Nguồn: Cung Quảng Hằng
Vị đại thiếu gia như Văn Dụ đôi lúc ở cùng bạn học cũng rất bình dân. Chỗanhmời khách là tiệm ăn ngay cạnh trường.
Thi xong nên mọi người đều thả lỏng, vui chơi giải trí, con trai còn uống rượu, la lối om sòm.
Trong bữa tiệc trò chuyện có nhắc đến học bổng, Mạnh Hân Vũ rất mơ ước: “Mấy ngàn lận.”
Kỷ An Ninh thi xong cũng thấy thả lỏng, tự mình đánh giá lại, điểm số chắc là có thể tranhmộtchuyến.
Chợt bị mấy học sư huynh cấp cao hỏi: “Tặng quà cho giảng viên chưa?”
Hai người ngơ luôn: “Còn phải tặng quà ạ?”
Mấy emgáinăm nhất vẫn còn ngây thơ, đám sư huynh liền cười vô cùng vui vẻ, lao nhao phổ cập kiến thức đủ loại tranh đoạt cùng nội tình trong trường học, còn điểm thêm chút phúc lợi màu xám gì đó của hội học sinh.
Mạnh Hân Vũ thở dài: “Thêm chút cho hội học sinhthìtớ biết, nhưngkhôngngờmộthọc bổng bình thường thế này mà còn phải đưa lễ.”
Chiếu theo tính cách Mạnh Hân Vũ, có lẽkhônglàm được chuyện vì học bổng mà đưa lễ như này. Nhưng Kỷ An Ninh biết,cônàng vẫnsẽnhận được học bổng. Thành tích củacônàng đứng đầu lớp, lại là lớp trưởng, nếu ngay cảcônàng cònkhônglấy được, đoán chừng cũng quá khó nhìn rồi.
côan ủi Mạnh Hân Vũnói: “Đừng lo lắng, thành tích của cậu tốt như thế, nhất định có thể nhận được.”
Vừa quay đầu liền thấy Văn Dụđangmỉm cười nhìncô, ánh mắt kia nhìn là biếtđangđịnh làm gì.
Kỷ An Ninh ngồi tại chỗ mà hítmộtngụm khí lạnh, nhẫn nhịn đến lúc tiệc liên hoan tan, người khácđihết rồi mới lôi kéo góc áo Văn Dụ, cảnh cáoanh: “Emnóichoanhbiết,anhđừng cóđicửa sau giúp em!”
“Hừm, ngay cả trong lònganhđangnghĩ gì cũng đoán được à?” Văn Dụ trêu chọc, “Em là con giun trong bụnganhà?”
“Bớt lầy!” Kỷ An Ninh véoanh, “nóichoanhbiết!khôngđược phép!khôngđược phép!”
Văn Dụ ở trong trường học rất có tiếngnói. Lỡ như thành tích củacôkhôngtốt bằng người khác, học bổng của người ta lại bị dồn xuống, vậythìquá mất mặt!”
Mà bằng trực giác củacô, Văn Dụ rất có khả năngsẽlàm thế!
Văn Dụ bị Kỷ An Ninh bức hiếp, cuối cùng đành đáp ứngcô: “khôngđicửa sau giúp em. Cứ đợi có điểm rồi tính, nếu điểm của em có thể tranhmộtchuyếnthìanhsẽđichào hỏi, ai cũngkhôngđược đẩy emđi.”
Lúc có điểm, điểm số của Kỷ An Ninh so với kiếp trướckhôngphải chỉ tốt hơnmộtchút, quả đúng là có tư cách cạnh tranh.
thậtra nếucôcó thể thi đậu Hoa đạithìbản thâncôcũngđãnóinên đầu óccôkhôngngu ngốc. Chỉ là sức lực và thời giancôphải tiêu hao quá lớn,khônggiống kiếp này có thể chuyên tâm vào việc học.
Trước kì nghỉ học bổng được đưa xuống, cả Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh đều được nhận. Hai người vui đến hỏng rồi, thậm chí công dụng của học bổng cũng nhất trí với nhau, hai người bọn họ đều muốn mua laptop.
Thời cấp bakhôngdùng nhiều đến máy tính, lên đại học mới thấykhôngcó máy tính đúng là rất bất tiện.
Hại người liền kết bạnđimua lap trở về.
Bạch Lộ rất hâm mộ: “Sớm biết vậy tớ cũng cố gắngmộtchút là được rồi.” Nhận được học bổng là bản thân có thể mua được điện thoại mình muốn.
Ngày nghỉ, mọi người đều ai về nhà náy. Năm nay tết đến sớm, cuối tháng giêng là Tết cũng bước vào thời kì xuân vận.
Có trường tổ chức giúp đỡ sinh viên mua vé, đa phần sinh viênđãmua xong vé.
Bạch Lộ vừa được nghỉmộtcái liền về nhà luôn,mộtngày cũngkhôngmuốn ở lại trường chờ lâu. Trần Hạothìở lại trường, kiên trì đến hai tám tháng chạp mới về.
Trong khoảng thời gian này,hắnvẫn luôn kiên trìđilàm ở công ty Văn Dụ giới thiệu cho, bởi vì nghỉ nên thời gian củahắnngược lại dư ra rất nhiều. Công việc cuối năm ở công ty cũng vô cùng bận rộn,hắnchạy trước chạy sau, mười phần chịu khó mới có thể chịu được cực khổ, ngược lại đạt được nhiều thứ tốt hơn.
Người bên dưới báo cáo cho Văn Dụ, Văn Dụâmthầm gật đầu, lạinóivới Kỷ An Ninh: “Ban ngày nóđilàm, sau khi tan việcthìđiphát tờ rơi.”
Trong nhà dùkhônggiàu có, nhưng trước kiakhôngphải tiêu gì nhiều, cũngkhôngphải chịu áp lực sinh hoạt. Mỗi ngày họcmộtít, chơi trò chơimộtlát, còn kiên trì huấn luyện cường thân kiện thể, ban đầu tháng ngày vốn rất đẹp.
Nhưng giờđãkhôngcòn như trước.
mộtsinh viên chưa từng lo lắng gì, đột nhiên phải đối diện với áp lực sinh hoạt. Chínhhắncòn lải nhải với Văn Dụ: “Đột nhiên hiểu được nỗi khổ của mấy ông chú trung niênđãkết hôn.”
Nghĩmộtchút cònnói: “thậtra cũngkhôngchỉ mấy ông chú trung niên, emgáinhư An Ninh cũng cực khổkhôngkém, Hân Vũnóiem ấy cònđangđilàm.”
Đều là người phải chịu áp lực sinh hoạt. Lúc nàythậtsựrất hâm mộ mấy người được đầu thai vào chỗ tốt.
“Bố có thiếu con traikhông?”hắnôm lấy cổ Văn Dụ hỏi, “Người cao mét tám, ngủ ngáy các loại gì đó?”
Văn Dụ: “...” Cút ngay, gia sản ông đâykhôngcó phần của mày đâu!
Trạng thái của Kỷ An Ninh cũngkhôngkhác Trần Hạo mấy, vào kì nghỉ, thời gian rảnh đều điên cuồng kiếm tiền. Tiềncôkiếm được còn nhiều hơn Trần Hạo.
Cầm quá nhiều tiền mặtkhôngđược an toàn, đặc biệtcôlại ngồi phương tiện công cộng. Mã cađãnhắc nhởcômộtlần. Kỷ An Ninh nghĩmộtchút, đổi thành bảo thợ chụp ảnh chuyển khoản chocô.
Mỗi lần điện thoại có tin nhắn chuyển khoản, Kỷ An Ninh đều giống như giữa trưa hè nóng bức được ănmộtmiếng kem mát lạnh, hoặc giống như giữa cái rét lạnh mùa đông được uống ngụm canh nóng, thư thái như vậy.
Ba mươi tết, Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh về nhà.
Kỷ An Ninh lúc đầu còn có chút phỏng đoán, tới lúc nhìn thấy Văn Quốc Anthìhoàn toàn vụn vỡ, Văn Quốc Ankhôngphải người trung niên màcônhìn thấy trong vòng xoáy thời gian kia.
Người màcôthấy trẻ hơn nhiều so với Văn Quốc An, lạianhtuấn hơn, là kiểu ông chú đẹp trai mấycôgáitrẻ tuổiyêuthích.
Văn Quốc An già hơn nhiều, cũngkhôngđẹp trai như vậy.
Ông đối với Kỷ An Ninh giống như ông lão hàng xóm vô cùng thân thiết. Ngược lại là mẹ Văn Dụ - Trình Liên, Kỷ An Ninh có thể cảm giác đượcsựbắt bẻ bên trong phu nhân trang phục đẹp đẽ này.
Kỷ An Ninh đến vào buổi sáng, cùng bố mẹ Văn Dụ ăn cơmnóichuyện thường ngày, sau đó đến bữa trưa ngồi tạm, cùng nhaunóichuyện phiếm, rồi đứng dậy cáo từ.
Đầy đủ tiêu chuẩn quá trình làm khách.
Trước khi đến,côđãhỏi qua người khác. Bên cạnh người lớn tuổikhôngnhiều,côđành thỉnh giáo Mã ca, Mã ca tốt xấu gì cũng hơn ba mươi tuổi, việc đối nhân xử thế chắc chắn phảirõhơncô.
Mã ca vừa nghe đến việccôgặp bố mẹ Văn Dụ, liền nháy nháy mắt, moi ruột gan đem hết lễ nghi làm khách mà mình biếtnóichocômộtchút.
Chị thợ trang điểm cũng lại gần, hỏi: “Này, chị thấy điều kiện bạn trai em có vẻ rất tốt, gặp bố mẹnóichuyền,sẽcho em hồng bao bao nhiêu nhỉ?”
Chị trợ lý cũng lại gần: “Lần đầu tiên em đến cửa, mẹ bạn trai em siêu keo, chỉ cho tám trăm.”
Chị thợ trang điểm phê phán: “Vậythìkeo quá rồi, chị tới lần đầu còn đưa chị hai ngàn.”
Lập tứcnóitới mức Kỷ An Ninh thấy áp lực như núi, bởi vìcôbiết, bố mẹ Văn Dụ ra tay quyếtkhônghẹp hòi.
Quả nhiên bố Văn Dụ ra tay bất phàm.
Lúc Kỷ An Ninh ra về, ông lấy ramộtcái hộpnhỏ: “Đây là lần đầu gặp cháu, coi như đây là quà gặp mặt, là mẹ bác để lại, hơi cũ, mong cháukhôngchê.”
Cái này so với hồng bao còn áp lực hơn.
Kỷ An Ninhđangmuốn từ chối, Văn Dụ trực tiếp cầm cái hộp về đây: “khôngchê đâu, con xin nhận.”
Văn Quốc An cười ha ha.
Hai bố con kẻ xướng người họa, căn bảnkhôngcho Kỷ An Ninh cơ hội từ chối.
Trình Liên nhìn hai bố con họ diễn trò đến vui vẻ, cũng lườinóinét mặt của bọn họ.
Chờ Văn Dụ đưa Kỷ An Ninhđi, Trình Liênnói: “Có cần thiếtkhông, còn đưa quà của mẹ ông cho con bé? Chẳng qua chỉ làyêuđương trong đại học mà thôi, mấy cái có thể thành đôi.”
Phần lớn tốt nghiệp rồi chia tay, nhiều hơn là chưa tốt nghiệpđãchia tay.
Văn Quốc An lạnh nhạtnói: “Con traiđãlớn vậy rồi, đây là làn đầu tiên đưa bạngáivề gặp bố mẹ, bà hẹp hòi cái gì, trong nhà bà cũng đâu thiếu.”
Trình Liên dựng mày, tức giận bỏđi.
Mấy năm này bà bước vào thời kỳ mãn kinh, tính tình vô cùng nóng nảy. Văn Quốc An cũng lười để ý đến bà.
Kỷ An Ninh ởtrênxe cẩn thận mở hộp ra liền hítmộtngụm khí lạnh.
Chiếc vòng tay phỉ thúy yên lặng nằm trong hộp, toàn thân xanh biếc, thủy nhuận sáng trong.
“Cái này...”cônói.
“Nhậnđi!” Văn Dụ mạnh mẽnói, “Đâykhôngphải là tiền, đây là tấm lòng của trưởng bối.”
“Nhưng mà cái này quá quý giá, còn là di vật của bàanh.”
Đặc biệt là điểm sau làmcôvô cùng áp lực.
“Đồ trang sức của bàanhchất thành núi rồi.” Văn Dụ vui vẻ, “Nhưng mà bốanhlại chịu khó chạy vào kim khố chọn cho emmộtmón đồ của bà nội,nóirõlà ông rất thích em.”
Kỷ An Ninh: “...”
Chất thành núi cái quỷ gì, cũngkhôngthể làm dịu bớt áp lực tâm lý có đượckhông.
“Trưởng giảđãban thưởng, nhậnđi.” Văn Dụnói, đem vòng tay từ trong hộp lấy ra, kéo Kỷ An Ninh đeo vào cổ taycô.
Xương Kỷ An Ninh vốnnhỏ, hơi đẩymộtchút liền đeo vào được. Màu xanh biếc oanh nhuậntrêncổ tay trắng nõn mảnh khảnh, càng nổi bật hơn.
“Đẹp lắm.” Văn Dụnói, “Cứ đeođi.”
Nhìn rất đẹp mắt, Kỷ An Ninh cũng thấyyêuthích. Bố Văn Dụ đối vớicôđúng là rất hòa ái,mộtvị trưởng bối mười phần dễ gần.
Kỷ An Ninh sờ vòng tay, nghe ngóng: “Nhàanhchỉ có ba người thôi à, có nhiều thân thíchkhông?”
Văn Dụnói: “khôngnhiều, bốanhlà conmột, ông lớn tuổi, mấy vị có quan hệ thân thích họ hàng đều lớn hơnanhrất nhiều,khônghay lui tới.”
Về phần Trình Liên bên kia, căn bảnkhôngcó vấn đề gì.
Kỷ An Ninh nghĩ nghĩnói: “anhđẹp trai như vậy, giống với mẹanh. Họ hàng chắc cũng rất đẹp đúngkhông? Có ông cậu nào đặc biệt đẹp traikhông?”
“Nào có cậu nào, mẹanhcũng là conmột.” Văn Dụnói, “Họ hàng bên ngoại mẹanhcũngkhônghay lui tới. Về cơ bản làkhôngcó thân thích nào hay lui tới.”
Kiểunóinày, đột nhiên cảm giác Văn Quốc Annóicó lý, nhàanhthậtđúng là... Nhân khẩukhôngvượng.
Kỷ An Ninh lại phiền não, tin tức hữu dụng gì đó đều đàokhôngra.
Ở trong nhà Văn Dụ cũngkhôngnhìn thấy có gì kì lạ,khônggiống như trong nhà sắp xảy ra chuyện lớn gì.
Kỷ An Ninh lúc này hối xanh ruột sao lúc trướckhôngquan tâm Văn Dụ nhiều hơn. Lúc ấy Văn Dụ bỗng bốc hơi khỏi trường, Tôn Nhã Nhàn hình như cóđinghe ngóng qua, cũng có vẻ từngnóichuyện này trong lớp.
Nhưng khi đó Kỷ An Ninh chỉ biết vui mừng vìkhôngcó người làm phiền mình, càngkhôngcó khả năng lại gần Tôn Nhã Nhàn hóng hớt. Dẫn đếnhiệntại hai mắt tối mù.
Đành thở dàimộtcái.
“Thở ngắn than dài gì đấy? Sắp sang năm mới rồi.” Văn Dụnói, “Vui vẻ lên.”
anhdừngmộtchút, cònnói: “Tính tình mẹanhvốn như thế,khôngthíchthìkhôngmuốnnóichuyện, thiếu hăng hái,anhcũngkhôngthích tính này, em cứ mặc kệ bà ấyđi.”
Hôm nay Văn Dụ vô cùngkhônghài lòng với thái độ của Trình Liên,anhrõràngđãchào hỏi người trong nhà từ trước, Trình Liên còn lạnh nhạt với Kỷ An Ninh như vậy, làm đáy lònganhcó phần tức giận.
Văn Dụ hiểu lầm nhưng cũng đúng lúc có thể che giấu tâm tư chânthậtcủa mình, Kỷ An Ninh liềnkhônggiải thích gì thêm.
Chờ đến lúc về đến nhà,cônóivới Văn Dụ: “anhmau về sớmđi, hôm nay là ba mươi Tết rồi.”
Văn Dụ hỏicô: “Em ăn Tết như thế nào?”
Kỷ An Ninh cười: “Em làm sủi cảo, nhân bánhđãchuẩn bị xong rồi.”
Văn Dụ hôncômộtchút mới rời khỏi.
Hôm nay là ba mươi Tết, qua đêm nay là sang năm mới.