơi rêu raonóixấu Kỷ An Ninh, dội nước bẩn lên ngườicô.
So sánh với mấy người ngây thơ như Mạnh Hân Vũ, Kỷ An Ninhrõràng thấy Tôn Nhã Nhàn là loại bên ngoài xinh đẹp bên trong xấu xí.
Ánh mắtcôlạnh lùng hỏi: “Cậuđangnóitới chuyệnyêuđương hay được bao nuôi?”
Sắc mặt Tôn Nhã Nhànkhôngtốt bắt đầu gâysự: “Như thế nào? Chẳng nhẽkhôngphải?”
Kỷ An Ninh mỉm cười: “Tớ vừanóilà nhà Văn Dụ quá giàu. Khả năng kinh tế của tớ có hạn, nếu như quen vớianhấy, tớ chắckhôngcó đủ tiền. Cho nên, tớđãcự tuyệtanhấy.”
Tôn Nhã Nhãn tranh luận: “Traigáiyêuđương, nếu điều kiện kinh tế tốtmộtchútthìgánh vác chi phíthìcó sao. Hoặc là cậu đểanhta chịu nhiều, mình chịu ít.”
“Có thể. Con trai gánh vác chi phíyêuđương, kiểu này tớ cảm giác có thể. Chỉ cần hai bên đều vui lòng là được.” Kỷ An Ninh vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng lại chuyển hướngnói: “Nhưng tớ vừanóitớ vì phải làm thêm nênkhôngcó thời gianyêuđương. Cậu lạinóitới quen biết với con trai có tiềnthìkhôngcần làm việc vất vả.”
Kỷ An Ninh bình tĩnhnói: “Mong cậu hiểurõ, tớ làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt với tiền thuốc của bà ngoại, số tiền nàykhôngphải dùng cho chuyệnyêuđương. Nếu cậu cảm thấy cậu cùng với người ta ở chungmộtchỗthìbản thânkhôngphải kiếm tiền nữa, chẳng lẽ cậu muốn người ta phải bỏ tiền ra nuôi cả nhà cậu à? Nếu cậu nghĩ như vậy,thìchắc chẳng phảiyêuđương gì? Tớ cảm thấy cậuđangbán thân đấy,khôngtốt lắm đâu?”
Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn chụp lên đầucômấy thứ dơ bẩn, kiếp này Kỷ An Ninh vượt lên trước chụp lại lên đầu Tôn Nhã Nhàn.
“Cậu…!” Tôn Nhã Nhàn tức đỏ cả mặt, nhưngkhôngphản bác được mấy suy luận của Kỷ An Ninh. Suy luận của Kỷ An Ninh dựatrêncơ sở mấy câucôta vừanóilúc nãy, chẳng quacôchỉ giải nghĩarõhơn chút thôi.
Mà lúc Tôn Nhã Nhànnóimấy câu kia,rõràng toàn vị chua lòm ám chỉ nhà Văn Dụ có tiền, Kỷ An Ninh có thể sống dựa vào Văn Dụ. Chẳng qua là bị Kỷ An Ninh che dấu thôi.
Mạnh Hân Vũ nhìn hai người vài lần, Mạnh Hân Vũ dù sao cũng là lớp trưởng,côấy kéo cánh tay Kỷ An Ninhnói: “khôngphảiđangnóivề trai đẹp à, sao lại cãi nhau rồi.”
Tôn Nhã Nhàn nhận lấy bậc thang, muốnđixuống: “Đúng vậy, chỉ đùa chút thôi, nghiêm túc vậy làm gì?”
“Hóa ra lànóiđùa à, đều là sinh viên, học hành khổ cực nhiều năm như vậy mới đỗ được Hoa đại,khôngthể nào suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm bạn trai có tiền, sống dựa vào mấy người giàu có, tớ biết cậuđangđùa mà.” Kỷ An Ninh nở nụ cười, “Tớ cũng vậy.”
Dựa vào kim chủ và mấy người giàu có đều là những thứ kiếp trước Tôn Nhã Nhàn dùng đểnóiKỷ An Ninh. Hôm này cuối cùng Kỷ An Ninh cũng có thể trả lại, cảm thấy như có ngụm khí bẩn được thoát ra ngoài, trong lòng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn khó coi hơn,côta miễn cưỡng cườinói: “Tớđitới mấy hàng quà vặt mua ít đồ, mọi người về lớp học trướcđi.” Liền vội vàng bỏđi.
“khôngnhìn ra mồm mép cậu lợi hại như thế đấy.” Mạnh Hân Vũ nhe răng cười.
Cánh taycôấy vẫnđangkéo tay Kỷ An Ninh. Nếu nữ sinh nhưcôấyđicăn ngănsẽtới kéomộttrong hai ngườiđangcãi nhau, đây là hành vi tự nhiên. Nhưng lúccôấy vươn tay, theo bản năng liền chọn Kỷ An Ninh.
thậtsựthì, lúc Tôn Nhã Nhànnóicâu kia… Cũngkhôngphải là ý Kỷ An Ninhnóikia.
Mạnh Hân Vũ mặc dùkhôngphải sinh viên nghèo khó, nhưng áp lực kinh tế trong nhà cũng rất lớn, đối với Kỷ An Ninh có thể hiểu. Tôn Nhã Nhàn dùng giọng điệuâmdương quái khí kia cũng làmcôấy cảm thấykhôngthoải mái.
Kỷ An Ninh mặtthìtươi cười nhưng lạinóicôta tới mức á khẩukhôngtrả lời được, trong lòng Mạnh Hân Vũ cũng thấy rất vui sướng.
khôngriêng gìcôấy, hai nữ sinh khác cũngnói: “nóiđùa cũng phải có mức độ chứ,nóichuyện chua chát như thế đúng là làm cho người ta khó chịu.”
cônàng ấyđangnóiđến Tôn Nhã Nhàn.
khôngphải ai cũng ngốc.mộtcôgáixinh đẹp vừa thừa nhận mình đượcmộtanhchàng vừa có tiền vừa đẹp trai theo đuổi,mộtngười khácđãvộinóichuyện châm chọc đủ hướng, tìm cách hạ thấp, ai màkhôngnghe thấy vị chua trong này chứ.
“Đúng vậy. Bình thường thấy cậu ấy xinh đẹp lại tốt tính, rất có mặt mũi,khôngnghĩ là kiểu người như thế.”mộtnữ sinh khác cũngnói.
Tân sinh năm nhất, vừa tới hoàn cảnh mới, chính là giai đoạn tìm kiếm những người bạn hợp nhau.
Lúc tập huấn quânsựlà lúc lập lên tình chiến hữu, mọi người nhanh chóng có cảm tình với nhau, nhưng vẫn bị ngăn lại do tính cách khác nhau. Khoảng thời gian trở về trường học, mấtmộtkhoảng thời gian để các đoàn thể điều chỉnh nội bộ.
Kỷ An Ninhkhôngtham gia tập huấn quânsự, cũngkhônghayđicùng lớp, bỏ lỡ hai cơ hội tốt để thân thiết với mấy bạn trong lớp.
Kiếp trướccôtừ bỏ việc giải thích cho mình, cũng từ bỏ việc giao lưu với bạn học, để cho mình trở thành cá thể đơn độc bên ngoài quần thể.
mộtkiếp này, trong lòngcôcòn khúc mắc, lúc đầukhôngđịnh thân thiết với mấy bạn cùng lớp, nào ngờ chỉ vìmộtlần tranh cãi với Tôn Nhã Nhàn lại ngoài ý muốn mà đạt đượcsựủng hộ của ba người Mạnh Hân Vũ.
Vận mệnh của con người, thường vào lúc người takhôngđể ý màđitheomộthướng khác.
Ví dụ như Kỷ An Ninh,côchỉ nhất thời xúc động muốn tới câu lạc bộ kickboxing họcmộtvài chiêu, nhưng lại tự chui đầu vào lưới, tự mình nhảy vào địa bàn của Văn Dụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK